Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm

Chương 26: Chương 26: Đũa đồng thau (6)




[Nhà họ Thẩm bán vải]

Trọng Lục vất vả mãi mới khuyên được tiểu cô nương kia đứng lên, nhìn nàng khóc, nước mắt lưng tròng đến nỗi mắt mũi tèm nhem nom vô cùng đáng thương. Trọng Lục vội nhanh tay đưa khăn mặt vắt trên vai sang, nàng ta ngượng ngùng cầm lấy rồi xì mũi thật mạnh.

Trọng Lục nhìn chiếc khăn tay trắng của mình có hơi đau lòng...

Chưởng quầy ngồi tại chỗ không vội cũng chẳng hoảng, nhẹ nhàng thả mèo xuống đất, sau đó đứng dậy đút tay vào trong áo, “Từ từ mà nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Hỉ Châu cố gắng kiềm chế cảm xúc vỡ òa, bắt đầu vừa kể vừa xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Hóa ra chính thê của gia chủ nhà họ Thẩm, Nghiêm Lục Chức là khách của chưởng quầy hai năm về trước. Năm đó nàng đã thành thân với gia chủ Thẩm Ngọc Hiên ngót nghét đã sáu năm nhưng chưa có mụn con nối dõi, mà nhà kế bên đã một trai một gái, điều này đè gánh nặng lên địa vị chính thê trong nhà họ Thẩm của nàng. Nàng phải đối mặt với tuyệt cảnh trở thành một người vợ bị phu quân ruồng bỏ, không có nơi nào để đi. Trăn trở hỏi thăm mãi mới nghe được Chúc chưởng quầy hay sắp xếp và đôn thúc một số kỳ nhân(1) có thể giải vây cho nàng, nàng lập tức mang theo toàn bộ của hồi môn của mình đến mà cầu Chúc chưởng quầy.

(1) Kỳ nhân: Là bậc kỳ nhân, kỳ tài, xuất sắc. Ví dụ như Quỷ Cốc Tử là kỳ nhân của bậc kỳ nhân. Học trò Quỷ Cốc Tử có Tôn Tẫn, Trương Nghi.

Sau khi Chúc chưởng quầy nghe kĩ lưỡng nguyên nhân thì lập khế ước với nàng, giúp nàng nhờ một người thợ làm lược chế ra một chiếc lược bí(2). Trong khế ước quy định, đúng vào giờ Sửu mỗi tối nhất định phải rời giường, đốt một ngọn đèn, nhìn vào gương rồi chải tóc liên tục ba mươi hai lần, không được thừa cũng không được thiếu. Thanh lược bí này tuyệt đối không được để người khác dùng, thậm chí cũng không được để người ta chạm tay vào. Ngay sau khi sinh được đứa đầu lòng, bất kể là nam hay nữ cũng đều phải tiêu hủy chiếc lược bí kia, không được phép dùng tiếp. Nếu làm trái bất luận những gì nêu trên sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Dựa theo khế ước, chỉ cần nàng có thể kiên trì trong vòng một năm thì nhất định sẽ mang thai.

Lúc ấy Nghiêm Lục Chức ngàn ân vạn tạ cầm lược bí rời đi, một năm sau, quả thật chưởng quầy cũng đã nghe về tin đồn mợ chủ nhà họ Thẩm mang thai. Mười tháng sau đó, nàng đã hạ sinh một bé gái mạnh khỏe trắng trẻo.

Chương quầy còn tưởng rằng đơn hàng này xem như đã thành, cũng không ngờ tới hôm nay Hỉ Châu sẽ đột nhiên chạy đến tìm y.

“Vốn cho rằng nếu có đích nữ thì cuộc sống của phu nhân chúng ta có thể tốt hơn một chút. Nhưng vấn đề là Tề thị kia ngày nào cũng mang theo con trai để diễu võ dương oai, lão phu nhân nhìn lại phu nhân ta sinh ra con gái cho nên cũng chưa bao giờ tỏ vẻ hòa nhã với người hơn một chút... Vì vậy...”

“Vì vậy phu nhân nhà các ngươi không những không làm theo khế ước là sau khi sinh được thiên kim thì phải thiêu hủy lược bí kia mà lại còn bắt đầu sử dụng tiếp có phải không?” Giọng chưởng quầy không hề tức giận, chỉ là có hơi thờ ơ.

Hỉ Châu khóc lóc nói, “Xin người nhất định phải mau cứu lấy mợ cả của chúng ta... Người... cái thứ trong bụng người... lớn lên quá nhanh! Người đau đến nỗi tức tối, ngay cả xuống giường cũng không thể!”

Chưởng quầy thở dài thườn thượt, nhức đầu bóp ấn đường, “Vì sao lại không thực hiện lời hứa như trong khế ước? Nếu đã vậy thì lập khế ước còn nghĩa lí gì nữa chứ?”

“Phu nhân... Lúc đầu phu nhân cũng không muốn dùng... Nhưng mà từ sau tiệc sinh thần của đại thiếu gia trong phủ Tề thị, phu nhân không hiểu tại sao chẳng thể nào buông bỏ ý niệm này... Nó tựa như ma chướng vậy.”

“Sinh thần?” Chương quầy hỏi, “Sinh thần hôm đó đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?”

Hỉ Châu ngẫm nghĩ, nói, “Thật ra cũng không có gì. Phu nhân tuy rằng không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Nhưng đến tối, không hiểu vì sao mà người tâm thần bất định. Cũng từ đêm đó, người bắt đầu dùng lại chiếc lược bí kia.”

Chưởng quầy trầm ngâm một lát rồi nói, “Được rồi, ngươi về trước đi. Qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội đến thăm hỏi quý phủ.”

Hỉ Châu gập đầu cảm tạ rối rít, khó khăn lắm mới có thể khuyên nàng rời đi. Trọng Lục cũng không còn cần cái khăn kia nữa, nhìn người đã đi xa mới trở lại trung đình.

“Ông chủ, chúng ta còn phải phụng sự phụ trách giải quyết hậu quả nữa ư?” Trọng Lục nghiêng đầu tò mò hỏi.

Chưởng quầy đáp, “Đúng vậy. Tuy rằng lâu lâu mới có chuyện, mà đa phần đều do đối phương thất tín với khế ước trước nhưng vì phải bảo vệ những vị thợ của bên mình, ta không thể để lớn chuyện, những gì có thể giải quyết ta phải tận lực giải quyết. Huống hồ, Nghiêm Lục Chức là một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa, nàng ta không dễ gì mà không giữ lời. Dù cho không lập tức thiêu hủy chiếc lược bí kia cũng sẽ không lấy nó ra dùng lần hai đâu.”

“Nhưng mà nhà họ Thẩm kia... nhà cao cửa rộng, còn chúng ta chỉ là mở trọ chứ nào phải thầy lang, làm sao mà vào được?”

Chưởng quầy ung dung nói, “Muốn đánh hơi tin tức, nhiều lúc cũng đâu cần phải tự mình đi hỏi trực tiếp người trong cuộc. Cái này, chẳng phải ngươi là người hiểu nhất sao?”

Nói xong, y cười sâu xa với Trọng Lục rồi chắp tay ra sau lưng đi về hậu viện.

Tim Trọng Lục lại thoáng thình thịch một chập...

Không lẽ lúc gã hỏi thăm tin tức khắp nơi chưởng quầy cũng để ý đến sao?

Rốt cuộc chưởng quầy đã để ý đến mức nào rồi?

Hồi Trọng Lục mới đến thành Thiên Lương đã được nghe đến đủ loại giai thoại về bí mật nhà họ Thẩm. Ban đầu tổ tiên nhà họ Thẩm dựa vào vận chuyển, buôn bán tơ lụa và hương liệu giữa Tây Vực và Trung Nguyên mà làm giàu, dần dà lại trở thành thương hộ giàu có nhất lộ Chiêu Ninh. Sau này ngay cả hoàng cung cũng thường xuyên đặt mua họ những trân bảo, kỳ vật từ ngoại quốc xa xôi, gia chủ đời trước của bọn họ còn được phong quan hàm Đề hạt chuyên cung chuyển hàng hóa, nhờ vậy mà đại gia đình nọ lại càng thêm phát đạt, thịnh vượng, trở thành gia thế danh tiếng bậc nhất thành Thiên Lương.

Mà trước mắt, gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Ngọc Hiên còn chưa đến bốn mươi tuổi, tuổi còn trẻ mà đã có quan hệ với muôn hình vạn trạng quan viên triều đình, cơ hồ muốn ôm đồm hết tất cả việc vận chuyển cống phẩm từ ngoại quốc cho hoàng gia hay thậm chí là toàn bộ kinh đô.

Lúc Thẩm Ngọc Hiên hai mươi tuổi thì được phụ thân an bài cưới Nghiêm Lục Chức là con gái thứ hai của một vị Thư lại phủ Tần Tương. Vào thời điểm đó, Nghiêm Lục Chức còn xuân xanh phơi phới, yêu kiều dễ thương lại có tính tình rất quật cường. Trước khi kết hôn, Thẩm Ngọc Hiên tuy chưa từng gặp qua tân nương nhưng vào đêm tân hôn, sau khi nhấc chiếc khăn voan đỏ lên, nhìn thấy một dung nhan hồng hào căng mọng như táo, còn có một đôi mắt tràn đây sức sống mà hắn thực sự vui mừng khôn xiết.

Tiểu thư khuê các Nghiêm Lục Chức không những được dạy dỗ gia giáo mà còn có vẻ ngoài đẹp đẽ, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, làm Thẩm đại công tử say mê đến độ không tới tiệm liên tiếp nửa tháng, rõ ràng là như quân vương không lên triều(4). Mà Lục Chức cũng say đắm khí chất hiên ngang phong độ, ôn nhu thầm kín, lại còn hiểu tâm tình con gái của Thẩm Ngọc Hiển, với cả hắn đã đi theo phụ thân bàn chuyện làm ăn trên thương trường từ nhỏ nên nói ra chuyện lạ gì cũng có thể khiến nàng bất ngờ.

(4) Quân vương không lên triều thường dụng ý chỉ những chàng trai si mê các cô gái 'Hồng nhan họa thủy', quên luôn cả làm chính sự.

Khoảng thời gian sau khi kết hôn, cả hai đều có cuộc sống uyên ương vô cùng mỹ mãn, hạnh phúc. Nhưng từng năm qua đi, bụng Lục Chức vẫn không có động tĩnh gì. Dần dà Dương thị là mẫu thân của Thẩm Ngọc Hiên cũng bắt đầu có thành kiến với con dâu.

Lục Chức đi thỉnh an, bà không thích, kính trà bà cũng không buồn uống. Suốt ngày hành động quái gở, lời ra tiếng vào không cho con dâu chút thể diện nào. Mà lúc không có Lục Chức ở bên, Dương thị càng oán giận với con trai không chút cố kị, nói rằng tính tình nàng tệ, rằng nàng không biết thêu dệt, may vá cũng chẳng tốt, làm cơm chó còn chả thèm ăn, suốt ngày chỉ biết chơi chữ thì còn ra thể thống gì. Và đương nhiên, “tội ác tày trời” nhất vẫn là “cái bụng đáng thất vọng” của nàng.

Thật ra làm sao mà Thẩm Ngọc Hiên không vội cho được, thành thân đã lâu như vậy mà không có con nối dõi, truyền ra chỉ sợ khiến nhà hắn vô cùng mất mặt.

Mỗi ngày Lục Chức đều bứt rứt nhưng cũng chẳng thể làm gì. Gặp qua bao nhiêu là đại phu, uống qua bao nhiêu là thuốc vẫn nhất quyết không thể mang thai.

Ba năm sau, Thẩm lão gia nghe Dương thị oán giận đến phiền, cũng bắt đầu lờ mờ dặn con trai: “Thực sự không được rồi, nạp thiếp đi.”

Loại sự nạp thiếp như này vốn dĩ vô cùng bình thường. Nhưng Lục Chức khác với những người con gái ngoài kia, nàng không thể tiếp thu nổi.

Ngọc Hiên đã yêu nàng rất nhiều, đối xử với nàng vô cùng chân thành, cũng đã còn đáp ứng với nàng cả đời này chỉ có hai người, thậm chí chàng ta còn đã viết lời thề. Làm sao có thể lật lọng cho được?

Nàng đã khóc, làm loạn, thậm chí còn về nhà mẹ đẻ nhưng cuối cùng hàng xóm làng giếng lại tiếng to lời nhỏ, tất cả họ đều nói rằng nàng “ghen tuông mù quáng“.

Rằng “Nó là chính thất mà tính tình nhỏ nhen, có còn là tiểu thư khuê các nữa đâu mà còn không hiểu đạo lý bằng mấy thôn nữ chỗ ta nữa.”

“Đúng rồi, không phải nên trách do tự nó nó không sinh con được sao, chẳng lẽ còn muốn danh gia vọng tộc nhà người ta tuyệt hậu à.”

“Đàn ông ấy mà, ai mà có tiền mà không tam thê tứ thiếp. Cái kiểu muốn sống muốn chết kiểu này á, ta nhìn ta còn muốn bỏ.”

Các vị bà lớn đầy “cơ trí” láng giềng vừa cắn hột dưa, tách đậu vừa tán gẫu.

Những lời này, không chỉ là người ngoài nói mà ngay cả mẫu thân của Lục Chức cũng khuyên nàng như thế. Phụ thân của nàng thì ngày ngày tự trách bản thân đã cho nàng đọc sách xem chữ quá nhiều để giờ đây nàng ngớ ngẩn đến vậy.

Riêng Lục Chức lại không hiểu, rõ ràng là Ngọc Hiên không giữ lời, là Ngọc Hiên không tốt, tại sao mọi người lại trách nàng sai?

Nàng ở nhà mẹ đẻ ngày đêm mong ngóng phu quân đến đón mình, kết quả Thẩm Ngọc Hiên còn chưa tới cửa mà tin Tề thị được nhập thê đã ập vào.

Cuối cùng, giằng co trong bế tắc, Lục Chức chỉ có thể nhượng bộ. Tuy nhiên, lần này đã dẫn đến đoạn kịch không thể vãn hồi.

Sau khi Tề thị vào cửa, chưa đến một năm nàng ta đã có mang, sinh hạ một đứa bé trai mập mạp khoẻ mạnh. Lão phu nhân mừng tới nỗi không khép miệng được, mỗi ngày đều đưa đến muôn loại thuốc bổ, còn phái không ít nha hoàn, vú em tới hầu hạ. Còn Lục Chức thì càng ngày càng bị xa lánh, ngay cả hạ nhân cũng bắt đầu thiếu kính với nàng.

Nàng hận Tề thị một nhưng càng hận Ngọc Hiên thất tín phụ lòng mười. Chỉ là nàng không có dũng khí như Văn Quân mà viết “Bạch đầu ngâm”, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng dù cho nàng ẩn nhẫn đến cách mấy, còn Tề thị lại vẫn có tham vọng, còn dã tâm muốn dựa vào con trai của nàng để trở thành bà cả. Qua vài lần xúi giục, còn thêm lão phu nhân châm ngòi thêm to, quan hệ giữa Lục Chức và Ngọc Hiên cũng trở nên căng thẳng hơn, cái gì là động phòng hoa chúc, nhu tình mật ý, tình chàng ý thiếp các thứ khi xưa, nay cũng đều hoá thành hư vô.

Đúng lúc tất cả mọi người còn cho rằng Lục Chức sẽ vì những tội danh như “không hiếu thuận mẹ cha”, “không có con”, và “ghen tuông” mà bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm thì bỗng nhiên truyền ra tin tức nàng mang thai, mới khiến lời đồn này dần dần lắng xuống.

Khi đó Trọng Lục nghe thấy mấy lời đồn đại này còn bất bình thay thay cho Lục Chức một chập. Vốn là một viên ngọc rực rỡ nhu hoà nên được nâng niu trong tay, nay lại bị nhúng chàm dơ bẩn, không ai có khả năng hiểu được nàng, họ chỉ biết dùng những tiêu chuẩn thô thiển rẻ mạt của họ mà đánh giá nàng thôi.

Bây giờ xem ra ngay cả Lục Chức cũng dần quên đi giá trị của chính bản thân mình, chỉ có thể dùng thủ đoạn đây đó để đoạt lại “hạnh phúc” trong tuyệt vọng.

Sau khi thở dài, Trọng Lục lại tiếp tục cuộc sống nhàm chán tầm thường của mình.

Đến chiều, chưởng quầy bỗng giao cho Trọng Lục đi nam thành hỏi thăm tin tức, xem lúc sinh thần của đại thiếu gia, phủ nhà họ Thẩm đã phô trương như thế nào, thuận đường còn mang theo gia vị về cho Liêu sư phụ. Trọng Lục nhét tiền đồng vào trong túi, đi bộ tới nam thành suốt hai canh giờ, hỏi thăm loạn thất bát tao mọi nơi.

Lúc về lại quán trọ, gã đã có chút kinh động.

Sau bữa tối vội vàng, chưởng kêu liền kêu Trọng Lục đi cùng y lên nhã gian trên lầu nói chuyện riêng.

“Thế nào? Đã nghe được những gì?” Chưởng quầy ngồi bên bàn, tay chống cằm, tay còn lại mân mê chuỗi ngọc mã não.

Trọng Lục mím môi, “Hôm ăn sinh thần của Thẩm đại thiếu gia, bọn họ có mời một gánh hát tuồng.”

Ngón tay đang khảy hạt ngọc mã não của chưởng quầy đột nhiên khựng lại, ngước mắt nhìn lên, sắc bén nhìn chằm chằm Trọng Lục, “Sau đó thì sao?“.

“Ta hỏi thăm Bách Vị Lâu phụ trách tổ chức yến tiệc giúp, hắn nói, lúc đó có hát vài vở kịch nhưng ở vở cuối thì có chỗ hơi lạ, chỉ hát nửa trước, còn nửa sau thì chưa kịp hát thì người áo trắng đột nhiên thân thể không khoẻ, không lên đài được. Rồi yến tiệc sau đó cũng qua loa rồi tan bởi vì sau vở diễn cuối cùng kia, phần lớn những người ngồi ở đó nghe đều cảm thấy không thoải mái.”

Trọng Lục nói xong, dừng một chút mới tiếp tục nói, “Vở hí kịch cuối cùng kia, nghe nói là tác phẩm mới của Lô Châu Cư sĩ lúc ấy... là 'Hoàng Y Ký'“.

Bẵng đi một chút, nhã gian lặng thinh không một tiếng người. Ngón tay chưởng quầy vòng quanh những hạt mã não như thể đang mô phỏng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu y.

“Lục Nhi, quả nhiên ngươi giỏi thám thính tin tức thật.” Chúc chưởng quầy nhìn gã với ánh mắt khó đoán, “Danh sách các vườn hí có gánh hát đã hát qua Hoàng Y Ký hôm nọ ngươi đưa cho ta cũng vô cùng tường tận.”

“Chuyện người đã giao thì ta phải làm cho tốt chứ.” Trọng Lục cười ngây ngô, nói.

“Tốt lắm, đúng là càng ngày càng đắc lực.” Chưởng quầy cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng ngọc, “Xem ra, có thời gian chúng ta phải đến thăm hỏi vị cư sĩ Lô Châu này một chút rồi.”

————

Tác giả có lời muốn nói: Khoảng thời gian chuẩn bị tinh thần phải phục vụ sau khi bán hàng khiến lòng chưởng quầy mệt lóm _(:з” ∠)_

————

Bạch đầu ngâm

Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý,

Thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp,

Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước,

Nước mãi chảy đông tây.

Buồn đau lại buồn đau,

Vợ chồng chẳng nên than.

Mong người lòng chỉ một,

Bạc đầu chẳng xa nhau.

Chiếc cần sao lay động,

Đuôi cá sao cong cong.

Nam nhi trọng ý khí,

Sao tiền bạc thay lòng.

Trác Văn Quân

Trác Văn Quân (卓文君), còn có tên Văn Hậu (文後) là một nữ tài tử nổi tiếng thời Tây Hán, thê tử của Tư Mã Tương Như. Câu chuyện tình cảm của Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như tương tự với câu chuyện của Lục Chức và Thẩm Ngọc Hiện hay đại đa số các cặp uyên ương khác. Tã Mã Tương Như và Trác Văn Quân phải lòng nhau, sau đó cùng nhau bỏ đi đến những mảnh trời mới dù gia cảnh bần hàn. Sau này, Tư Mã Tương Như được Hán Vũ Đế trọng dụng, cho vời vào triều ban chức tước. Thỏa nguyện bút mực bấy lâu, Tương Như rời xa người vợ hiền, tiến vào đất đô thành, ngày ngày bận rộn việc quan dân, tối tối được vây quanh bởi những bậc phong lưu chốn kinh thành, trong đó có không thiếu những giai nhân tuyệt sắc. Cuộc sống phồn hoa khiến Tương Như dần quên thê tử nơi quê nhà, trong khi Văn Quân ngày đêm vò võ ngóng trông.

Sau này Tư Mã Tương Như gửi thư về để thử thách vợ mình xem nàng còn xứng đôi với một tài tử bậc nhất kinh thành hay không, Trác Văn Quân viết một mạch, gửi đi bức thư còn chưa ráo mực. Sau khi nhận được bức thư hồi đáp, đọc những dòng thư thấm đẫm nỗi lòng người phương xưa, mỗi câu, mỗi vần đều được sử dụng khéo léo từ những từ ngắn ngủi mà mình đã gửi, Tương Như không khỏi xúc động, nghĩ về tình nghĩa phu thê.

Ông không khỏi khâm phục người vợ tài sắc của mình và thấu hiểu hơn nỗi lòng người phương xa. Sau đó không lâu, Trác Văn Quân còn gửi đến chồng bài thơ Bạch đầu ngâm, trong đó có câu: “Mong được tấm lòng chàng, bạc đầu không chia cách“. Đọc những bức thư chứa những vần thơ đó, Tư Mã Tương Như từ quan, quay về Thành Đô, đoàn tụ cùng vợ. Hai người chung sống bên nhau đến bạc đầu.

————

Editor siu cấp nhảm nhí: =))) Huhu cả tuần nay bị ám ảnh bởi toán rời rạc và tiếng nước ngoài Xi plus plus quá nên không thể quay về edit tiếng Việt được... Mọi người thông cảm cho mình với nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.