Học Viện Ma Pháp

Chương 10: Chương 10: Câu chuyện ngoài lề 2:Con mèo và tách cà phê.




Mỗi khi ngửi được một hương thơm đậm đà quen thuộc lan tỏa trong không khí, thì chẳng cần ai gọi tôi cũng sẽ thức dậy. Lười biếng nhấc thân mình lên khỏi chỗ nằm, rũ thật mạnh bộ lông để đầu óc thêm tỉnh táo, sau đó mới thong thả đuổi theo hương thơm kia. Hơi dừng lại nơi tấm thảm được thêu tay có màu sắc rực rỡ, khẽ chùi những chiếc móng được cắt tỉa gọn gàng lên nó, tôi không muốn mình làm bẩn phòng bếp.

Cô ấy đã từng nói, căn bếp là nơi quan trọng nhất của một ngôi nhà, sẽ là chỗ cho ra đời những món ăn ngon miệng và ấm áp. Sau khi đã xác định bàn chân của mình đã sạch bụi, tôi mới tiến vào và nhảy lên chiếc ghế đặt gần bàn bếp. Rồi nhẹ nhàng phóng mình lên, ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn đối diện với tấm lưng của cô ấy. Dù không hề được báo trước hay quay đầu nhìn lại, nhưng lúc nào cô ấy cũng biết rằng tôi đang ở đó.

Chỉ cần tôi vừa ngồi vững trên chiếc bàn bằng hai chân sau, cô ấy sẽ lập tức quay lại và đẩy về phía tôi một chiếc dĩa nhỏ. Còn bản thân mình lại cầm một chiếc cốc tráng men đang bốc hơi nóng lên trên, đó chính là nguồn gốc của hương thơm ban đầu. Thứ chất lòng màu nâu đen kia được goi là cà phê, là thứ cô ấy thích nhất, nhưng tôi lại không thích nó.

Đối với tôi, chẳng qua đó chỉ là một thứ nước tối màu và có mùi quá nồng so với khứu giác nhạy cảm của tôi. Cô ấy biết tôi không thích nó, nhưng cũng không vì thế mà bỏ qua sự yêu thích của mình. Cô ấy muốn dung hòa cả hai thứ, cà phê và tôi, tập cách để tôi không lánh xa khỏi cô ấy mỗi lần cô ấy pha thứ đồ uống đó. Và như thường lệ, trên chiếc dĩa nhỏ được đẩy về phía tôi lúc này, có một phần bánh hình tam giác được cắt rất cẩn thận.

Phía ngoài được phủ một lớp kem mỏng óng ánh màu nâu nhạt, còn có thể nhìn thấy được những tia sáng bắt màu trên lớp kem rực rỡ như thế nào. Một phần tư trái dâu sẽ được đặt lên góc tam giác nhỏ nhất của chiếc bánh, bên cạnh còn điểm thêm một vài lá bạc hà. Xinh đẹp và ngọt ngào, cô ấy đang dụ dỗ tôi bằng món bánh này, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy: “Đừng chỉ nhìn như vậy, thử xem nào!”

Đáp lại ánh mắt của tôi là một nụ cười tinh nghịch và câu nói có phần trêu đùa, tôi không nhìn cô ấy nữa mà chuyển tầm mắt về phía chiếc bánh. Sẽ có hai trường hợp xảy ra sau khi tôi ăn được một phần ba, nếu tôi ngẩng cao đầu và cong đuôi cuộn lấy lấy hai chân sau của mình, rồi nghiêng đầu nhìn Kaharu. Cô ấy sẽ lập tức hiểu rằng: “Rất ngon! Cảm ơn vì chiếc bánh này.” Còn nếu tôi xoay lưng về phía cô ấy, vùi cái đầu của mình vào bộ lông màu xám đen, thì có nghĩa là: “Thật tệ! Làm ơn đừng để tôi nhìn thấy nó lần nào nữa.”

Và lần này, tôi đã nghiêng đầu với cô ấy!

***

Dạo gần đây Mun Mun có những hành động rất khác so với bình thường, mà thật sự thì tôi cũng không biết sự “bình thường” ở đây là như thế nào nữa. Đối với Mun Mun, mọi sự bình thường đều trở nên bất thường và ngược lại, nó không còn thích việc nằm sưởi nắng hay thơ thẩn bên cây đàn piano nữa. Hình như mục tiêu cho sự chú ý đã được chuyển sang tôi, trước đây Mun Mun thường không hay làm vậy. Chỉ khi có điều gì cần tôi làm, nó mới lại gần và chủ động cọ mình vào tay tôi.

Tôi từng nói nó là một chú mèo kiêu ngạo, và nó cũng kiêu ngạo với chính cả tôi nữa. Vậy mà mấy hôm nay, sự kiêu ngạo đó đã biến đi đâu mất, để lại bên tôi một chú mèo thích quấn người. Dù là bất kỳ lúc nào, nó cũng sẽ đi theo tôi, cứ như trong tầm mắt của nó, không thấy thứ gì khác ngoại trừ những cử động của tôi. Tôi không hiểu rằng có việc gì khiến nó bất an đến thế, người ta nói động vật thường có giác quan thứ sáu cảm nhận được chuyện xấu trước khi nó xảy ra.

Và có lẽ tôi đã tin đúng là như vậy, Mun Mun bồn chồn đến mức chỉ cần tôi rời khỏi ánh mắt của nó một giây, thì ngay lập tức nó sẽ kêu ầm lên. Những tiếng kêu kiềm nén, thút thít trong vô vọng, khiến tôi không thể không đến bên nó. Mun Mun bắt đầu làm tôi cảm thấy lo lắng theo, nhưng khi mang nó đến bác sĩ thú y để kiểm tra thì mọi thứ lại hoàn toàn bình thường. Lúc trở về nhà, tâm trạng của nó vẫn không ổn định lại được, điều gì đã xảy ra với mày vậy, Mun Mun?

***

Cô ấy không biết, không biết tôi khác biệt như thế nào, tôi cảm nhận thấy sắp đến lúc rồi, tôi phải trở về nơi tôi đã rời đi. Nhưng mà tôi cũng không muốn phải rời xa cô ấy, với hình dạng là một chú mèo tôi có thể thoái mái ở cạnh Kaharu mà không phải sợ bất kỳ chuyện gì. Còn với hình dạng thật sự của tôi thì sao? Cô ấy có sợ hay không nhỉ? Chắc chắn là phải sợ rồi, con người vốn chỉ là một sinh vật mong manh, yếu đuối và rất dễ tan vỡ.

Chủ nhân thật sự của tôi đã từng nói, con người là thứ ngài không bao giờ hiểu được trọn vẹn, hình như chúng đã vượt qua sự hiểu biết của ngài rồi. Thời gian không còn nhiều, chủ nhân đang dần thức tỉnh, tôi đã nghe thấy tiếng của sợi dây trói quanh ngài được mở. Nếu ngay lúc này người tỉnh dậy, khả năng của tôi cũng sẽ trở lại, và khi ấy tôi sẽ hiện hữu với hình dạng của mình.

Cô ấy chỉ là một con người, làm sao để cô ấy chấp nhận được một thứ kỳ quái như tôi chứ? Và rồi cái ngày tôi lo sợ nhất đã đến, giữa màn đêm yên tĩnh, chiếc khóa cuối cùng bị kéo đứt, chủ nhân đã hoàn toàn tỉnh dậy. Cùng lúc ấy, một tia sáng vụt qua bầu trời như sao băng rực sáng, bay nhanh đến chỗ tôi chờ. Kaharu đang ngủ, sức mạnh của chủ nhân vẫn như trước, dịu dàng đầy mê hoặc, bao quanh lấy tôi, xóa bỏ những thứ vốn không tồn tại trả lại hình dáng vốn có ban đầu.

***

Khi những tia sáng biến mất, nơi mới vừa nãy là chỗ nằm của một con mèo, đã được thay thế bằng một cô gái xinh đẹp. Với mái tóc đen và đôi mắt huyền bí, cô ấy phiền muộn thở dài một tiếng. Quay đầu nhìn về phía người con gái đang say ngủ trên giường, ngón tay của cô vươn ra chạm vào khuôn mặt người ấy. Mái tóc đen dài của cô gái rơi xuống quét qua sóng mũi của Kaharu, là mùi trà thoang thoảng.

Dường như cô ấy không thể ở lại lâu, hàng chân mày cau lại một chút, không mất nhiều sức để rời khỏi giường. Cô gái lơ lửng trong không trung, nhắm mắt lại và giải phóng đôi cánh của mình, một chiếc cánh màu trắng như bừng nở từ hư không xuất hiện đằng sau lưng cô gái. Đôi mắt đen tuyền được mở ra lần nữa, tuy còn vương vấn sự sầu muộn nơi đáy mắt, nhưng cô ấy vẫn phải đi. Đôi cánh dang rộng hết mức có thể, vỗ mạnh một cái mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cô gái đã biến mất như chưa hề tồn tại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.