Học Viện Danh Giá

Chương 57: Chương 57: TỚ SẼ BẢO VỆ CẬU!




Song Ngư hoàn toàn chẳng nói được bất kì điều gì, cậu chỉ biết im lặng trước câu chuyện mà Vũ Kỷ Sơn vừa kể.

Tụi nó dù không hiểu cho lắm, nhưng câu chuyện kia vẫn khiến đôi mắt của mấy cô nàng mít ướt như Cự Giải và Thiên Hạt đỏ hoe.

– Chuyện gì… đã xảy ra sau đó…?

Khó khăn lắm mới mở miệng được, sự căng thẳng khiến Thiên Yết chỉ có thể hỏi bằng giọng ngập ngừng. Đôi mắt của bọn nó theo đó cũng di từ cậu sang Kỷ Sơn.

Nhưng ông im lặng. Người trả lời câu hỏi của Thiên Yết, chính là cái cậu bé xuất hiện trong câu chuyện kia. Vẫn bằng chất giọng lãnh đạm, Nhật Nam lên tiếng.

– Tử Nhi được đưa vào viện ngay sau đó. Do trước đó đã bị đánh đập thường xuyên, lại ngã từ cầu thang xuống, khiến đầu bị chấn thương rất nặng. Phải mất đến một thời gian dài, con bé mới tỉnh lại. Nhưng…

Cái sự ngắt câu đột ngột của Nam khiến cho Song Ngư thấy bất an. Cậu lúc này mới nhìn Nam, đôi mắt lộ rõ vẻ thắc mắc. Cậu muốn biết, chuyện gì đã xảy ra.

Dừng lại một lúc, Nam đảo mắt một vòng nhìn biểu hiện của tụi nó. Không ngoài dự đoán của cậu, thật bi thương. Tất cả những gì tụi nó làm được chỉ là im lặng mà nghe. Nhưng những khuôn mặt thương cảm ấy, Nam không thể hiểu vì sao. Phân vân một hồi, cậu tiếp.

– Nhưng con bé đã mất toàn kí ức của khoảng thời gian trước đó, về tất cả mọi người, kể cả ba, kể cả Song Ngư. Nhưng, bằng cách nào đó, tôi là người duy nhất Tử Nhi nhớ.

Song Ngư chớp mắt một cái. Nam vừa nói cô quên mất mọi kí ức về cậu, điều đó lí giải tại sao Sư Tử – Tử Nhi hiện tại – không nhận ra cậu. Nhưng theo lời kể nãy giờ, Song Ngư cứ ngỡ, cô đã quên mất mình từ trước rồi.

Dường như đọc được ý nghĩ đó, Nam bước tới vài bước, thu ngắn khoảng cách với tụi nó, đặc biệt là Song Ngư. Không chút biểu cảm nào, vừa đảo mắt xung quanh, Nam vừa nói bằng chất giọng bình thản vốn có.

– Trước đó, dù đã gặp một vụ tai nạn kinh hoàng, để lại cho con bé một chuỗi kí ức đầy khủng khiếp, nhưng, Tử Nhi chưa bao giờ quên bất kì thứ gì. Kí ức của con bé chỉ không ổn định và bị xáo trộn lung tung bởi căn bệnh trầm cảm. Đã kể đúng không? Tử Nhi chưa bao giờ rời khỏi con thỏ bông mà cậu và Trần Thiên Yết tặng con bé, thậm chí còn đặt tên cho nó là Pyon-Kyu.

Thiên Yết dõi theo từng lời kể của Nhật Nam, và cả biểu hiện của Song Ngư. Từ đầu đến giờ, Song Ngư chưa một lần lên tiếng hỏi bất kì điều gì. Cậu chỉ đứng yên một chỗ.

– Tôi và Tử Nhi sau đó đã sang Mĩ du học. Với cái đầu thông minh vượt trội, con bé vượt qua gần như là tất cả những bài thi chuyển cấp tại một ngôi trường liên cấp bên đó, và cuối cùng được nhận vào đại học từ khi chỉ mới mười tuổi. Sau bốn năm theo khoá học thì tốt nghiệp.

Nam lại tiến tới vài bước, chẳng mấy chốc đã đứng ngay trước mặt Song Ngư. Đôi mắt cậu chợt trở nên sắc nhọn một cách kì lạ. Bất chợt, Nam giơ cao tay phải đã nắm lại, đấm một cái thật mạnh vào mặt Song Ngư.

Song Ngư mở to mắt, cậu không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Trong khi đó, Nam bắt đầu nói. Nhưng lần này, chất giọng mang đầy sự trách móc.

– Tôi đã điều tra về các cậu. Khi ở đây, tôi hoàn toàn chỉ gọi con bé là “Tử Nhi,” vậy mà cậu vẫn chẳng nhận ra, hay đúng hơn là chẳng thèm nhận ra!

Song Ngư không phản ứng lại. Đúng như Nam nói, dù cho nghe rất rõ khi Nam gọi Sư Tử bằng cái tên của cô bé ấy, rồi cả ngoại hình của Sư Tử, Song Ngư vẫn không thể nhận ra. Trong mắt cậu chỉ có mỗi hình ảnh của cô bé ấy ngự trị, để rồi cô ở ngay trước mắt mà không nhận ra. Chỉ vì cái bản tính ấy, Song Ngư đã khiến cho bao người khổ sở, kể cả cậu…

Nam tức giận, cậu toan đấm Song Ngư thêm một cái nữa, nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Đúng lúc đó…

– AAAAA!!!!!

Một tiếng hét thất thanh chẳng biết từ đâu vang lên. Tụi nó lập tức quay sang nhìn nhau. Cái giọng này không phải là của… Nhưng làm sao có thể…

Không hẹn mà gặp, bọn nó quay người ra phía cửa mà chạy một cách hoảng hốt, cứ như thể chỉ cần chậm một chút, sẽ vụt mất vậy. Đến khi đã chạy ra bên ngoài, tụi nó mới biết, suy đoán của mình là đúng…

Sư Tử chính là người đã hét lên. Cô vốn chỉ định quay lại xem Nam làm gì mà lâu quá, nhưng vừa định bước vào, cô đã nghe những giọng nói, trong đó có ba cô. Tò mò, Sư Tử đành đứng lại nghe thử một lúc. Từng con chữ khơi dậy từng dòng kí ức trong cô. Những chuỗi kí ức ngắt quãng không liên tục cứ thế hiện lên không ngừng, khiến đầu Sư Tử đau nhức. Sự sợ hãi chợt lan toả khắp cơ thể, Sư Tử run lên. Cô bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn. Trong vô thức, cô hét lên một cách hoảng sợ.

Lúc tụi nó vừa chạy ra, Sư Tử lập tức ngẩng đầu nhìn tụi nó. Giây phút chạm phải ánh mắt lo lắng của Song Ngư, đầu cô lại càng đau hơn. Lùi về sau theo phản xạ khiến Sư Tử ngã hẳn xuống đất. Những bữa ăn không dành cho con người, những trận đánh đập chứa đầy căm hận, những lời mắng nhiếc, rủa xả. Mọi thứ, tất cả mọi thứ bắt đầu khơi dậy nỗi sợ vô hình cứ ngỡ đã biến mất trong Sư Tử. Sự hoảng loạn khiến cô bắt đầu không kiểm soát được bản thân. Sư Tử thu hai chân lại, hai tay ôm lấy đầu lắc nguầy nguậy, nước mắt không ngừng chảy ra, miệng lại không ngừng cầu xin.

Tụi nó hoàn toàn chỉ biết đứng ngây ra. Kim Ngưu nhìn Sư Tử, đôi mắt mở to kinh ngạc. Cái cô gái trước mặt Kim Ngưu, có phải Sư Tử, là người mà cô vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ? Sư Tử lúc nào cũng lạnh lùng bình tĩnh, trước mặt Kim Ngưu hiện giờ lại hoảng loạn đến mức đáng thương. Cô không muốn như vậy, không muốn một chút nào.

Mang ý nghĩ đó, Kim Ngưu bỏ mặc tụi nó, tức tốc chạy lại bên Sư Tử. Cô muốn mình phần nào có thể trấn an được nỗi sợ hãi trong cô bạn. Tuy nhiên, chỉ vừa chạm vào tay Sư Tử, Kim Ngưu đã bị đẩy mạnh ra không thương tiếc.

– Đừng chạm vào tôi!! Biến đi!!

Bị đẩy ngã ra phía sau, khuỷu tay Kim Ngưu đập mạnh xuống nền đất, rỉ máu. Thấy vậy, tụi nó cũng lập tức chạy đến đỡ lấy Tiểu Ngưu.

Sư Tử vẫn nhận ra mình vừa làm gì. Nhưng trong mắt của cô lúc này, hình ảnh của Kim Ngưu cứ chồng lên hình ảnh của người phụ nữ tên Minh Uyên kia. Và điều này khiến Sư Tử càng thêm hoảng loạn. Cô bắt đầu mất kiểm soát.

– C-Con xin lỗi! Dì ơi, đừng đánh con nữa mà!! Con sẽ ăn, sẽ không cãi lời dì nữa!!! Đừng đánh nữa mà…! Làm ơn…!!

Tụi nó nhìn Sư Tử bằng đôi mắt kinh ngạc pha lẫn xót xa. Đứa nào cũng muốn chạy lại mà dỗ dành, mà an ủi cô bạn, nhưng lại sợ sẽ khiến Sư Tử càng thêm hoảng loạn. Và nỗi sợ ấy vô tình khiến tụi nó chỉ biết đứng nhìn một cách bất lực.

Song Ngư thật không biết làm gì cho phải. Đến tận lúc này, cậu vẫn không thể tin chuyện này là sự thực. Trước giờ trong mắt Song Ngư, luôn luôn chỉ tồn tại mỗi hình ảnh của Tử Nhi, đến mức cậu mù quáng đến mức, Tử Nhi ở trước mặt, luôn ở cạnh mà không hề hay biết. Nam nói không sai chút nào. Tất cả chỉ là do, Song Ngư vẫn còn vương vấn về quá khứ một cách ngu ngốc. Và chính cái sự ngu ngốc đó, Song Ngư đã vô tình làm tổn thương nhiều người, trong đó có cả chính bản thân cậu… Nhưng mà…

Thiên Yết thật chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy người con gái đang hoảng loạn kia, mà trấn an, mà dỗ dành, nhưng đôi chân cậu cứ như chôn chặt dưới lòng đất, không tài nào di chuyển được. Cũng có thể, là do Thiên Yết đang sợ hãi. Lỗ tai cậu bây giờ vẫn còn lùng bùng, tâm trí vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng Sư Tử và Tử Nhi là một – điều luôn khiến cậu sợ hãi. Thiên Yết thật không biết, liệu thứ tình cảm của cậu, có đúng hay không…?

Chợt, một bóng người chạy vụt qua tụi nó, qua Thiên Yết. Trước khi bọn nó kịp nhận ra đó là ai, thì bóng người kia đã chạy tới và ôm chầm lấy cô gái đang hoảng loạn kia.

Song Ngư hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của tụi nó đang nhìn mình. Dù cho cậu cố suy nghĩ bao nhiêu, Song Ngư vẫn chẳng nghĩ ra giải pháp nào cả. Nhưng cứ để Sư Tử thế này, Song Ngư không chịu nổi. Trong vô thức, cậu chạy đến mà ôm chầm lấy cô vào lòng.

Bị cơn hoảng sợ xâm chiếm, Sư Tử hoàn toàn không nhận ra được ai đang ôm mình, nhưng vẫn cảm nhận được rằng, mình đang được ôm. Tuy nhiên, sự hoảng loạn khiến sợ hãi trong cô càng tăng lên, che lấp đi cái cảm giác ấm áp kia. Sư Tử điên cuồng dùng tay đấm mạnh vào Song Ngư, đồng thời cũng cố vùng vẫy khỏi cậu.

– Thả tôi ra!! Không được chạm vào tôi!! Biến hết đi!!

Song Ngư không bỏ ra, ngược lại còn siết chặt vòng tay của mình hơn. Những cú đấm kèm theo sự vùng vẫy kịch liệt của Sư Tử khiến Song Ngư thấy đau, nhưng nào sánh được với nỗi đau mà cô phải chịu suốt bấy lâu. Cậu quyết không buông. Nhắm chặt hai mắt, Song Ngư ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang run lên từng hồi kia, cậu gần như hét lên.

– Dừng lại đi mà! Làm ơn! Tớ xin lỗi, vì không thể bảo vệ được cậu!! Nhưng lần này, tớ sẽ không buông cậu ra nữa đâu!!! Tớ đã hứa rồi còn gì, tớ sẽ là người bảo vệ cậu, không bao giờ để cậu phải tổn thương nữa!! Tớ thề!!! Cho nên làm ơn, hãy bình tĩnh lại đi mà!! Làm ơn, Tử Nhi!!!

Phải, lần này, dù cho có chuyện gì xảy ta đi chăng nữa, Song Ngư nhất định cũng sẽ không bao giờ buông người con gái này ra lần nào nữa. Lần này, cậu sẽ là người bảo vệ cho cô!

Chẳng biết, những lời của Song Ngư có truyền đến Sư Tử hay không. Nhưng bằng một sức mạnh nào đó, những cú đấm của Sư Tử yếu dần rồi dừng hẳn. Cô cũng không còn vùng vẫy điên cuồng nữa. Trong vô thức, hai bàn tay của Sư Tử yếu ớt níu chặt áo của Song Ngư.

– “Tớ sẽ bảo vệ cậu! Bây giờ và cả mãi mãi trong tương lai nữa! Bởi vì, cậu là cô dâu bé nhỏ của tớ!”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Sư Tử. Cô gọi thì thầm trong vô thức.

– T… Tiểu… Ngư…

Rồi ngất đi trong vòng tay của Song Ngư.

(Còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.