Kaharu ngồi thẩn thờ bên khung cửa sổ mở rộng, trên tay cô màn hình của chiếc điện thoại không ngừng nhấp nháy báo hiệu có cuộc gọi đến. Nhưng Kaharu không nhấc máy, cô để mặc cho chiếc điện thoại rung lên liên hồi, sau một lát thì màn hình trở lại trạng thái chờ. Có lẽ người gọi điện đã mất hết cả kiên nhẫn để chờ cô trả lời, chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này không có bất kỳ cuộc gọi nào chỉ có một tin nhắn đến.
Cô đưa mắt về chiếc điện thoại, những ngón tay chuyển động nhẹ nhàng trên màn hình cảm ứng, đó là tin nhắn từ người quản lý. “Đã một tuần em không đến công ty rồi, đừng nói với chị là chỉ vì mất chú mèo mà em trở nên như vậy nhé? Phòng tiếp nhận đang chìm trong các đơn đặt hàng, nếu em không có mặt thì mớ công việc hỗn độn trên ai sẽ giải quyết đây?” Kaharu là một nghệ sĩ tài năng, cô không chỉ sở hữu giọng ca sâu lắng mộc mạc, mà còn biết chơi các loại nhạc cụ và sáng tác nhạc.
Ngoài ra Kaharu còn là người đồng sáng lập ra tập đoàn K&J nổi tiếng trong giới giải trí, kết hợp giữa hãng sản xuất phim, thu âm và phát hành âm nhạc, kiêm công ty quản lý và đào tạo người mẫu, diễn viên, ca sĩ, v. . v. K&J thật sự là một tập đoàn giải trí hàng đầu được giới nghệ sĩ quốc tế công nhận. Những ca khúc mà Kaharu viết ra đều được phân phối bởi K&J, và mặc nhiên trở thành một trong những điều làm tăng lợi nhuận của K&J hằng năm. Dù cô không trực tiếp nhúng tay vào việc kinh doanh của tập đoàn, mọi việc cô đều giao phó cho người còn lại. Nhưng những sự vụ quan trọng trong công ty chưa bao giờ mà cô không biết, chứng tỏ sức ảnh hưởng và chỗ đứng của cô lớn đến mức nào.
Đọc xong tin nhắn làm Kaharu mệt mỏi, cô ném chiếc điện thoại xuống giường rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở chỗ đó, ngay cạnh ban công, bình thường sẽ có một bóng dáng quen thuộc nằm cuộn tròn. Nhưng giờ đây, chỗ ấy hoàn toàn trống trải, ngay cả hương thơm mùi trà cũng đang dần biến mất. Kaharu cau mày lại, sự tự trách lại dâng trào trong lòng cô, đáng lý ra tối hôm đó cô phải đóng cửa sổ trước khi ngủ chứ. Tại sao cô lại quên một điều quan trọng như vậy?
Nếu như cô đóng cửa sổ, thì Mun Mun sẽ không biến mất như thế này. Người ta nói bản tính của loài mèo là thích lang thang, khi đã dạo chơi đủ ắt hẳn nó sẽ quay về. Cô đã từng mong những lời đó sẽ thành sự thật, nhưng dù cô có chờ đợi thế nào, Mun Mun vẫn không quay lại. Kaharu đã tìm kiếm khắp mọi nơi, tất cả những nỗ lực của cô đều không có hiệu quả. Cô từng nói, cô yêu con mèo của mình, cũng không biết có phải cuộc sống một mình quá lâu đã khiến cô có cảm giác cô đơn hay không.
Nhưng khi có Mun Mun bên cạnh, cô đã quen dần với việc mình không còn ở một mình nữa, vì cô biết dù cô làm gì thì Mun Mun vẫn ở chỗ đó chờ cô. Có thể nói, việc mất đi con mèo đã khiến Kaharu rơi vào trầm cảm nặng, con người cô trước đến nay vốn sống quá khép kín. Nay lại càng trở nên nghiêm trọng hơn với những cảm xúc bị dồn nén trong lòng. Bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Kaharu, cô ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế, lướt qua phòng ăn để đến phòng thu nhạc mini trong nhà.
Cô lục tung trên chiếc kệ chứa những bản nhạc mà cô viết, tìm một cuốn album có bìa màu xám tro. Kaharu mở nó ra rồi cầm lấy một tờ nhạc lý nằm ở trang số 14, một nụ cười thoáng nở trên môi cô gái. Không biết cô đang nghĩ gì trong đầu, nhưng có vẻ cô đã quyết định làm một điều gì đó thay vì cứ ngồi một chỗ buồn bã. Cô trở về phòng mình, ngón tay trỏ nhấn nút nguồn khởi động máy tính, cùng lúc xoay người cho bản nhạc vào máy fax.
Cô kết nối đường truyền đến người bạn của mình, rất nhanh chóng, đối phương đã chấp nhận cuộc nói chuyện qua camera. Đối diện với cô là một chàng trai còn khá trẻ, mái tóc được nhuộm màu bạch kim rồi vuốt ngược ra sau. Bộ vest anh ta đang mặc màu xanh nhạt, sự lịch lãm và quyến rũ của một người đàn ông cứ như toát ra từ hơi thở của anh. Khi nhìn thấy Kaharu trong bộ đồ ở nhà, anh khẽ cau mày lại, vẫn tiếp tục xem xét những giấy tờ trước mặt: “Kaharu, mặc dù tớ biết cậu không quan tâm đến những việc như kinh doanh, nhưng để mặc tớ làm hết mọi thứ ở đây trong khi mình thì ngồi thư thả ở nhà là điều không nên. Tớ phản đối chế độ chuyên chế bất công này!”
Kaharu không hề để ý đến những lời nói mang tính trêu chọc của anh, ngược lại ánh mắt của cô ánh lên một cảm xúc khác thường, đó là hy vọng. “Jack, ngừng làm những thứ nhàm chán ấy lại đi, cậu đã nhận được bản fax và tập tin hòa âm tớ gửi chưa?” Jack ngẩng mặt lên lần nữa, dẹp bỏ đống giấy tờ trên tay sang một bên rồi chống cằm nhìn cô. “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì? Chẳng phải cậu đã nói sẽ không phát hành những ca khúc trong album Black sao? Vậy tại sao còn gửi cho tớ những thứ này!”
“Hãy làm cho nó nổi tiếng hơn hết thảy những cả khúc trước, còn làm cách nào thì tùy cậu, đặc biệt là giọng ca thể hiện ca khúc không phải là tớ. Cậu hãy mở một cuộc tuyển chọn với quy mô toàn quốc, tìm kiếm giọng ca tài năng mới thể hiện ca khúc chủ đề của album lần này. Những tấm ảnh của Mun Mun mình đã gửi cho cậu không ít, chọn một tấm nào đó thật dễ thương rồi làm ảnh bìa cho album và các poster quảng cáo.” Kaharu nói bằng một giọng đều đều không cảm xúc, nhưng vẫn có thể nhận ra sự chờ mong của cô lớn như thế nào.
Jack nhướng chân mày kiêu kỳ hỏi: “Sau những nỗ lực tìm kiếm thất bại, bây giờ cậu lại muốn dùng cách này để tìm con mèo ấy sao?” Kaharu đưa tay để sẵn ở nút kết thúc cuộc goi, chỉ ném lại một câu cho Jack: “Tăng thêm gấp đôi tiền thưởng cho ai tìm thấy Mun Mun. Để tớ nói cho cậu biết Jack, Mun Mun còn có giá cao hơn cậu!” Vừa dứt lời, Kaharu lập tức ngắt kết nối không thèm để ý đến thái độ của đối phương.
Cô không cần nhìn cũng biết, chắc hẳn anh ta sẽ đập bàn một cách đầy giận dữ, thậm chí là gạt hết mọi kế hoạch hôm nay chỉ để thực hiện ý muốn của cô. Kaharu gập chiếc máy tính lại rồi đứng dậy rời khỏi phòng, cô tiến vào bếp định sẽ pha cho mình một ly cà phê. Nhưng khi vừa bước đến cửa phòng bếp, thì tấm thảm thêu tay rực rỡ đã thu hút sự chú ý của cô. Cô thất thần một chút rồi ngồi xuống bên cạnh tấm thảm ấy, ngày cô mua tấm thảm này là ngày đầu tiên đưa Mun Mun về nhà.
Chú mèo xinh đẹp ấy rất thích những món đồ rực rỡ, và món đồ đầu tiên là chú để mắt đến trong cửa hàng gia dụng chính là tấm tảm thêu tay cầu kỳ. Mới đó mà tấm thảm đã ở vị trí này được hai năm, cũng bằng với khoảng thời gian Mun Mun ở bên Kaharu vậy. Cô nhẹ nhàng cầm tấm thảm lên mang ra ngoài ban công rồi giũ thật sạch, sau đó phơi nó ở nơi nhiều ánh sáng nhất. Kaharu nhìn tấm thảm lần nữa rồi chống tay lên hông, hy vọng là tấm thảm sẽ kịp bắt mùi của nắng trước khi Mun Mun trở về. Vì chú mèo ấy nhất định sẽ rất thích những gì liên quan đến nắng cho xem.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân YIM
Có bài mới 29.09.2016, 16:08
Hình đại diện của thành viên
Mai Tuyết Vân
Tiểu Thần Tuyết Ưng Bang Cầm Thú
Tiểu Thần Tuyết Ưng Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 04.06.2015, 04:13
Tuổi: 20 Nữ
Bài viết: 449
Được thanks: 2247 lần
Điểm: 8.87
Có bài mới Re: [Hiện đại - Dị giới] Học viện ma pháp - Lakshmi - Điểm: 10
Chương 12: Đám tang
Author: Mai Tuyết Vân
“Tại sao Nixi vẫn không tỉnh lại? Mọi thứ đều bình thường nếu không muốn nói là ở tình trạng hoàn hảo nhất. Vậy vấn đề nằm ở đâu? Hay là do lúc đó tớ đã dùng ma pháp kiềm chế quá lớn khiến cậu ấy bị tổn thương thần thức sao?” Kayuki lo lắng đến mức bàn tay cứ nắm chặt lấy những ngón tay của người đang nằm trên giường. Sự run rẩy thể hiện rõ ràng qua giọng nói đó, đôi mắt đượm đầy vẻ u buồn.
Isojin đứng ngay sau lưng cô, đặt cả hai bàn tay lên Kayuki rồi nhẹ nhàng xoa dịu sự căng thẳng của cô. “Cậu bình tĩnh một chút, lắng nghe một chút nào, không phải bằng đôi tai mà là bằng trái tim. Rồi hãy nói cho tớ biết cậu nghe thấy gì?” Kayuki giật mình vì lời nói của Isojin, đúng rồi, dù cô ấy có hôn mê thì sao chứ. Cô vẫn có thể nghe được bản nhạc cảm xúc của Nixi cơ mà, làm sao cô lại quên điều quan trọng này nhỉ?
Kayuki thở một hơi dài, thả lỏng cơ thể theo những cái vỗ về của Isojin, cô cẩn thận lắng nghe, không muốn để mình bỏ sót bất kỳ điều gì. Nhưng khi nghe được những cảm xúc từ Nixi, đôi mắt của cô lại mở to đầy kinh ngạc, “Cậu ấy, cậu ấy. . . đang rất hỗn loạn.” Bản nhạc không hề theo một trình tự nhất định, rối ren và hoàn toàn trật nhịp. Chứng tỏ chủ nhân của nó cũng giống như vậy, tự mình đắm vào bãi lầy của sự mơ hồ mà không thoát ra được.
“Đúng vậy! Cậu nghĩ thử xem, mười một năm qua bị bắt cóc và nuôi dưỡng như một con người thật sự, quên mất bản thân mình là ai. Còn phải chịu nỗi đau mất đi người thân một cách quá hoang đường, vì muốn trả thù mà trở thành sát thủ. Trên tay cậu ấy đã nhuốm đầy máu tươi, đến cuối cùng tất cả những thứ đó lại là giả dối. Mối căm hận bao nhiêu năm nay đều trở nên vô nghĩa, bây giờ lại phải đối mặt với thân phận mới quá đột nghột. Cậu ấy còn bỏ lại ở thế giới kia người cậu ấy coi như người thân suốt bao năm nay. Dù là ai cũng sẽ khó lòng chấp nhận việc này, huống chi là người nhạy cảm như cậu ấy.” Isojin giải thích.
Kayuki lắc đầu liên tục, “Không đâu, cậu ấy sẽ không việc gì phải sợ đến thế cả. Cậu ấy thuộc dòng dõi thần linh cao quý, những kẻ được cậu giết chính là phúc phận của chúng khi chết dưới tay một vị thần. Người như cậu ấy khi đã trở về thân phận và con người thật, sẽ không do dự và đau lòng vì đã vứt bỏ tên loài người đó đâu. Cậu ấy không nên như vậy!” Isojin buông bờ vai của cô ra, xoay cả người Kayuki đối diện với cậu: “Nếu là cậu, cậu có như Nixi hiện giờ không? Khác với chúng ta, cô ấy đã trải qua những cung bậc cảm xúc của con người, việc cảm nhận về thế giới vì thế mà thay đổi. Không thể ép buộc ai đó theo ý mình được, Kayuki.”
Cậu nói những lời này khi đang nhìn sâu vào đôi mắt nghi hoặc của Kayuki, cô gái nhận ra được sự bối rối trong đôi mắt của cậu. Và bất chợt cô cũng hiểu ra, không chỉ có mình cô không thể chấp nhận Nixianna sẽ sống với những cảm xúc loài người đó. Mà ngay cả chính Isojin cũng đang sợ, liệu Nixi có còn coi họ là bạn như trước đây hay không? Trong khi họ đang chìm dần trong suy nghĩ của mình thì bất chợt một giọng nói khó chịu cắt ngang: “Ồn quá!” Nghe được câu nói ấy, Kayuki và Isojin cùng lúc quay đầu lại, khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng nhào đến bên cạnh người vừa tỉnh lại: “Nixi!!!”
Người được gọi tên cau chặt hàng chân mày lại, tay phải xoa xoa huyệt thái dương đang giần giật. Còn tay trái thì đưa ra chặn ngay trước mặt hai người kia, không cho phép họ thực hiện được ý đồ ôm lấy cô. Mái tóc vàng xõa dài sau lưng, bắt lấy ánh sáng một cách hoàn hảo, lấp lánh như thác nước giữa rừng. Vẻ đẹp trên khuôn mặt lại cùng lúc tăng theo,bao phủ quanh người là một màng sương mờ ảo, thứ mờ ảo ấy chính là Thần khi toát ra người cô.
Suối tóc vàng hình như đã dài hơn trước, dài đến mức nếu cô đứng dậy và bước đi thì có thể gót chân của cô cũng sẽ chạm phải mái tóc này. Đôi mắt xanh biếc mở ra lần nữa, ném cái nhìn cau có về phía hai người đang bị chặn kia: “Biết rõ ồn ào thì tớ sẽ không ngủ được, mà các cậu còn như vậy sao?” Thái độ và cử chỉ của cô giống hệt những buổi sáng nhiều năm về trước, khi Kayuki hay bất kỳ ai đánh thức cô dậy.
Dường như cả Kayuki và Isojin đều bị kích động, thật may mắn, Nixi của bọn họ vẫn như trước, không hề có bất kỳ sự thay đổi nào. Ngay giờ phút này, mặc cho Nixi có không đồng ý đi nữa, hai người bọn họ đều ôm chầm lấy cô, những cái ôm ấm áp đến ngạt thở. “Nixi, thật mừng quá cậu đã nhớ lại tất cả rồi.” Kayuki vui mừng tới mức lời nói cũng trở nên nghẹn ngào, Isojin thì không nói gì chỉ im lặng mỉm cười ôm chặt lấy cả hai cô gái.
Nixi thở dài, cô vòng tay ra sau lưng Kayuki vỗ nhẹ, “Tớ đã trở về rồi, Kayuki!” Kayuki gật đầu thật mạnh, như chứng mình rằng cô nghe thấy lời Nixi nói rất rõ ràng. Nixi vừa tựa đầu mình vào vai Kayuki vừa vỗ về cô bạn, lúc này trong đôi mắt của cô ánh lên một tia sáng khác thường, là sự mất mát. Daniel, Daniel, Daniel, Daniel! Cậu có nghe thấy tiếng cô đang gọi cậu hay không? Cho dù cuộc sống của một con người ấy đầy máu tanh và lòng thù hận, nhưng duy nhất chỉ có cậu là ánh sáng chói lòa dẫn đường để cô không lạc lối.
Nixi nhắm mắt lại, thả hồn mình theo những suy nghĩ, “cái chết” của cô sẽ làm cậu ngã quỵ mất. Không biết giờ phút này cậu đang cảm thấy như thế nào, có phải cậu lại đắm chìm trong chính sự tuyệt vọng mà cậu đã tạo ra hay không? Cậu có chấp nhận rằng cô thật sự đã ra đi vĩnh viễn chứ? Và cậu có đang gọi tên cô như cô đang làm hay không? Daniel, dù bỏ lại mọi thứ mà không luyến tiếc thì cậu vẫn luôn là điều duy nhất khiến cô không thể quên đi, và cũng không thể để vụt mất.
***
Những dải lụa trắng được giăng khắp mọi nơi trong căn biệt thự của dòng họ Makdenis, không khí tang thương bao trùm lấy mọi thứ. Ở giữa đại sảnh đặt chiếc quan tài màu tím lạnh lẽo được chạm trỗ tinh xảo nhưng bông hoa oải hương màu trắng trên thân của chiếc hòm. Phía trước đặt di ảnh và bàn thờ của người đã khuất, nụ cười rạng rỡ trên bức hình ấy dường như chưa từng khuất khỏi tâm mắt của mọi người. Zaki mặc quần áo màu đen, đứng bên cạnh quan tài nhận mọi lời chia sẻ và tiếc thương từ người đến viếng.
Nỗi đau dường như khắc sâu vào khuôn mặt già nua của bà, những người đến viếng thăm không thể không rơi nước mắt về sự tang thương. Nhưng bà lại rất mạnh mẽ, bình thản nhận những lời động viên an ủi, và những món quà thăm viếng được mang đến. Sự mạnh mẽ của bà làm người khác càng thêm đau lòng, đứng bên cạnh bà là Ayuo và Shin. Hai người cũng mặc quần áo màu đen, thần sắc lộ rõ vẽ mệt mỏi,đôi mắt của cả hai đều đã đỏ hết cả lên, nhưng vẫn cố kiềm nén. Chỉ một mực đứng bên cạnh Zaki tiếp đón những người khách đến viếng thăm, bọn họ không muốn để một mình bà đối mặt với mọi việc.
Người ta sẽ lấy làm lạ khi không thấy anh trai của người đã mất đứng ở vị trí của Ayuo và Shin hiện tại, họ cũng không nhìn thấy người được người đã mất goi là cha ở đâu hết. Sau đó họ mới hiểu,người cha vì quá sốc trước sự ra đi đột ngột của con gái đã gặp tai nạn trên đường trở về. Hiện tại còn đang được chữa trị ở một bệnh viện danh tiếng ở Mỹ, ngay cả bước đi cũng không được, và bị bác sĩ cấm trở về nước. Còn người anh trai, cũng không chịu được sự việc bất ngờ này đã suy sụp, đến cả đám tang của em gái cũng phải nhờ người khác đứng ra lo liệu.
Daniel ngồi một mình trong căn phòng của Lavender, bàn tay vuốt ve những bức tranh mà cô đã vẽ. Đôi mắt hằn lên những tia máu vì mấy ngày không ngủ, cậu cứ lẩm bẩm với bản thân rằng: “Làm sao có thể chứ? Em đã nói rằng sẽ không biến mất khỏi tôi một lần nữa kia mà, tại sao em lại không giữ lời hứa? Lavender?” Đôi môi nức nẻ đến đáng sợ của cậu bật máu, Danile tự cắn vào môi của mình, để mặc cho nỗi đau đớn lan tỏa cậu mới cảm nhận được rằng mình còn sống.
Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, chảy vào miệng Daniel, cậu liếm đôi môi khô khốc uống sạch số máu rỉ ra từ vết thương. Bất chợt ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa dồn dập, và có người đang gọi cậu: “Daniel, cậu mau ra đây cho tớ, đã là ngày thứ ba rồi, cậu định ở trong đó đến bao giờ, chẳng lẽ ngay cả đến khi sắp hỏa táng cậu ấy rồi mà cậu vẫn còn ở dây được sao?” Dehasi tức giận gõ mạnh vào cửa phòng, bàn tay của cô đập mạnh đến nỗi bật máu, nhưng cô vẫn không chịu ngừng lại.
Những lời cô nói cũng nhuốm đậm sự đau thương vô cùng, Dehasi nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà cô đang gõ, như để tự tra tấn bản thân mình vậy. “Cậu thật sự là anh trai của Lavender sao? Khi cậu ấy còn sống thì cứ luôn miệng nói không có cậu ấy, cậu sẽ không làm bất kỳ việc gì. Đến khi cậu ấy đi rồi, việc duy nhất cậu có thể làm cho Lavender chỉ là đưa tiễn cậu ấy đến nơi an nghĩ cuối cùng thì cậu cũng không làm được sao? Đồ tồi!” Nói đến đây thì Dehasi bật khóc, cô không còn gắng gượng nổi nữa, ba ngày trôi qua, đám tang cũng đã diễn ra ngày rồi.
Vì muốn Lavender ra đi thanh thản, cô đã kiềm kén những giọt nước mắt của mình, cô không muốn đến khi ra đi rồi cô bạn của mình còn phải đau lòng. Nhưng mà.. . . thái độ thờ ơ của Daniel lại làm mọi sự chịu đựng trong cô như vụn vỡ, cô ngồi bệt xuống đất để mặc cho nước mắt tuôn trào. Bàn tay gõ vào cửa cũng không còn chút sức lực, tiếng thổn thức của cô truyền qua cánh cửa bay đến tai Dainel.
Lúc này, Oma mới xuất hiện, cậu ôm lấy Dehasi rồi bế bổng trên tay, không vỗ về cũng không an ủi. Vì cậu muốn cô khóc, những ngày qua nhìn thấy cô cố gồng mình kiên cường khiến cậu khó chịu vô cùng. Sau khi đã bế Dehasi lên, cậu chỉ nói một câu với người trong phòng trước khi bỏ đi: “Dù là tự lừa dối mình hay lừa dối mọi người thì hãy mặc tang phục mà đưa cậu ấy đến nơi cuối cùng đi. Cậu đã hứa với Lavender rồi, bất kể cậu ấy muốn đi đâu, cậu đều sẽ đưa cô ấy đến, Daniel!”
Lời nói của Oma khiến Daniel ngẩn người, hình ảnh của cô ngày hôm đó hiện lên rõ ràng trong tâm trí của cậu. Lavender đã nghiêng đầu dựa vào vai cậu khẽ thì thầm: “Nếu được, khi tớ chết, tớ muốn được chôn ở cánh đầu hoa oải hương đó!” Lời nói vang vọng không hồi kết, cứ xoáy vào đáy lòng Daniel và ghim chặt ở đó. Phải, cậu đã hứa rồi!