Phòng y tế của học viện liên tiếp nhận các bệnh nhân trong
tình trạng khác nhau. Đầu tiên là cô bé bị gãy xương, tiếp đến là cô hiệu trưởng với căn bệnh tim tái phát, sau đó là một cô bé ngất đi do mất sức, và bây giờ là một cậu trai trong tình
trạng nguy hiểm hơn cả, máu vẫn đang chảy ra nơi cổ tay rắn
chắc. Các bác sĩ đang hoang mang tột độ. Cái học viện cứ như
là có ma ám hay sao ý. Chưa kịp xong người này thì người khác
đã vào rồi.
Những người đang "nghỉ" trong phòng y tế cũng ngạc nhiên không
kém, đặc biệt là Mimi.Thất Han bế Bu vào nhỏ sốt sắng hỏi
loạn lên:
- Bu làm sao thế? Sao má lại đỏ lên thế kia? Ai làm gì nó vậy hả?
- Em yên lặng một chút được không? Anh cũng đang đau đầu đây.
Một lúc sau thì lũ học viên lại "khiêng" Ken vào khiến ai nấy tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kin chạy tới giúp một tay, tuy lo lắng nhưnng hắn không hỏi vì biết rằng bây giờ không phải lúc.
- Được rồi! Ra ngoài hết cả đi! _ mấy ông bà bác sĩ gắt lên. Lũ học viên cũng chạy tóe khói ra ngoài.
- Còn mấy cô cậu không mau ra đi! _ ông bác sĩ nổi quạu với
Kin, Kun, Han, Tin và ba đàn em của Mi là Chen, Dark,Teo.
Sau đó thì những người kể trên bị đá tung ra khỏi phòng kèm theo tiếng đóng sầm cửa phòng y tế.
Bên trong phòng y tế được chia làm hai phòng nhỏ, một phòng
nghỉ và một phòng"cấp cứu" nên trong tình trạng này thì Ken
là người duy nhất đang được cấp cứu. Số hắn cũng may lắm cơ,
cắt tay thế nào mà lại chừa cái động mạch ra, nhưng mất máu
khá nhiều, bây giờ cácbác sĩ đang phải cầm máu và truyền
dịch cho hắn.
Ở bên ngoài cả lũ học viên đang chờ dài cổ, ai cũng lo lắng
và sốt ruột, đi đi lại lại bên ngoài. Tao, Dark, Chen tuy chả
hiểu gì nhưng vẫn im lặng vì bây giờ im lặng là thượng sách.
Han ngồi buồn ở ghế còn Kun và Kin thì thi nhau cụng đầu vào
tường.
- Ken, Bu, hai người không thể chết được... _ Kun lẩm bẩm
- Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu _ Kin gắt.
- Mày không biết đâu, lúc Ken cứa con dao vào tay máu chảy ra nhiều lắm.
- Mày im ngay đi! _ Kin phát cáu lên. Hắn không muốn nghe những
điều như thế nữa. Hắn sợ đó là sự thật, như vậy thì hắn
phải làm thế nào? Không, bạn hắn không thể chết được.
-
Anh tôi đâu? Tôi muốn gặp anh tôi. Mau mở cửa ra! _ Sa như điên
loạn chạy đến đập cửa phòng y tế, hồi nãy nhỏ cũng điên loạn như thế mà cắn đứt... cái dây thừng.
- Sa, bình tĩnh lại
đi! _ lũ học viên và đặc biệt là các thánh trong Hội học sinh
thấy vậy đã khuyên bảo nhiệt tình và giữ chân tay Sa lại, ấn
nhỏ ngồi xuống ghế.
- Huhuhu.... _ bây giờ thì nhỏ bật khóc nức nở.
Teo nhân cơ hội đẩy hết lũ học viên xung quanh ra và ôm lấy Sa, dỗ dành:
- Không sao đâu, không sao đâu...
Nhưng lúc đó tất cả đều mang tâm trạng ảm đạm nên chẳng ai
để ý đến hành động kỳ quặc của hắn. Tin đang phân vân không
biết có nên nói cho Sa biết rằng mẹ nhỏ vừa ngất đi không,
nhưng nói ra lúc này thì cũng chỉ làm mọi chuyện thêm rối hơn
mà thôi. Thế là hắn đành im lặng cúi đầu.
Còn bà Lisa
vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, cả Bu cũng thế, cả hai đều
đang được mấy chị y tá chăm sóc tận tình.
_ _ _
Tối
hôm đó tất cả lũ học viên quyết tâm nhịn ăn uống, ngủ nghê mà
cứ đòi đứng trước cửa phòng y tế chờ kết quả, muốn đuổi đi
cũngkhông được, đuổi đi hết sao được cả nghìn con người cơ chứ, mấy ông bảo vệ cũng lắc đầu với nhau.
Sáng hôm sau, trước cửa phòng y tế la liệt người... ngủ. Cả một khoảng sân rộng
mà cả lũ học viên nằm ngổn ngang cả lên nhau.
Bà Lisa bước ra từ phòng y tế, ngạc nhiên hết mức có thể khi nhìn thấy cảnh tượng này.
- E... hèm... _ bà khẽ hắng giọng.
Vài đứa học viên tai thính nghe thấy thì bật dậy, lập tức
những đứa khác cũng dậy theo. Chỉ một lúc sau cả lũ học viên
đã đứng ngayngắn xếp hàng, có điều là không mặc đồng phục,
mà đứa thì quần đùi áo ba lỗ, đứa thì quần ngố áo phông,...
đứng nghiêm túc chào.
- Hiệu trưởng, mấy người trong đó sao rồi ạ? _ Kun lên tiếng, lập tức cả lũ cũng nhao nhao lên.
- Không sao rồi! _ bà nhẹ nhàng nói.
- Thật không ạ? Ôi hạnh phúc quá.
- Yeah! May quá đi!
- Anh em bùng học đi liên hoan đê!!!!
Cả lũ nhao nhao lên sung sướng ôm chầm lấy nhau mà hôn hít. Nhìn cảnh đó Hiệu trưởng cũng muốn phì cười.
- E hèm... _ bà khẽ hắng giọng.
Lũ học viên liền im bặt. Trông sắc mặt của Hiệu trưởng hôm nay không tốt. Nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng hơn thường
ngày, không còn là một con người nghiêm nghị đến mức đáng sợ
như trước nữa. Cũng phải, chuyện hôm qua đã khiến Hiệu trưởng
nhận ra nhiều điều... Và không chỉ có bà, mà tất cả mọi
người trong học viện Milky Way cũng tự rút ra cho mìnhnhững bài học riêng, những bài học về cuộc sống mà không có trường lớp nào dạy, nếu có thì đó cũng chỉ có thể là "trường đời".
Tin cũng lên tiếng hỏi thăm sức khỏe Hiệu trưởng:
- Hiệu trưởng, cô không sao chứ ạ? Cô còn mệt không?
Bà Lisa chưa kịp trả lời thì đám học viên lại nhao nhao lên:
- Hiệu trưởng làm sao? Hiệu trưởng làm sao? _ đứa giật tóc
đứa véo má, đứa bóp cổ Tin khiến hắn khó chịu muốn chết.
- Thì Hiệu trưởng bị bệnh tim đó!
- E hèm.. Cô không sao hết, đừng nghe Tin nói linh tinh, mau chuẩn bị đi học đi.
- Vâng ạ! _ lũ học viên ngoan ngoãn vui vẻ khoác tay nhau đi lên
KTX làm vscn và thay quần áo, có vẻ như hôm nay... trời lại
nắng.
Chỉ có Sa là không biết nên làm gì. Thật sự bây giờ nhỏ
thấy rất hối hận và không biết phải đối mặt với mẹ mình như
thế nào. Cũng tại nhỏ nông nổi. Nghe Tin nói mẹ nhỏ bị bệnh
tái phát nhỏ lại càng hối hận hơn. Đúng là lúc người ta tức
giận thì lí trí dường như không nghĩ được điều gì khác ngoài
những ý nghĩ tiêu cực. Thật ra đêm qua nhỏ không ngủ được. Nhỏ
cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi về lời Ken nói. Nhỏ cũng nhận ra
nhiều điều, nhưng một phần nhỏ vẫn còn giận mẹ.
Đang lưỡng lự không biết có nên gặp Hiệu trưởng không thì bà đã lên tiếng:
- Sa, vào phòng Giám hiệu gặp ta một lát.
Nói rồi bà đi thẳng. Sa nhìn theo, trong đầu hiện lên nhiều dấu hỏi.
Nhìn Bu ngủ trên giường bệnh, hai má vẫn sưng lên mà Mi thấy
giận quá, giận đứa nào dám đánh Bu. Nhìnđồng hồ, Mi nhoài
người dậy. Dù sao thì cũng chỉ bị gãy xương bả vai, vẫn đi
học được. Tuy có thể xem lại video giảng bài của các giáo viên nhưng nhỏ không thích ở quá lâu trong cái phòng y tế này, thế
là nhỏ xuống giường.
- Em thấy sao rồi? _ chị y tábước vào ân cần hỏi và đặt khay thức ăn trên bàn.
- Em khỏe rồi, em muốn đi học.
Thực ra còn một lí do nữa, là để hỏi tội mấy đứa dám ăn hiếp Bu đó mà.
- Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi thêm.
Đặt khay thức ăn xuống xong chị y tá quay fa thì đã thấy nhỏ
đi đâu mất tiêu rồi. Chị đành thở dài, trông nó khỏe thế thì
chắc chả sao đâu.
- Đại tỉ!
- Khiếp giật cả mình.
Mi vừa bước ra thì đã thấy ba đệ đệ nghênh tiếp rồi. Sau đó
mấy thằng thi nhau dìu nhỏ đi khiến nhỏ vừa vui vừa bực, không
biết nên khóc hay nên cười đây.
- Mi, Bu và Ken sao rồi??? _
bây giờ Na mới xuất hiện, chả là hôm qua mệt quá nhỏ ngủ liền một mạch đến bây giờ mới dậy, nghe lũ học viên kể chuyện thì hốt hoảng chạy xuống đây luôn.
Trông thấy Chen, Dark, Teo thì nhỏ ngạc nhiên lắm, hai mắt trố ra như sắp rớt đến nơi
_ _ _
Phòng Giám hiệu.
Im lặng, im lặng, và im lặng. Cả hai người đều không biết phải nói gì trước. Cuối cùng bà Lisa đành đưa cho Sa một mảnh
giấy, không, đó là một bức thư.
Sa nhận lấy bức một cách e dè, đó chính là bức thư mà bà Lisa thức trắng cả đêm qua để
viết, dĩ nhiên nó không dài đến mức phải thức cả mấy tiếng
đồng hồ để viết, nhưng bà đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ xem
mình có nên đưa bức thư này cho Sa hay không.
- Nếu không có việc gì nữa... _ Sa ngập ngừng.
- Ừm, CON có thể ra.
Sa ngây người vì câu nói vừa rồi, nhỏ lững thững bước ra ngoài, vừa đi vừa mở lá thư ra một cách hồi hộp.
"Con gái! Ta yêu con!" _ đó là tất cả nội dung của bức thư.
Ngắn gọn. Không hoa mỹ, không cầu kì, không giải thích. Nhưng nó lại khiến choai đó rơi nước mắt. Giọt nước mắt của hạnh
phúc!
.
.
.
Ken đã được chuyển đến phòng
nghỉ. Hiện tại chỉ có bệnh nhân Bu và bệnh nhân Ken trong căn
phòng đó. Cả hai đều đang ngủ say.
Bu là người mở mắt ra
đầu tiên. Vết thương ở má đã dịu đi rất nhiều do được bôi
thuốc nên nhỏ không còn cảm thấy đau nữa.
Nhỏ nhìn quanh,
tặc lưỡi, lại là phòng y tế. Nhưng nhỏ còn ngạc nhiên hơn khi
nhìn sang giường bên cạnh, cái mặt hắn đập vào mắt.
Hắn
đang nằm nghiêng, quay mặt về phía giường nhỏ."Sao hắn lại ở
đây nhỉ?" Bu thắc mắc. Nhỏ cứ chăm chăm nhìn hắn. Không hiểu sao lại thấy ấm áp hơn, có lẽ là do hắn đồng cảnh ngộ. Mà nhìn hắn cũng đẹp trai đó chứ. Mũi thẳng tắp, làn da đẹp, khuôn
miệng quyến rũ, ngũ quan khá hoàn hảo, nhưng sao lúc ngủ mà
đôi lông mày vẫn nhíu lại nhỉ? Tự dưng nhỏ thấy tim mình đập
mạnh quá. đó nhỏ nhắm tịt mắt lại, mặc kệ haimá đang đỏ ửng lên, không rõ là do vết th
Bất thình lình hắn mở mắt dậy, làm nhỏ cũng... giật mình
theo, liền sau đó nhỏ nhắm tịt mắt lại, mặc kệ hai má đang đỏ ửng lên, không rõ là do vết thương hôm qua hay là do đâu nữa.
- Ủa. Mình vẫn chưa chết sao? _ hắn lẩm bẩm. Nhìn xuống cái
cổ tay được băng lại mà bất giác thở dài. Hồi nãy hắn gặp
ác mộng nên mới nhíu mày lại như thế, mà là ác mộng gì thì
t/g cũng không biết, chỉ biết rằng bây giờ hắn không muốn chết
nữa, hắn nhận ra mình còn một số chuyện quan trọng phải làm.
Thấy Bu "đang ngủ" bên giường bên, hắn bất giác mỉm cười.
- Kể ra thì... nhỏ cũng.. đáng yêu đó chứ! _ hắn tiếp tục lẩm bẩm.
- Sao má đỏ thế kia nhỉ? À, hôm qua bị tát đây mà.
- Eo, ngủ gì mà chãy dãi nữa! _ hắn nhăn mặt.
- Dãi cái đầu anh á!!!!!
Bu quên mất là mình chưa ngủ mà bất ngờ bật dậy, chửi cái đứa nào dám nói điêu.
- Ax cô chưa ngủ à? Vậy vừa nãy... cô nghe hết rồi???
Bất giác, có hai mặt trời đỏ lựng trong phòng.
- Đâu có, tôi vừa dậy thôi. Thôi tôi đi học đây.
Nhỏ chạy vội xuống giường với cái vẻ cuống quýt như vừa bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám.
- Haizzz... _ hắn thở dài rồi hắn cũng lồm cốm bò dậy.
Chả là tình trạng của hai bạn ý không đến nỗi sắp chết nên
các bác sĩ và y tá cũng cho "xuất viện" luôn. (Thật hết nói
nổi tác giả này, bạn đọc thông cảm, tác giả không am hiểu lắm về bệnh tật gì đâu T___T)