Học Viện Milky Way

Chương 38: Chương 38




Chen lấy tay xoa xoa đầu, thằng Teo quá đáng thật, không giúp thì thôi lại còn đánh hắn, tủi thân quá, hắn gục đầu vào ngực Lily khóc như mưa (ông này lợi dụng nha).

- Thôi, nín đi, đi nhanh nào... _Li xoa đầu hắn an ủi.

Lúc đó hắn mới đứng thẳng dậy và đi tiếp, bụng cười khoái trí.

_ _ _

CLB Âm nhạc.

Sa và Teo đã có mặt ở đó, vừa trông thấy nhỏ Bu đứng với Ken là nhỏ lại tức điên lên:

- Đồ mách lẻo!_ nhỏ chống nạnh gây sự.

Bu ngơ ngác chả hiểu gì thì nhỏ đó đã tiếp:

- Còn giả bộ không biết nữa? Cậu là đồ nham hiểm,đồ giả tạo, suốt ngày làm bộ ngây thơ không biết mệt à? Sao cậu lại nói với mẹ tôi chuyện tôi trèo tường ra ngoài? Hả?? Hả?? Hả??

Mỗi chữ "hả" nhỏ Sa lại đẩy Bu một cái, mà Bu thì cứ ngơ ngơ:

- Ơ... tôi đâu có...

- Cậu là đồ rắn độc... đồ miệng nam mô bụng bồ dao găm... đồ....

- Thôi đi!

Bàn tay nhỏ Sa đang đẩy Bu bị Ken nắm chặt lấy và hất ra, ngay lập tức Teo lại chen vào và nắm chặt tay Ken.

Cả bốn đang nhìn nhau "say đắm" thì cô HLV ra hiệu cho cả lũ bắt đầu buổi tập nên bốn đứa hết cãi nhau luôn. Sa giằng tay ra khỏi tay Ken còn Teo thì cũng "vứt" tay Ken ra.

- Hừ, đợi đấy!_ nhỏ Sa lầm bầm trong miệng.

Vì nhỏ này hát "không được hay cho lắm" (nếu không muốn nói là quá kinh), cộng với volume của nhỏ khá to, hơi dài, nên nhỏ được cô phân công vào đội... chơi kèn. Nhìn nhỏ Bu được hát mà Sa thấy tức "Mình hát hay hơn con nhỏ đó mà"(oẹ). Cầm cái kèn to đùng lên, ôi nặng chết mất, thế mà nhỏ phải è cổ ra mà thổi. Nhỏ phụng phịu nói với HLV:

- Cô ơi, cô, em thính hát cơ!

Cô cười hiền:

- Chịu khó tập em nhé! _ cô xoa đầu nhỏ rồi... bỏ đi.

"Ax. bà này không hiểu tiếng người àh?"

Nhỏ tức tối quăng vái kèn ra rồi tìm cái ghế ngồi thụp xuống, lấy tay quạt quạt vào mặt. Rõ nóng. Đúng là mùahè, bật điều hòa rồi mà còn nóng thế này đây. Nóng??? Một cái bóng đèn hiện lên, nhỏ như nhớ ra điều gì liền chạy đi đâu đó, một lúc sau đã quay lại với một cốc nước đá trong tay. Nhỏ nhìn về phía Bu đang tích cực "luyện thanh" và cười thầm.

Phía bên nhỏ Ken và Teo, bọn hắn đang bị vây quanh bởi rất nhiều fan. Một anh thì giọng trầm ấm, một anh thì giọng khàn khàn cá tính, đặc biệt là cả hai đều mặt mũi sáng láng lắm. Cả lũ vừa tập vừa nhìn mấy"anh". Hai bọn hắn đã không gây nhau thì thôi, đường ai nấy đi, chứ nếu đã động chạm vào đối phương thì xảy ra đại chiến có ngày.

Bu đang luyện thanh với một cô giáo, cô ấy ngồi đánh đàn còn Bu thì cứ "Đồ...rê...mi... fa...sol...la...si...đố...". Bà giáo gật đầu rồi cứ đánh tiếp, bắt Bu " luyện" mãi. Khổ thân, trời nóng thế nàymà cứ phải gân cổ lên hát. Được một lúc con bé cũng mệt, đành phải bảo cô cho giải lao, để cô luyện cho bạnkhác.

- OK, lát lại tập nhé! _ cô giáo trẻ hồn nhiên nói.

"Ax... không đâu ạ!"_ nhỏ nghĩ thầm, rồi cũng ra ghế ngồi.

Tình cờ lại ngồi ngay cạnh cái ghế của Sa. Bu cũng không để ý, vừa ngồi xuống đã đưa tay lau mồ hôi trên mặt. Ax.. cái cổ họng khô cả đi, nhỏ tìm quanh xem chỗ nào có nước uống.Giật mình thấy nhỏ Sa đang ngồi bên cạnh, Bu định đứng dậy đi ra chỗ khác ngồi thì nhỏ Sa đã lên tiếng:

- Xin.. lỗi.. _ giọng Sa thấp xuống, nhỏ đó vẫn cúi đầu!

- Về chuyện gì cơ? _ Bu vẫn chưa nghĩ ra là chuyện gì vì nhỏ đang sốc, lần đầu tiên thấy thái độ của nhỏ Sa thế này đó, Bu cứ tròn mắt nhìn.

Sa chợt ngước đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn Bu (mắc ói), lấy tay níu áo Bu làm con bé sợ mất mật (sợ bả Sa phát bệnh).

- Cho Sa xin lỗi, hồi nãy Sa sai rồi, chuyện đó không phải do Bu mách Hiệu trưởng, Sa hiểu nhầm Bu rồi, xin lỗi nhé! Bu hãy tha thứ cho Sa đi, đi mà! Tình yêu hỡi, ngàn lần xin tha thứ, xin lỗi Bu, ngàn lần xin lỗi Bu....

Ax ax nhỏ này xuất khẩu thành "ca" luôn rồi. Ôi cái giọng chua loét của nhỏ khiến Bu nổi da gà, không thể để nhỏ tiếp tục được, Bu mồ hôi đầm đìa, vội xua tay và nói:

- Được... được... rồi... mình tha thứ cho bạn... hề hề ^____^" _ vừa nói vừa lau mồ hôi.

Nhỏ Sa mắt sáng rỡ, lay lay vai Bu, miệng rối rít:

- Thật.. thật hả? Ôi iu Bu nhất quả đất_ nhỏ Sa định choàng tay ôm cổ Bu.

"Thấy ghê"_ Bu nhăn mặt rồi cố ý ngồi lùi ra một chút, đánh trống lảng:

- Chà, nóng quá, mình khát nước, hihi.

- Vậy hả?_ nhò Sa mừng rỡ nói "Không ngờ cá tự cắn câu"_ nước nè, mình vừa lấy về chưa uống, bạn uống đi, coi như là ly nước xin lỗi nha, mát lắm đó.

- Ờ...

Bu đỡ lấy cốc nước và mỉm cười, phải chi Sa cứ dễ thương như thế này nhỉ?

- Thôi nha, mình phải đi tập tiếp đây, bye nha! Hìhì.

Nhỏ Sa đứng lên, vẫy vẫy tay chào Bu, Bu cũng mỉm cười đáp trả.

Vừa quay lưng đi, mặt Sa trở lại với tia sắc lẻm, "cậu nghĩ tôi muốn ôm cậu sao? Buồn nôn" rồi nhỏ đắc chí bước đi.

Nãy giờ được ngồi nghỉ nên Bu cũng đỡ khát hơn rồi. Lại nhìn li nước trên tay, không biết có nên uống không, không biết nhỏ Sa có cho cái gì đó vào không. Nhưng... nghi ngờ nhỏ Sa như thế liệu có tốt không? Bao nhiêu câu hỏi chạy xung quanh đầu. Cuối cùng, Bu quyết định tin Sa một lần, nếu lần này nhỏ Sa lại hại Bu thì nhỏ sẽ không bao giờ tha thứ cho Sa, nhưng nếu không phải, thì Bu sẽ quên hết tất cả những chuyện mà Sa gây ra cho nhỏ.

Nhỏ đưa cốc nước lên miệng, không biết rằng trong đó có bột cây Môn lá lớn.

*Môn lá lớn: tên khoa học là Colocasia spp, tất cả các bộ phận trên cây đều chứa chất calcium oxalata Asparagine gây ngứa và bỏng rát cổ họng, tiêu chảy nếu ăn phải.

(Cái này nhỏ Sa chuẩn bị từ trước).

Khi nước sắp chảy vào miệng thì có tiếng gọi:

- BUBU, BUBU đâu rồi, luyện thanh tiếp nào em ơi!

Trời, tiếng cô HLV làm Bu bực cả mình, chán nản không còn cả muốn uống nữa. Đặt cốc nước xuống và Bu lại chạy đi, tiếp tục"luyện gào" cùng cô giáo.

"Ax... sao nó may thế nhỉ???" _ Sa làu bàu nhăn nhó. Bực cả mình!

Teo vừa " bị" hát rất nhiều bài, thì cô giáo bắt hát mà (bả dại trai đó), theo nhận xét của cô về Teo thì "em có chất giọng rất đặc biệt" nên "Em hát thử cô nghe ^____^" thế là nãy giờ hắn phải hát bao nhiêu bài. Ken thấy thế tức lắm, hắn là bá vương ở đây, thế mà bây giờ có thằng tranh chức, rõ tức mà. Nhìn cái mặt Teo chỉ muốn đấm cho hắn mấy phát cho vẹo mồm hết hát luôn đi (ông này đang ghen).

Teo cũng sướng lắm nhưng hắn làm bộ khó chịu, bực tức lại ghế ngồi. Hắn đang bị khô họng.

- A! Cốc nước của ai nè, mát quá!

Hắn nhìn quanh, không ai trông thấy, liền cầm cốc nước hí hửng tu ừng ực.

.....Phụt....

Ngay khi hắn kịp "ực" ngụm đầu tiên.

- A...a....a...a...a...a...a!!!!!

Tiếng hét của hắn vang lên khiến tất cả mọi người trong CLB phải quay lại nhìn. Hắn không quan tâm, hiện cái cổ họng của hắn vừa ngứa vừa rát. Hắn đỏ mặt tía tai hét to:

- Đứa.. nào... đứa... nào hại ông????

Chỉ có thể nói được ngừng ấy chữ, hắn ôm họng chạy vụt đi.

Tất cả mọi người đều không hiểu gì, trừ hai người. Sa và Bu nhìn cốc nước đã vơi đi ở đó, rồi không ai bảo ai cùng quay ra nhìn nhau với ánh mắt không mấy thiện cảm.

_ _ _

CLB Mỹ thuật.

Hôm nay lớp Mỹ thuật được học cách phối màu. Cô giáo nói rất chi tiết, cụ thể, mỗi lần nói còn làm mẫu để các học viên dễ hiểu. Ai cũng chăm chú và thích thú nhìn. Ở đây ai cũng có niềm đam mê với mỹ thuật mà.

Sau khi giảng sau, cô giáo cho các học viên tự thực hành, vẽ một bức tranh và tự phối màu toàn cảnh, sau đó cô sẽ đi nhận xét và đánh giá.

Na thích thú cầm cái khay màu nước trên tay, nhỏ rất có năng khiếu, cộng với việc lúc trước được học hỏi anh trai ít nhiều nên nhỏ làm thành thục lắm. Nhỏ đang định vẽ biển.

Kun cứ đứng nhìn nhỏ, lúc vẽ là lúc Na đẹp nhất, từng đường nét hiện lên trên khuôn mặt thanh tú với sự thích thú kỳ lạ. Không hiểu sao hắn cứ muốn giây phút đó dừng lại mãi, để nhỏ cứ mãi thế này, nhỏ thì vẽ còn hắn thì... đứng ngắm nhỏ (đồ dê xồm >"

- Vẽ đi! Sao thế? Không biết vẽ àh?

Hắn giật mình:

- Ăn nói bậy bạ! Ai nói không biết vẽ? Hãy xem ta đây.

Nói rồi, hắn cầm cây cọ ngoáy ngoáy cái khay màu, quệt mấy đường lên giá vẽ một cách rất điệu nghệ.

Nhỏ Na trố mắt ra nhìn, tên này làm trò gì vậy ta???

- Xong! _ hắn phủi tay đắc ý.

- Đưa đây xem nào! _ nhỏ Na tò mò.

- Ơ.. không được...

- Sao không?

- Không là không!

Thấy thái độ cương quyết của hắn, nhỏ Na liền đưa tay ra giật, hắn chưa kịp phản ứng gì thì nhỏ đã cướp mất rồi.

- Trời ơi cái này mà gọi là tranh hả??? Hahahaha....

Vâng, "tranh" của hắn là một mớ hỗn độn màu mè chồng chéo lên nhau, chả ra hình thù gì cả. Na ôm bụng cười còn hắn thì méo mặt đứng nhìn.

Đúng lúc đó cô giáo bước ngang qua, thấy "bức tranh" trên tay Na, cô nhíu mày hỏi:

- Ai vẽ bức tranh này?

- Không phải em cô ơi, là cái bạn kia kìa!_ Na đưa tay chỉ về phía Kun thì đã thấy hắn chui xuống dưới giá vẽ trốn rồi.

- Ra đây! _ cô nghiêm giọng.

Hắn đành lúi húi bước ra, cô giôi bức tranh lên:

- Cái này, là em vẽ???

- Vâng_ hắn lí nhí.

- Tuyệt_ mắt cô sáng lên_ cô chưa bao giờ thấy bức tranh nào mà nghệ thuật thế này, giỏi lắm, cuối cùng thì cô cũng đã tìm ra được một nhân tài! _ cô vỗ vỗ vai hắn.

Hắn sung sướng gãi đầu, vênh mặt nhìn Na, còn nhỏ thì cứ ngớ người ra!

Xoa đầu hắn một lúc, cô giáo bước đi, cầm theo bức tranh, định treo ở... phòng triển lãm.

Hắn đắc ý nhìn nhỏ.

Chợt, một khay màu nước không biết từ đâu bay đến, nhằm mặt Na mà đáp, còn nhỏ thì đang không kịp phản ứng gì. Trời ơi, thử tưởng tượng mà xem, cả khay màu đó, cái khay màu bay vèo vèo thế kia cơ mà, Na trân trân nhìn, mắt mở to hết cỡ "Oh my God! Vậy là khuôn mặt đáng yêu của mình sắp bị tàn phá sao" (biết thế sao không tránh đi ~)

Chỉ còn 5s....4s....3s.... nữa là mặt Na sẽ chạm vào cái khay....

Nhanh như cắt, Kun lao ra, kéo lấy tay nhỏ, nhờ thế mà nhỏ may mắn thoát nạn.

.... Bẹt....

Tiếng khay màu ụp thẳng vào mặt ai đó.

.

.

.

Chen đứng như trời trồng, hắn ngơ ngác, chuyện quái quỷ gì xảy ra với hắn thế này? Hắn vừa đi ngang qua đây mà bị cả cai khay màu to tướng ụp vào mặt. Màu đầy mặt hắn, người hắn, tóc hắn.

Trong khi đó thì Lily rủa thầm "Đáng ghét, sao có thể, đáng lẽ người đó phải là cô, Nana ạ!"

_ _ _

CLB Võ thuật

Vì các học viên tham gia CLB võ thuật không phải tất cả đều mới tham gia lần đầu mà có những người đã được lên đai rồi, kể cả những người đã đi tập karateở một CLB nào trước đó, nên lớp võ Karata cũng được chia ra tập theo từng cấp riêng.

Cấp thấp nhất là đai trắng, rồi thi lên đai xanh, nâu và cuối cùng là đai đen, trải qua những đai này người tập đều đã phải tập luyện cực chăm chỉ suốt 30 tháng.

Những người cấp cao sẽ tập những bài nặng hơn, trong đó có Mi, Kin, đặc biệt là có cả Dark và Nu nữa. Mi và Kin thì không nói làm gì nhưng bây giờ phải nói sơ qua về Dark và Nu. Dark là một tên cực giỏi võ đấy, tuy lúc vật tay vẫn thua Mi nhưng đó chỉ là sức mạnh về tay, hắn dùng chỉ yếu bằng chân trong các bài tập đối kháng. Hắn là một tên ra đòn khá nhanh và cực chuẩn. Còn Nu, nhỏ này học karate từ năm 3 tuổi, nhỏ nổi tiếng là khi đánh nhau dù chỉ là luyện tập nhưng luôn ra đòn hết sức mình, đích thị là một kẻ máu lạnh, dù có làm người khác bị thương nặng thì khuôn mặt nhỏ vẫn cứ sắt đá.

Nhỏ Mi làm lớp trưởng lớp võ nên có trách nhiệm quản thúc đám học viên luyện tập, còn mấy ông thầy thì ra chỉ bảo những người mới tập lần đầu.

Trông thấy Kin đang tập đối kháng với một cậu nhóc khác, Mi chợt nảy ra một ý,cũng là để trả thù vụ lúc trước. Nhỏ khoanh tay, bước chầm chậm ra chỗ Kin và cậu nhóc kia đang tập, cậu nhóc thì có vẻ mệt hơn Kin, nhưng vẫn hăng say đánh, nhỏ lượn qua lượn lại mấy vòng qua hai người rồi thỉnh thoảng lại buông một câu:

- Chẹp... tư thế sai rồi.... _ nhỏ lắc đầu vẻ ngao ngán.

Cậu nhóc ngơ ngác:

- Tôi á?

- Không, cậu làm rất tốt, tôi nói hắn cơ! _ vừa nói, Mi vừa chỉ vào Kin và nở nụ cười mỉa mai.

Được khen, cậu nhóc phổng mũi, xông vào đánh hăng say máu mà không biết rằng cậu chỉ là công cụ để Mi trêu tức Kin. Còn hắn thì không nói không rằng vẫn lao vào chiến đấu tiếp.

Mi không bỏ cuộc, nhỏ tiếp tục đi xung quanh rồi châm chọc:

- Dùng lực chưa đủ mạnh, đòn thế sai kỹ thuật, tư thế chưa chuẩn lắm....

Nếu là Dark thì chắn hẳn hắn đã tức lắm khi nghe những lời này, nhưng đó lại là Kin nên hắn làm bộ chẳng quan tâm, hắn tiếp tục đánh và tung ra những đòn đẹp mắt.... Rắc... hắn bẻ tay cậu nhóc một cái khiến cậu nhóc la oai oái, mồ hôi chảy ròng ròng.

Mi tiếp tục:

- Tay quá cứng, thiếu sự uyển chuyển, xem kìa, cách đứng tấn thật buồn cười, haizz... như vậy là làm giảm rất nhiều năng lực đó.

Hắn vẫn cứ đánh, khuôn mặt lạnh tanh không chút xao động, quả là một khuôn mặtvô cùng anh tú. Tuy khuôn mặt hắn giống Yan nhưng mang nét gì đó mạnh mẽ và cuốn hút hơn, mái tóc hoe vàng hơi bết lại vì những giọt mồ hôi trông càng quyến rũ. "Ax... sao hắn không phản ứng gì, tức quá đi!"

...Oạch....

Kin vật tay một cái và cậu nhóc kia bây giờ nằm đo sàn.

Kin phủi tay rồi tiêp đó là một hành động rất đẹp: hắn đưa tay kéo cậu nhóc đang nằm bẹp đứng dậy rồi vỗ vỗ vào vai cậu nhóc:

- Tiến bộ nhiều rồi đó!

- Vâng, cám ơn thầy!

____

Hắn vừa gọi Kin là thầy??? Trời ơi Mi có nghe nhầm không vậy? Hắn mà được làm thầy sao? Tuy hắn có giỏi thật (hóa ra nãy giờ bả toàn chê bốc phép) nhưng sao có thể?

Đợi cậu nhóc đi ra rồi Mi mới ghé tai hỏi thầm:

- Ê, đó là thầy sao?

- Uhm, ở đây có nhiều thầy mà, nghe nói thầy Kin năm ngoái làm lớp trưởng ở đây năm nay lên chức HLV rồi!

Sấm sét đùng đùng. Tai Mi ù đi. Tức quá mà! Sao hắn lại có thể làm chức cao hơn mình chứ? Ôi điên mất!!!

Nhỏ đang vò đầu bứt tai thì Nu ở đâu chạy ra vỗ vai nhỏ từ đằng sau.

Nhỏ vội quay đầu lại xem là ai thì không thấy Nu đâu nữa.

Biết là có chuyện không hay Mi liền nhanh như cắt quay mặt lại đằng trước, quả nhiên Nu đã đứng đó cười nửa miệng và giơ một cú đấm trước mặt Mi, cú đấm chỉ cách mặt nhỏ chừng 2cm.

Nu thu tay về, nhỏ hếch cằm nói:

- Giao đấu! OK?

Mi nhếch mép lên một cái rồi thong thả nói:

- OK!

Trên tay Nu bây giờ là một chiếc Yawara hay hiểu đơn giản là một chiếc tiểu đoản côn là một món vũ khí đơn giản, nhỏ gọn nhưnghiệu quả, không dành cho những người nóng tính đem theo để dễ bề "hành sự" vì lực công phá của nó khá mạnh, khỏi nói cũng biết nhỏ Nu chọn món vũ khí này để làm gì.

Mi cũng cầm một món vũ khí trên tay, một chiếc côn nhị khúc Nunchaku cũng là một vũ khí lợi hại, hai đầu côn nhị khúc được nối lại với nhau bằng một sợi dây, muốn bảo vệ hay sử dụng loại vũ khí này thì phải cương quyết, và đòi hỏi một sự điều khiển vô cùng chính xác.

- Bắt đầu chứ? _ sau kiểu chào truyền thống thì Nu hếch mặt ra hiệu.

Đáp lại lời Nu, Mi vòng ngón cái và ngón trỏ lại với nhau thay cho chữ "Ok". Vậy là trận đấu diễn ra. Tất cả học viên trong cấp cao đều xúm lại xem, vì nghe nói công lực của hai người này đều mạnh.

Một người là lớp trưởng được chính thầy giáo chỉ định, còn một người thì nổi tiếng với độ máu lạnh, chỉ nhìn cách hai người xông vào nhau gọn lẹ là củng đủ biết khả năng thế nào.

Lúc đầu Mi chỉ có ý định vờn một chút coi như khởi động, nhưng Nu thì không, ngay từ đầu nhỏ đã dành ra những chiêu hiểm nhất. Do không phòng bị nên Mi bị dính một trường đoản côn vào bụng, nhưng do biết điều tiết và cũng vì đã tránh một phần nên cú đánh không mang về được hết hiệu quả của nó, đơn giản vì sau đó Mi vẫn nhăn răng ra cười:

- Á à, chơi bẩn nhá, nhằm lúc chị sơ ý đánh lén hả? Được rồi không đùa với cậu nữa.

Nói xong, Mi liền lao vào Nu, hai bên giao đấu quyết liệt, tiếng chiếc tiểu đoản côn vào côn nhị khúc va vào nhau kêu lộp cộp. Càng đánh càng hăng, đám đông vây quanh phấn khích reo hò, khiến mấy ông thầy cũng lon ton chạy lại xem, một phần vì kỹ thuật quá tốt, một phần vì hai người đánh nhau đều thuộc dạng mặt mũi xinh xắn, tội gì, lúc có em nào ngã ra đấy thì mình lại đỡ, tội gì.

Kin và Dark đã đứng cạnh nhau theo dõi trận đấu từ lúc nào. Dark thì mỉm cười thích thú còn Kin thì chỉ yên lặng quan sát. Con bé Mi đó quả không hổ danh là lớp trưởng, ra đòn đẹp mắt lắm nhưng về tốc độ thì có vẻ Nu có phần nhỉnh hơn. Cả hai đều rất tự tin vào bản thân mình.

Nu dùng ngón út để đẩy đầu côn lên khi đâm, xoay người một cái để tránh đòn từ Mi và nhờ vậy mà nhỏ hoàn thành cú đâm thẳng vào họng, một chỗ cực hiểm. Cảm giác đau dội đến nhưng tất nhiên Mi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nu đắc chí nhếch mép cười nửa miệng với đôi mắt đỏ ngầu nhìn hãi cực. Dark đứng ngoài cứ vỗ tay đôm đốp khiến mọi người cứ quay ra nhìn hắn. Còn Kin, khoảnh khắc Mi bị đâm bỗng khiến hắn có một cảm giác kì lạ, hắn không rõ là cảm giác gì, chỉ là, mỗi đòn đánh được tung ra, hắn đều muốn người bị thương là Nu, chứ không phải Mi.

Giờ đến lượt Mi phản công, nhỏ lấy một tay cầm vào phía đầu thanh côn, một tay cầm phía đuôi thanh còn lại, giữ thẳng hai thanh côn và tấn công bằng đầu thanh côn phía trên để đỡ một cú ra đòn của Nu, tiếp tục hai tay cầm hai thanh côn và dùng đoạn dây ở giữa để khóa tay đối phương và tung một cú đá ngoạn mục vào bụng nhỏ Nu, tuy nhiên lực đá không đau lắm (do nhỏ Mi không muốn dùng hết sức với con gái).

- Thế nào?

Mi nói _ đai đen, quyền Heian 1,2,3,4,5, Tekki 1, bassai Dai, Kanku Dak, Yen 1, Maki 1 phân thế, Téwaza 1,2,3,4, công phá Shuto 5 viên, Téken 4 viên, được chứ?

Nu cũng mỉm cười đáp trả:

- Vậy ra cậu cũng đạt huyền đai hả? Vậy có đối thủ rồi!

Sau câu nói đó, cả hai lại tiếp tục xông vào nhau.

Lần này, Nu dùng một chiến thuật khác, nhỏ chỉ đánh nhởn nhơ để dụ Mi tấn công thật nhiều mà không để ý phòng thủ. Mi không phải không nhận ra điều đó nhưng vẫn sai lầm khi tung một cú đập khác và vướng vào chiến thuật của Nu. Ngay khi Mi kịp tung cái côn lên thì nhanh hơn cả một cái chớp mắt, Nu dùng tiểu đoản côn đỡ lấy kèm theo đó, nhỏ bẻ chặt ống côn của Mi, kìm chặt tay Mi, dùng chân ngoéo chân Mi khiến Mi mấtthăng bằng khuỵu xuống, chỉ chờ có thế, Nu tung một cú cùi trỏ vào lưng Mi.... Bịch... tiếng cùi trỏ vang lên khô khốc. Mi đau đớn khuỵu xuống... Mồ hôi rịn ra... Không, nhỏ không thể thua được... Đứng lên định đánh tiếp nhưng Nu đâu có dễ dàng tha cho nhỏ như vậy, một cú lên gối thứ hai như đập vào tận ruột gan Mi vậy, cơn đau quặn thắt đến bất ngờ... cả khán phòng im lặng nín thở chờ phản ứng của Mi... Chiếc côn đã rơi ra khỏi tay Mi từ nãy nên giờ nhỏ phải cố gắng với lấy nó... thân thể như bò lê dưới sàn, nhỏ cố với lấy để tiếp tục trận đấu.

Ngay lúc Mi sắp với được chiếc côn thì bàn tay bị bàn chân thô bạo của Nu dẵm lấyvà nghiến không thương tiếc... Đau.. đau quá... thực sự là xương bàn tay Mi như muốn gãy ra... nhức buốt.. nhỏ mím môi không để tiếng rên rỉ được thoát ra.. nhỏ không thể yếu đuối được...

Nu vẫn không tha cho Mi, nhỏ cầm cái côn lên, chỉ cần một cú đập vào đầu nữa thôi là nhỏ sẽ giải quyết xong con mồi ngon này. Mỉm cười đắc thắng, nhỏ vung cái côn lên...

Cả căn phòng ngụp thở nhìn cô gái đang nằm bẹp dưới sàn... Ai cũng biết nếu cú đánh được giáng xuống thì hậu quả sẽ khó lường. Nhìn Nu như một con mãnh thú tàn bạo sẵn sàng làm tất cả. Chỉ vài tích tắc nữa thôi, không biết chuyện gì có thể xảy ra...

...Bốp....

Đó là tất cả tiếng động được phát ra. Chiếc côn nện thẳng xuống, nhưng không phải xuống đầu Mi, mà là xuống cánh tay chắc khỏe của một người... là Kin!

Ánh mắt lạnh như băng, trước sự ngỡ ngàng của mọi người và của Nu, hắn giật lấy thanh tiểu đoản côn và ném mạnh đi, nói bằng thanh âm không cao không thấp:

- Cô muốn giết chết cô ta sao?

Nu tái mặt đứng chết trân, bởi tuy lời nói không nặng nhưng ai cũng có thể thấy được sát khí tòa ra như thế nào.

Hắn đưa tay đỡ Mi đứng dậy, nhỏ này vẫn đang trong trạng thái ngơ ngơ, cứ tưởng mình lĩnh trọn cú đập đó rồi ai ngờ có người ra cứu mình, hơn nữa còn là Kin nữa chứ!

- Ơ... anh... cứu tôi sao?

Kin không nói mà tính quay lưng bỏ đi, trong đầu hắn vang lên một giọng nói: "nếucó duyên gặp lại cô gái đó...hãy bảo vệ cô ấy..."

Nhưng một sự việc không ai ngờ tới, ngay khi Kin ném chiếc côn của Nu đi thì người ta nghe thấy một tiếng"CỐP" rõ to, liền sau đó là ánh mắt giận dữ của Dark:

- Tên khốn kia, sao mày ném vào đầu tao???

Thế là hắn định nhảy vào sàn đánh nhưng may quá, mấy ông HLV kịp ngăn lại không lại phải chứng kiến thêm màn đánh nhau có 1-0-2 nữa. Haizz cũng tại lúc nãy mấy ổng trông hai con nhỏ kia đánh nhau mà khiếp quá nên không kịp cứu Mi, may mà có Kin....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.