Author: Mai Tuyết Vân
Nixi cầm những lá thư nhập học trên tay, độ dày của chúng làm cô rất tò mò
bên trong chứa những gì. Kayuki bước đến chỗ cô đứng, đón lấy chồng thư
đó rồi đọc những cái tên được viết tay một cách cẩn thận ngoài bìa:
“Arnold Vassilev, Isojin Higa, Kayuki Inoue, Kaharu Inoue, Sol Verdandi, Nixianna Raymond.’’ Khi cái tên nào được thốt lên cũng là lúc lá thư
của người đó được Kayuki ném đến trước mặt. Riêng lá thư của Sol được
Haru đón lấy, cô bé kia vẫn ngủ say không hề biết chuyện gì, bởi lẽ Haru đã phù phép khiến không gian xung quanh cô trở nên vô cùng yên tĩnh.
Arnold mở những sợi dây da buộc bên ngoài bức thư của mình, đưa mắt nhìn lướt
qua hàng chữ viết tay sắc sảo ngoài bìa. Khóe miệng của cậu khẽ nhếch
lên một chút, bà ấy vẫn không thay đổi thói quen, sẽ tự tay mình viết
tên người nhận lên từng bức thư. Bên trong có một lá thư ngắn kèm với
một bảng danh sách dài:
“THÔNG BÁO NHẬP HỌC ĐƯỢC GỬI ĐẾN TỪ HỌC VIỆN MA PHÁP:
Người nhận: Arnold Vassilev
Tuổi: 1600
Giới tính: Nam
Vị trí sẽ kế thừa: Thần Chết.
Tước hiệu (Nếu có): Quốc vương của Kalem.
Cấp bậc: Nhị đẳng ( Đề cử tam đẳng)
Ghi chú kèm theo (Nếu có): Thuộc dòng thuần chủng với phân cấp “Thượng Thần”
NỘI DUNG THÔNG BÁO:
Lời đầu tiên muốn nói, chính là xin thay mặt cho học viện chúc mừng những
học viên đã được nhận thông báo nhập học chính thức này. Việc nhận được
nó đồng nghĩa với việc các bạn đã vượt qua kỳ thi tăng cấp thường niên
một cách xuất sắc nhất. Việc đánh giá về sức mạnh cũng như kiểm soát khả năng của mình là một điều hết sức quan trọng đối với một vị thần. Học
tập không bao giờ là thừa thải, đối với các á thần trẻ tuổi thì điều đó
càng cần thiết hơn nữa.
Đã được gọi là á thần, con cái của những
vị thần mang trong mình sức mạnh cao quý, thì việc kế thừa vị trí của
cha mẹ mình trong tương lai là điều hết sức bình thường. Chẳng qua để
chuẩn bị cho việc kế thừa ấy, đòi hỏi bản thân các á thần cũng phải nỗ
lực hết sức mình để được công nhận. Dù bản thân đã mạnh đến đâu, thân
phận và địa vị có cao đến mấy nhưng trong thế giới này nếu như không
được ai công nhận, thì bạn cũng không thể trở thành một vị thần đúng
nghĩa.
Hãy lấy bài kiểm tra tăng cấp thường niên kia làm nền tảng , bởi vì đó chỉ là bước khởi đầu cho những thử thách sau này mà thôi.
Tôi xin cam đoan với các bạn rằng các kỳ thi ở học viện còn “khủng
khiếp” hơn như thế nhiều. Nhưng cũng đừng vì thế mà sợ hãi, chỉ cần học
hành chăm chỉ thì bạn còn khủng hơn kỳ thi nhiều! Để việc học trở nên
thoải mái và đơn giản hơn một chút, chúng tôi muốn các bạn hãy chuẩn bị
những thứ có trong danh sách được đính kèm dưới đây ( Lưu ý: Những thứ
này chỉ có thể tìm mua được ở Kalem mà thôi, vì thế trước khi muốn đến
nơi này, bạn hãy có trong tay “Vỏ ốc của Ray” để làm chìa khóa thông
hành.)
Chúc các bạn có một chuyến đi bình an và những trải nghiệm thật thú vị. Một lần chân thành chào đón các bạn đến với Học viện ma
pháp S&M!
Hiệu trưởng:
Eva Gunmi
Tái bút:
_ Thư nhập học này được gửi vào lúc 12 giờ 37 phút 28 giây sáng, ngày 20/10/XXXXX.
_ Bạn có một tháng kể từ ngày nhận được thư báo(từ ngày 20/10-20/11) để đến trường trình diện.’’
Trái ngược với thư nhập học ngắn gọn thì danh sách đồ dùng cần phải mua lại
dài ngoằn ngoặt. Bây giờ thì Nixi đã hiểu tại sao những bức thư này lại
dày đến thế. Khi đọc đến chỗ “Vỏ ốc của Ray” để làm giấ thông thành ra
vào Kalem mua đồ đạc, bất giác đôi mắt của cô nhìn về phía Arnold. Không chỉ cô, mà tất cả những người còn lại đều phóng tầm mắt về phía cậu.
Việc bất ngờ bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Arnold giật mình, mồ hôi
lạnh không biết tại sao lại tuôn ra.
Arnold cười trừ, “Này, này,
đừng nhìn tớ như thế chứ! Tớ đâu phải tội phạm nguy hiểm.” Isojin phe
phẩy bảng danh sách trên tay, tiến từng bước về phía cậu bạn của mình:
“Phải rồi, cậu không phải là tội phạm nguy hiểm nhưng cậu lại là Quốc
vương Kalem mà. Arnold thân mến, việc kiếm mấy cái vỏ ốc này chắc không
khó đối với cậu nhỉ?” Arnold im lặng gật đầu, đâu chỉ là mấy cái vỏ ốc,
chỉ cần cậu muốn ngay cả những thứ này sẽ được chuẩn bị mà cậu chẳng cần phải đụng tay vào.
“Hay là. . .” Khi Arnoldchuẩn bị đưa ra ý
kiến đó thì bỗng nhiên Kayuki ngắt lời cậu: “Ể, đừngnói với bọn tớ
rằng việc mua đồ cứ giao cho thuộc hạ của cậu lo đó chứ? Arnold, nếu nói về thuộc hạ, có lẽ tụi tớ không thể nhiều bằng cậu, nhưng muốn rảnh tay thì quá dễ. Việc mua sắm trước giờ nhập học chính là thú vui nhỏ bé của bọn tớ, không thể để người khác cướp mất công việc này được.” Cậu ngạc
nhiên khi nghe Kayuki nói như thế, việc chen chúc với đám người đổ về từ khắp nơi để mua đồ bộ vui vẻ vậy sao?
“Với lại đã lâu rồi tớ
chưa được đến Kalem, tớ cũng muốn đi ra ngoài nhiều hơn một chút, trước
khi phải đến học viện.” Nixi thì thầm trong hơi thở nhưng mọi người đều
nghe thấy, “Hơn nữa, vì sao tớ chưa trải qua kỳ thi tăng cấp thường niên nhưng vẫn được xếp vào loại đủ yêu cầu?” Cô nói lên thắc mắc của mình
từ nãy đến giờ, trong lá thứ của cô không hề ghi cấp bậc, chỉ đánh một
dòng chữ đỏ đạt yêu cầu mà thôi. Kayuki không lấy làm ngạc nhiên về
chuyện này, cô từ tốn giải thích: “Vì thời gian gấp gáp, nên khi cậu hôn mê chúng tớ đã làm một quá trình gọi là kiểm tra các chỉ số cơ bản của
cậu. May là sức mạnh của cậu chưa ổn định hoàn toàn nhưng vẫn vượt xa
các chỉ tiêu cần có để nhập học, sau đó chúng tớ đã gửi kết quả đến học
viện.”
Nixi ồ một tiếng tỏ ý đã hiểu, cả Kaharu cũng thế, bởi vì
trong số sáu người ở đây thì Sol, Kaharu, và Nixi đều có phần chữ đỏ đạt yêu cầu. Tuy Sol và Kaharu chưa tham gia kỳ kiểm tra nhưng đối với hội
đồng thẩm định ở học viện thì họ đã quen thuộc với hai người này. Một kẻ đã từng ra tay săn đuổi loài Estipid đến mức chúng gần như bị tuyệt
chủng thì sức mạnh ma pháp cũng sẽ không tầm thường. Một người thì đã
từng đánh bại ba trong số mười hai người thuộc hội đồng phép thuật chỉ
vì muốn đi tìm chủ nhân của mình nhưng chưa được phép, sau đó phải chịu
hình phạt biến thân thành mèo cho đến khi Nixi quay về. Hai kẻ đáng sợ
như vậy, đều đã xuống tay tàn nhẫn cho dù là với chủng loài khác hay với chính hội đồng phép thuật thì năng lực cũng rất vượt trội.
“Nếu như cậu vẫn muốn được đánh giá một cách khách quan về năng lực của mình thì tớ vẫn có thể sắp xếp để cậu vượt qua kỳ thi.” Isojin như đọc được ý nghĩ của Nixi, cậu vội vàng lên tiếng, Nixi hào hứng hẳn lên, thực sự
thì cô cũng rất muốn biết năng lực hiện tại của mình đã đến đâu. “Được
rồi, tớ sẽ về Kalem chuẩn bị một chút. sau đó sẽ đến đón các cậu đến
sau, Isojin cậu cũng đi với tớ chứ nhỉ?” Nhận được sự đồng thuận từ
Isojin, Arnold lập tức khởi hành lên đường về Kalem.
“Khoan đã,
đợi một chút, cho tớ và Haru quá giang một đoạn.” Kayuki liếc mắt vào
trong bức thư nhập học của mình rồi bước đến gần Haru. Cậu em trai cũng
đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của chị mình, cậu nhẹ nhàng đặt
Sol xuống một chiếc gối tựa mềm rồi dứng dậy. “Nixi, cậu và Sol cứ ở lại hồ Sensei này nhé, chậm nhất là ba tiếng nũa chúng tớ sẽ quay về. ”
Isojin nói lời cuối cùng trước khi biến mất trong mê trận, cả bốn người
bọn họ đều đi cả, ở Sensei này chỉ còn lại mình cô với Sol.
Nixi
phất tay tạo nên vùng kết giới trấn giữ xung quanh Sensei, bây giờ cô
muốn rời khỏi đây nhưng vì Sol đang ngủ chỉ có thể dựng kết giới bảo vệ
cô bé mà thôi. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Nixi, ngay khi vùng kết giới vừa hình thành, Sol bất ngờ mở mắt ra, nói với cô bằng chất giọng
chưa tỉnh hẳn: “Chủ nhân?” Nixi mỉm cười với Sol, mối tương thông giữa
hai người thật kỳ lạ, không cần nói gì vẫn có thể cảm ứng lẫn nhau.
“Người muốn đi thăm cậu ta thật sao?” Sol ngồi dậy nhìn chăm chú vào
Nixi, cô bé không muốn chủ nhân của mình rời khỏi Sensei vào lúc này.
“Sol! Ta rất lo cho Daniel! Ta không thể bỏ cậu ấy được.”
***
Trường Tairano ngày hôm nay lại nhộn nhịp hơn bình thường rất nhiều, lễ hội
mùa hè vừa kết thúc không lâu thì giải bóng rổ cũng được tổ chức. Tuy
vòng loại mới diễn ra nhưng lại trận chiến sống còn giữa hai đội mạnh
nhất mùa giải năm ngoái, trường Tairano và Usakin, sẽ gặp nhau trong
trận đấu hôm nay. Phía bên trong nhà thi đấu của trường Tairano, cả hai
đội đều đang chuẩn bị ra sân thi đấu, khán giá và cổ động viên hai bên
cũng đã có mặt đầy đủ. Không khí hết sức tưng bừng và náo nhiệt, khiến
cho cái nóng ngày hè dường như chẳng còn chút ảnh hưởng nào cả.
Oma là học sinh năm nhất đầu tiên làm đội trưởng đội bóng rổ trong lịch sử
trường Tairano. Không chỉ có bản lĩnh và tài năng thiên bẩm mà khối óc
và sự quan sát nhạy bén cùng sự điềm tĩnh đã giúp cậu vượt qua cả những
ứng cử viên năm ba để giành lấy chức đội trưởng này. Sau khi xác nhận
mọi thứ đều đã ổn, cậu đưa mặt nhìn về phía hậu vệ ghi điểm mang áo số 1 đang ngồi ở một góc phòng. Người đó không ai khác chính là Daniel
Makdenis, người được mệnh danh là con át chủ bài dẫn đến chức vô địch
của trường Tairano năm nay.
Từ sau cái chết của Lavender, Daniel
lại càng trở nên âm trầm khác thường. Lúc trước chỉ cần có Lavender bên
cạnh dù Dan có khó chịu đến mức nào cũng đều sẽ mỉm cười. Nhưng bây giờ
thì ngay cả đến một ánh mắt của cậu cũng có thể giết người được. “Dan,
cậu có muốn ngồi ghế dự bị không?” Oma tiến về phía Dan rồi cúi người
nói khẽ, đáp lại lời cậu nói chỉ có sự yên lặng. Dan đứng lên, bỏ đi mà
không thèm để ý đến câu hỏi của Oma, hành động của cậu đã nói rõ rằng:
“Không cần!”
Lavender luôn có mặt ở mỗi buổi luyện tập của cậu,
ngay cả khi cậu không thể chú ý đến cô thì cô vẫn luôn dõi theo cậu. Khi cậu ghi bàn dứt điểm, sẽ luôn có người âm thầm vỗ tay tán thưởng cậu.
Cậu biết rằng chỉ cần nhìn về phía đó chắc chắn sẽ thấy được cô ấy đang
mỉm cười khích lệ. Càng nghĩ về cô ấy, trái tim của Dan càng thêm thắt
lại, nỗi đau từ từ dâng trào nơi đáy mắt. Đột nhiên một mùi hương quen
thuộc thoang thoảng trong không khí bay đến chỗ cậu.
Trong vô
thức, cậu đưa mắt tìm kiếm nơi xuất phát của mùi hương, chiếc váy màu
tím dịu dàng chuyển động, mái tóc đen xõa dài sau lưng. Dù nhìn thế nào
chắc chắn đó không phải là cô ấy, nhưng không hiểu sao vẫn khiến cậu
điên cuồng đuổi theo. Đến khi nắm được bàn tay của người con gái đó và
kéo về phía cậu, quả thật rất giống, khuôn mặt của người đó rất giống
với Lavender nếu không muốn nói là y đúc.
Không chỉ có cậu kinh
ngạc ngay cả cô gái bị cậu kéo lại cũng kinh ngạc, không phải cô đã giấu đi bản thân rồi sao? Vì sao cậu ấy vẫn có thể tìm thấy cô một cách dễ
dàng như vậy? Dan thở hổn hễn như người sắp hết hơi, bàn tay vẫn nắm
chặt lấy cánh tay của cô gái trước mặt: “Cậu. . . cậu. . . có thể ngồi ở vị trí chờ của đội bóng rổ để xem mình thi đấu được không?” Cô gái này
có màu tóc đen và đôi mắt đen trong suốt, nhưng khuôn mặt lại là bản sao hoàn hảo của Lavender.
Ngay cả cậu cũng không thể hiểu được tại
sao mình lại đưa ra một yêu cầu vô lý đến như vậy. Và cậu cũng không cho phép cô từ chối yêu cầu của mình, Daniel đã tiến lên phía trước, kéo cả cô vào khu vực chờ bên trong sân thi đấu, đặt cô ngồi xuống băng ghế
dài. “Cậu nhất định phải ở đây cho đến khi trận thi đấu kết thúc đấy! Tớ biết yêu cầu như thế này là rất kỳ lạ với người lần đầu tiên gặp mặt,
nhưng vị trí này còn tốt hơn là ngồi xem trên khán đài nhiều.” Sau đó,
cậu ra hiệu cho một người trong ban hậu cần đưa đến một tấm thẻ rồi đeo
lên cho cô. Nhờ có tấm thẻ này mà cô sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào
khi ở lại đây.
Nixi im lặng ngồi trên ghế nhìn theo bóng lưng của Dan, trận đấu đã bắt đầu và cậu đang tập hợp cùng với đội của mình ở
trên sân. Mặc dù đã dùng phép thuật thay đổi màu tóc và màu mắt, cô còn
phát ra kết giới che giấu bản thân khiến cho những người khác khi nhìn
thấy cô thì sẽ như một cái bóng mờ lướt qua mà thôi. Nhưng khi Dan chạm
vào cô, vùng kết giới đã bị nghiền nát, cậu ấy có thể nhìn thấy cô, còn
kéo cô đến chỗ này nữa. Rốt cuộc, cậu ấy có năng lực bí ẩn nào? Phép
thuật của cô không hề yếu vậy mà lại bị cậu ấy dễ dàng phá tan.