Bu chạy đều đều với suy nghĩ miên man. Bỗng một lực đẩy khá mạnh lao đến Bu, nhỏ mất thăng bằng và ngã khuỵu xuống.
- Xin lỗi nhé! Bạn có sao không?
Bu ngước lên, một tên con trai có đôi mắt nâu thẫm đang nhìn Bu chăm
chú. Bu xoa xoa cái đầu gối đang nhói đau, máu chảy ra đang dần loang lổ chiếc quần thể dục. Đau quá!
- Đau... - Bu muốn khóc quá, nhưng không được, là Hội trưởng, nhỏ phải mạnh mẽ lên.
- Để tôi đưa bạn xuống phòng y tế! Tôi tên là Han, nào, để tôi đỡ bạn dậy.
Lũ học viên vẫn đang chạy, lướt qua Bu mà chẳng ai tỏ ý thương hại.
- Thôi, tôi không sao, bạn chạy tiếp đi!
Bu định đứng lên, nhưng cái đầu gối đau buốt và sưng tấy khiến nhỏ một
lần nữa khuỵu xuống, may mà còn bám được vào cánh tay Han, nếu không,
nhỏ sẽ ngã lần nữa.
Han bất ngờ bế bổng Bu dậy, Bu cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay Han.
- Bạn làm gì thế? Thả tôi xuống, tôi tự đi được! - Bu nói, nhỏ nhìn
xung quanh, mọi người đều đang nhìn nhỏ với ánh mắt tò mò và soi mói.
Mặc kệ! Han như không nghe thấy lời nhỏ, cậu cứ bước thẳng đến phòng y tế.
- Bạn cần phải băng vết thương lại đã, nếu không, nó sẽ nhiễm trùng và có thể, bạn sẽ vĩnh viễn không đi được đâu!
Bu rùng mình vì câu nói đó,..
nhỏ liền im re.
Ở một góc khác, Ken đứng nhìn Han mang Bu đi, lòng trào dâng một cảm
xúc khó tả, khó chịu... "Con nhỏ đó làm sao thế nhỉ?", trong thâm tâm,
cậu muốn chỉ mình mới được cái quyền bắt nạt Bu.....
Trong phòng y tế....
Cô y tá đã băng lại vết thương cho Bu, nhỏ thấy đỡ hơn rất nhiều. Han gãi đầu nói:
- Tôi xin lỗi nhé! Tôi không cố ý va vào người bạn.
Bu nở nụ cười tươi:
- Không sao! Mình biết mà ^___^
Ken đứng ngoài nhìn mà thấy ghét quá, con nhỏ đó lại dám cười với tên
kia nữa chứ... cậu không hiểu sao lại đi theo đến đây... nhưng giờ thì
bắt đầu thấy hối hận.
- Bạn nằm nghỉ đi! - Han cũng mỉm cười nói.
- Thôi, mình đỡ rồi, mà mấy giờ rồi nhỉ?
- 7 giờ kém 15
- Hả? - Bu la oai oái, đúng 7h là phải thổi còi báo hiệu giờ lên lớp,
Học viện này rách việc thật đó, cái gì cũng ra hiệu lệnh bằng còi, chỉ
khổ Bu thôi.
Bu luốn cuống xuống giường, xỏ lại giầy....
Bỗng...
- Ối!
Bu lại một lần nữa ngã xuống, nhỏ nghĩ mình vừa vấp phải cái gì đó. Han nhanh tay đỡ lấy Bu... lúc này, Bu đang nằm gọn trong lòng Han...
*Rầm*
Cánh cửa phòng bật mở... Ken bước vào, lạnh lùng giật tay Bu ra, kéo đi....
- Anh làm gì thế? Sao anh lại ở đây? - Bu hỏi một cách khó chịu, nhưng
thực ra trong lòng nhỏ cảm thấy vui vui... hắn không còn giận nhỏ nữa...
Ken kéo Bu đi... đi mãi.. Han có thể qua mắt Bu, nhưng Ken đứng ngoài, nên trông thấy tất cả, Han đã Cố - ý làm Bu ngã.
Thả Bu xuống dưới khu KTX khối 10, Ken lạnh lùng nói:
- Lên thay quần áo đi.
Bu xoa xoa chân, ngước lên nhìn Ken, giọng trách móc:
- Anh quá đáng lắm! Anh làm tôi đau...
Ken hơi bối rối, nhưng rồi cậu quay mặt đi thẳng "Chết tiệt, sao lại
nhìn mình bằng ánh mắt đó"... cậu thấy tim mình đập những nhịp không
bình thường.
Bu lắc đầu khó hiểu, rồi cũng lê bước lên phòng.
- Ken... - giọng nói yếu ớt của Bu vang lên, nhưng nếu để ý kỹ thì trong đó có chút gian gian nữa.
Ken sững người, cô ta vừa gọi tên mình sao?
- Ken à...
- Gì? - Ken hỏi, vẻ khó chịu "sao cứ gọi tên mình thân mật như thế chứ?"
- Tôi.. không đi được... tôi đau chân lắm...
- Muốn gì? - Ken trừng mắt.
- Hay... anh cõng tôi lên đi! - nũng nịu.
- Không bao giờ! Cô tưởng tôi điên chắc...
- Anh định để tôi lết lên tầng 3 thật sao? - sắp khóc đến nơi.
- Aish... mệt cô quá đấy!
Ken quay lại.
- Lên đi! - ra lệnh.
Bu hí hửng leo lên lưng Ken. "Cho chết anh đi... dám trêu tôi hả? Ngoan ngoãn cõng chị lên tầng 3 nhé cưng"
Bu yên vị trên tấm lưng rắn chắc của Ken... nhưng sao.. nhỏ thấy.. lâng lâng thế này... phải, lần đầu được một tên con trai cõng... càm giác
không bình thường chút nào hết.
Ken cũng chẳng hơi gì. Hai lọn tóc
nâu của Bu xõa xuống vai Ken... cả hơi ấm của Bu nữa... hương thơm nhè
nhẹ không phải do nước hoa... vòng tay mềm mại ôm lấy cổ Ken. Ken
thấy... choáng váng!
Giữa bầu trời trong xanh với làn gió nhẹ.... có hai trái tim bắt đầu biết rung rinh.