Lavender dậy từ rất sớm, còn sớm cả hơn chiếc chuông báo thức đặt đầu giường, cô mở mắt ra rồi ngồi dậy. Đưa mắt nhìn lướt qua chiếc đồng hồ, 5h30 sáng, với tay lấy chiếc lược cạnh bàn trang điểm, cô buộc gọn mái tóc xoăn dày vàng óng của mình lên cao. Cô đứng lên mở bung rèm cửa, đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ, sưởi ấm cơ thể Lavender.
Khi cô bước ra từ trong phòng với bộ dạng chỉnh tề nhất, đồng phục đã được mặc ngay ngắn, mái tóc được chải gọn gàng, và cặp sách đã sẵn sàng trên tay. Thì cô lại bắt gặp cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với mình, Dan dựa vào đầu cầu thang mà ngáp dài, mái tóc màu gỗ đào rối bời lộn xộn, bộ đồ ngủ nhăn nhúm còn chưa được thay ra. Gân xanh trên mặt cô giần giật, cố gắng kiềm nén giọng nói của mình: “Daniel Makdenis! Tớ cho cậu 15 phút để hoàn thành mọi thứ, nếu sau chừng ấy thời gian cậu vẫn chưa chuẩn bị xong, tớ sẽ đi học trước đấy.”
Chỉ cần nghe câu nói này của Lavender, thì cơn buồn ngủ của Dan đã bị đá bay đi mất rồi, với tốc độ nhanh nhất có thể, Dan chạy như một cơn lốc vào phòng mình. Lavender nhìn theo bóng dáng của Dan khuất sau cánh cửa phòng, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, đã lớn rồi mà vẫn còn như một đứa trẻ. Bước từng bước chậm rãi xuống phòng khách bên dưới, bà Zaki đã đứng đó đợi cô từ lúc nào.
Trên tay bà cầm hai hộp cách nhiệt, mỉm cười rồi đưa nó cho cô: “Tiểu thư! Đây là phần ăn trưa của hai người.” Lavender cầm lấy hai chiếc hộp cách nhiệt gật đầu với bà: “Bà vất vả rồi, Zaki.”. “Tối qua tiểu thư về rất muộn, mọi việc vẫn ổn chứ ạ?” Zaki quan tâm hỏi han, tối qua Dan còn thức đến tận nửa đêm thì bà cũng không thể ngủ yên được, bà rất lo lắng cho cô. Lavender đọc được sự rối bời trong đôi mắt già nua của bà, cô nghiêng đầu sang một bên, làm đuôi tóc xoăn đung đưa nghiêng theo.
“Làm bà phải lo lắng rồi, con vẫn ổn.” Lavender trả lời bà một cách ngọt ngào nhất, Zaki thở phào một hơi, sau đó cúi chào cô rồi lui xuống dưới. Cùng lúc này, phía trên cầu thang vang lên tiếng bước chân “Bộp, bộp.”, Lavender không thèm ngoái đầu lại, chuyển hộp cơm trong tay ra sau lưng: “Bữa trưa của cậu!” Dan cầm lấy hộp cơm rồi sóng bước với Lavender ra khỏi nhà.
Dọc đường đi buổi sáng rất yên tĩnh, đi bộ đến trường đã là thói quen thường ngày của Lavender, Dan đã không dưới một lần năn nỉ cô hãy dùng xe đến trường. Nhưng Lavender chỉ ném cho cậu một ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu cậu muốn đi xe tớ không cản, nhưng tớ sẽ vẫn đi bộ đến trường.” Chỉ một câu nói đã dập tắt hy vọng mong manh của Dan, và thế là Lavender toàn thắng, thành công kéo con sâu lười như Dan đi bộ cùng cô mỗi ngày.
Những hàng cây ven đường rụng lá, cơn gió sớm mai se lạnh, ánh mặt trời nhảy nhót qua khẽ lá. Những nhịp điệu cuộc sống của mọi người trên đường phố đều làm Lavender thích thú, luôn bị thu hút bởi những điều nhỏ nhặt. Lavender rất nhạy cảm, cách cô ấy cảm nhận mọi thứ xung quanh rất khác biệt.
Lavender như những bong bóng lung linh mà cô đã từng thổi, khi ấy những chùm bong bóng nước xà phòng nhún nhảy trong gió, vây quanh Dan và cô bé. Bong bóng lung linh và xinh đẹp đủ mọi màu sắc, nhưng khi chạm vào lại lập tức vỡ tan như chưa từng tồn tại. Huyền ảo, vô định và cũng quá mong manh. . . Lần đó, Dan đã nói cô ấy rất giống với chúng, xinh đẹp và cũng cực kỳ mong manh.
Lavender chỉ im lặng, đôi mắt màu xanh lam ngước nhìn lên bầu trời quang đãng: “Dan, tớ không phải là thứ mỏng manh như vậy, không bao giờ có chuyện đó đâu Dan.” Và kể từ khi ấy, Lavender đã không bao giờ còn thổi bong bóng xà phòng nữa, vì cô nói cô ghét những thứ quá dễ vỡ. . .
Lavender chưa từng mong muốn sẽ được sống cuộc đời của hiện tại, với thân phận là tiểu thư nhà Makdenis, là em gái của Dan và là con gái của chủ nhân. Cô cũng đã từng có cha, mẹ, nhận đầy đủ mọi sự thương yêu mà một cô bé bình thường nên có. Cho đến một ngày, khi kẻ đó đến giết chết cả gia đình cô, đập vỡ hạnh phúc của cô ra từng mảnh nhỏ.
Cô bất lực ngồi trong đám lửa rực cháy, tuyệt vọng gọi tên hai người cô yêu nhất, cầu xin họ hãy đứng lên khỏi đám lửa. Nhưng tuyệt nhiên không ai đáp lại tiếng nói của cô, họ đã chết, chỉ còn lại những cái xác không hồn. Tại sao lại không giết cả cô đi, một đứa trẻ vừa tròn sáu tuổi sẽ là mục tiêu quá dễ dàng. Tại sao lại để cô sống sót để chứng kiến toàn bộ thế giới của mình sụp đổ kia chứ.
Ngọn lửa bùng lên vây quanh cô, tưởng rằng nó sẽ thiêu cháy cô thành tro bụi, nhưng không, nó thiêu rụi tất cả và chừa cô ra. Chủ nhân đã đến đó, bế lấy cô từ trong đám tro tàn, khi cô đau đớn vuì mình vào lòng ông ấy mà thổn thức, đôi mắt của cô đã không còn nhìn thấy gì nữa, bóng tối bao trùm lấy cô, Lavender đã rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Cơ thể cô run lên từng đợt, chủ nhân đã vỗ về tấm lưng nhỏ bé, dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Ta đến đón con đây, con gái của ta.”
Từ khi đó, cô nợ ông mạng sống của mình, còn nợ Dan một cái tên, khiến cô bị trói buộc vào cuộc sống hiện tại. Nhưng những trói buộc ấy chính cô đã tự mang lên mình, cuộc sống này do cô chọn, báo thù để tiến lên.
***
“Rầm!”
Lớp trưởng của lớp 10A2 là một cô bé tóc ngắn cá tính, có tên gọi là Ayuo, tiếng đập bàn mạnh mẽ lúc nãy của cô bé làm cả lớp giật mình.
“Tớ sẽ bắt đầu phát bài kiểm tra, ai lên lấy chậm sẽ bị đọc điểm trước lớp.” Chỉ cần một câu nói ngắn gọn đã khiến bầu không khí trong lớp như bùng nổ. Và rồi những đôi chân như có gắn động cơ bên dưới, bay vèo vèo về phía Ayuo, nhưng cho dù có chạy nhanh cách mấy, cũng không nhanh bằng tốc độ đọc điểm của cô nàng.
“Shin 75 điểm, cứ vậy hoài. Oma, 50 điểm, tệ quá. Itau, 20 điểm, cậu muốn rớt à. Mimami, 85 điểm, tốt. Dan, 80 điểm, như cũ. . . ” Màn đọc điểm hoành tráng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, những kẻ xấu số điểm thấp “tử trận” ngay dưới chân cô nàng chất thành một ngọn núi nhỏ. Dan nhận lấy bài của mình rồi về chỗ, còn Lavender lại phì cười nhìn điểm số trên bài của mình, vẫn chẳng hơn được một phân điểm nào.
Sau khi phát bài xong, Ayuo nở một nụ cười mị hoặc: “Cảm ơn sự hợp tác của cả lớp, bài kiểm tra đợt này đa số đều đạt trên điểm trung bình, nhưng vẫn còn một số. . .là vẫn chưa chịu cố gắng, hy vọng các bạn ấy sẽ chú ý hơn vào bài kiểm tra sắp đến.” Khi nói đến đoạn vẫn chưa chịu cố gắng, cô nàng lớp trước liếc mắt nhìn qua đám học sinh điểm thấp bên dưới, nụ cười càng đậm thêm. Bỗng nhiên, những kẻ bị Ayuo điểm mặt gọi tên cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi đầy da gà.
Và một buổi học đầy gian nan bắt đầu như vậy đó, thời gian cũng trôi qua rất nhanh chóng. Khi chuông đồng hồ reng lên báo hiệu giờ tan học, nhóm bạn Lavender cũng vội vàng tụ họp lại lên kế hoạch cho lễ hội mùa hè năm nay. Shin đấm tay chào Dan khi cậu đến gần, Oma cũng nhập bọn khoát vai cười vui vẻ. Các cô gái nhanh chóng gia nhập, tiếng cười lan tỏa ra khắp nơi.
“Ayuo, lễ hội mùa hè năm nay cậu tính sẽ làm gì?” Dehansi lên tiếng hỏi, khi cô đã ngồi yên vị lên chiếc ghế của mình, Ayuo nhìn cô bạn, hàng lông mày chợt cau lại. “Dehansi, tớ cũng chưa có ý định gì cả, Shin, cuộc khảo sát lấy ý kiến cả lớp thế nào?” Shin lôi từ trong cặp ra một bản báo cáo tổng kết dài ngoằng ngoặc, sau đó kết luận: “Lớp mình ấy à, 72% muốn làm quán ăn, có 12% muốn làm ngôi nhà ma, 11% muốn bày bán đồ thủ công, 5% thì không muốn làm gì cả.”
Oma bưng lên mấy cốc sữa còn đang bốc hơi nghi ngút, đặt xuống bàn mời mọi người: “Nếu như đã có hơn 70% muốn làm quán ăn thì chúng ta cứ theo số đông là được, sữa nóng đây, mọi người mau dùng đi.” Dan chồm lên phía trước cầm lấy một cốc sữa rồi đưa cho Lavender đầu tiên, rồi mới lấy một cốc cho mình: “Làm vậy đi, nhưng sẽ chẳng có sự khác biệt và độc đáo ở chỗ nào nữa. Các lớp khác cũng sẽ có lớp làm quán ăn, nhất là các anh chị khóa trên, kinh nghiệm của họ nhiều hơn chúng ta đấy.”
“Mình nghĩ ý tưởng làm quán ăn cũng không tệ, chỉ cần biết lợi dụng thế mạnh của mọi người trong lớp là được.” Lavender hớp một ngụm sữa nóng, chậm rãi đưa ra ý kiến của mình. Mọi người đều quay lại nhìn cô, Ayuo chống cằm hỏi: “Vậy thưa tiểu thư Makdenis, thế nào là lợi dụng điểm mạnh của cả lớp được đây?” Cô mỉm cười với cô bạn tóc ngắn, hàng chân mày nhướng cao: “Điều này thì cậu phải biết rõ nhất chứ Ayuo, cậu là lớp trưởng mà.” Ayuo trừng mắt nhìn cô bé: “Chỉ biết đưa ra ý kiến hai chiều, còn mọi việc thì đều vứt cho tớ.”
“Cũng không hẳn là vứt cho cậu, hãy thử bắt đầu với ý tưởng của quán ăn, nếu cứ vịn vào lý do mùa hè để làm các món như kem thì thật chán. Ý tưởng quán ăn “Gấu ngủ đông” thì cậu thấy thế nào?” Lavender đặt cốc sữa lên bàn nhìn mọi người xung quanh. Cả bọn nghe lời cô nói, những ý tưởng cứ lần lượt xuất hiện trong đầu, việc bàn bạc tiếp tục sôi nổi như thế trong bầu không khí ấm áp.
Trở về nhà khi trời đã sập tối, Lavender mệt mỏi ném chiếc cặp lên bàn, tháo chiếc áo khoác đồng phục ra rồi vắt lên ghế. Dan cũng mệt không kém, Ayuo gần như muốn vắt kiệt sức lực của cả hai người bọn họ, “Zaki, đã có cơm chưa?” Dan hỏi khi nhìn thấy bà xuất hiện, bà vội vã trả lời hai người, “Đã sẵn sàng hết rồi thưa thiếu gia.” Dan gật đầu thay lời nói, trực tiếp kéo Lavender đi thẳng vào nhà ăn.
“Cậu tính sẽ đảm nhận vai gì trong vở nhạc kịch mà Shin sẽ viết?” Lavender mở chiếc tủ lạnh lấy ra bình nước cam đã được pha sẵn. Dan ngẩng đầu lên nhìn cô, “Còn cậu thì sao, đừng nói với tớ cậu chỉ tham gia vào khâu chuẩn bị của quán “Gấu ngủ đông” thôi nhé.” Cô lấy hai chiếc ly ra, rót nước cam rồi chuyển cho Dan, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nếu cậu tham gia thì tớ cũng sẽ tham gia, cái này tùy cậu lựa chọn, Dan.”
“Vậy thì tớ sẽ không tham gia đâu.” Dan uống cạn ly nước cam Lavender đưa đến, trả lời một cách dứt khoát, cậu không thích tham gia hoạt đông gây quá nhiều sự chú ý. Vì cậu biết chỉ cần cậu tham gia thì nhất định Lavender cũng sẽ tham dự vào, còn cậu thì lại không muốn bất kỳ ai chú ý đến cô bạn của mình, không ai cả.