Vậy là ngày đầu tiên đi học cũng trôi qua. Những ngày tiếp theo, chúng tôi được học những môn học bình thường như các ngôi trương khác, nhưng..............điều đặc biệt ở đây mà tôi muốn nói đến là việc học ............ pháp thuật song song với các môn học.
Học pháp thuật không đơn giản đâu nhé, khó khăn lắm!
------------------
-Nè! Hôm qua các cậu có luyện lại các kĩ năng pháp thuật chưa? - Thái Ny khoác vai tôi và Vân Du,
-Rồi! - Tôi vừa gật đầu vừa nói.
-Đương nhiên là rồi! - Vân Du vỗ ngực, nghênh mặt đáp.
-Vậy thì tốt rồi!
-Tốt? - Tôi hỏi.
-Ừ! Hôm nay là ngày thi mà, nhưng..........cũng không hẳn là thi đâu mà là......-Thái Ny ấp úng khiến tôi và Vân Du nhưng muốn đứng tim.
-Sao sao? - Vân Du cuốn cuồn hỏi.
-Chia lớp!
-Cái gì? - Tôi và con bạn Du của tôi tròn mắt nhìn Thái Ny.
-Thôi nào! Bình tĩnh! A hèm! Thế này, các cậu nắm được những điều cơ bản khi sử dụng pháp thuật rồi thì bây giờ kiểm tra nó và xét lớp. Nếu cậu có thể triệu tập được lửa một cách dễ dàng thì cậu sẽ vào lớp lửa, nếu triệu hồi ánh sáng thì vào lớp quang, cứ như thế mà xét lớp thôi. Đừng có lo, việc xét lớp không khá khăn đâu! - Thái Ny vỗ nhẹ vai hai đứa tôi.
Cái buổi sáng trong lành mà trước đó 30 phút chúng tôi đón được bây giờ lại thành một bầu trời đầy mây đen bao phủ, sấm xét đánh ầm ầm. Kinh hoàng, quả là kinh hoàng. Tôi và Vân Du vào lớp.
-Gì thế, gì thế? - Ken tựa người vào thành bàn, tay khoanh ngay ngực.
-Hôm nay xét lớp đó! - Vân Du nói.
-À! Việc đó à! Hai cậu lo sao? - Ken kéo ghế ngồi trước mặt hai chúng tôi.
-Cậu biết hả? - Tôi hỏi.
-Ừ! Đừng có lo nữa, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn.
-Mong là vậy!
-----------------------------------
Reng.......Reng.......Reng.....
Chúng tôi ngồi ngay ngắn, cô vẫn chưa vào lớp.
Tôi nhìn quanh rồi quay sang hỏi Ken.
-Này! Ken. Cái cậu tên Khải Minh ngồi sau cậu đâu rồi?
-Chắc đi trễ hay sao á? Mà có chuyện gì à? - Ken gối tay sau gáy hỏi tôi.
-Không có gì đâu! - Tôi quay lên.
Cạch.....
-Học sinh.... - Lớp trưởng lên tiếng. Cả lớp định đứng dậy thì...........là cậu ta - Khải Minh, đang bước vào lớp. cả lớp bị một phen lừa vô tình.
Tôi đang ngồi vẽ thì đánh rơi cây viết xuống bàn. Định khum xuống lấy thì.........
-Của bạn hả? - Khải Minh nhặt lên đưa cho tôi, miệng nở một nụ cười tỏa nắng. Bọn con gái trong lớp quay sang nhìn tôi với cái ánh mắt đầy tia lửa hận, thiêu đốt tôi.
-Cám ở cậu! - Tôi cúi người rồi nhận lấy cây bút. Đẹp trai quá, tôi say mê với vẻ đẹp của cậu ta trong giây lát.
-Mắt cậu....- Khải Minh nhìn mắt tôi.- Lúc nãy mắt cậu màu nâu mà! Sao giờ là........màu hồng thế kia? Lạ nhỉ.
-Không có gì đâu! Đừng nhìn tớ lâu như vậy! Cám ơn vì nhặt giùm cây bút nhé! - Nói rồi tôi quay đi, tay ôm mặt. Lúc đó mặt cậu ấy rất gần tôi, chiếc mũi đó, đôi mắt đó, tôi có thể nhìn nó với hiệu ứng 4D luôn rồi.
Khải Minh trở về chỗ ngồi.
-Nè! Thích người ta hay sao vậy cô nương? - Vân Du khuể vai tôi.
-Không! - Tôi bác bỏ.
-Thế sao con mắt, mặt ửng hồng hết kìa? - Vân Du ra vẻ trêu tôi.
Bỗng lúc đó cô giáo bước vào. Tôi được giải thoát khỏi sự trêu chọc của con bạn Vân Du.
Đúng như lời Thái Ny nói, hôm nay là ngày xét lớp.
-Rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé! Lần lượt các bạn nam lên trước rồi mới tới nữ nha! - Cô đứng trên bục.
Học sinh nam từ từ bước lên và thử sức với việc phù phép biến hóa.
------------------
15 phút......
30 phút.......
45 phút......
1 tiếng trôi qua.
-Rồi! Các bạn nam làm rất tốt, giờ tới lược các bạn nữ nào! - Các học sinh nam trở về chỗ ngồi, còn nữ thì xếp hàng đi lên.
Người đầu tiên thử sức là Bảo Tuệ, nhìn cái cách cậu ấy phù phép rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhanh chóng đã xong phần thi. Tiếp theo là Doãn An với cái điệu bộ tự cao, hống hách bước lên bục. Vẫn là một màn làm phép đẹp mắt. Cứ thế học sinh nữ từ từ hoàn thành phần thi.
Vân Du đã lên rồi, người tiếp theo là tôi. Tôi run cằm cặp, mồ hôi ướt đẫm cả trán. Tôi quay người xuống nhìn Ken.
- Cố lên! - Cậu ấy nói không thành tiếng .
-Cuối cùng! Lâm Vi! - Tôi giật bắn mình khi nghe cái tên yêu dấu của tôi.
Tôi bước lên bục rồi từ từ tiến đến chiếc hộp kính đầu tiên. Trong đó là một hạt đậu không hơn không kém. Tôi biết mình phải làm gì.
Miệng tôi cứ lẩm bẩm thần chú nảy mầm, hạt đậu không nhúc nhích, nó nằm lì ra đó.
-Hãy tiếp tục với các lọ khác nào! - Cô lên tiếng.
-Vâng ạ! - Tôi lấy hết bình tĩnh đi đến lọ thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi cứ thế đến lọ thứ bảy.
Lúc này tôi thật sự rất bực mình, mấy lọ kia không hề khá hơn. Cả lớp nhìn tôi chắm chú.
Tôi nhìn vào lọ, không có gì cả, là không khí sao? Tôi thật sự bối rối nên cứ dùng đại thần chú gió.
Tôi lẩm bẩm câu thần chú trong miệng. Mở mắt ra, không có động tĩnh gì cả. Tôi thất vọng não nề cúi đầu.
-Em không làm được thưa cô!
-Chắc chứ? - Cô hỏi tôi. Tôi chỉ biết gật đầu.
-Hãy nhìn những chiếc bình! - Cô bảo tôi. Tôi nghe cô rồi nhìn từng chiếc bình một. Dừng chân đến chiếc bình thứ năm, tôi khá bất ngờ. Lúc đầu, tôi vẫn nhớ nó là một cục đất nhỏ, nhưng.............bây giờ lại là bình chứa những cây dương xỉ nho nhỏ đang từ từ nở. Tôi chạm tay vào. Phụt........
Cả lớp giật mình.
-Em đã làm được! Hãy nhìn đi, lúc em chạm tay vào chiếc lọ, đất đã nuôi dưỡng mầm sống nhờ nước, gió, ánh sáng. Em đã làm được điều khác biệt! - Cô nhìn cái cây đang từ từ phát trong lọ. Tôi mừng đến không tin vào mắt mình. Mọi th71 vượt qua sức tưởng tượng của tôi.
Tôi quay về chỗ ngồi. Vân Du và Ken khen tôi rất nhiều.
-Xét lớp hôm nay thế là xong. Ngày mai sẽ có thông báo chính thức từ nhà trường. Các em cứ yên tâm đi, không gì phải quá căng thẳng đâu. Đây chỉ là phẩn mở đầu mà thôi! - Cô nói rồi bước ra khỏi lớp khiến lớp trưởng không kịp phản ứng.
Tôi đang vui mừng thì bỗng...........
-Chào! - Gọng nói chanh chua, hống hách đó chính là................
--------------------------