CHƯƠNG 39: ĐẦU BẾP THIẾT
Vài chục phút sau, Thiết Hành bước vào nhà.
“Sếp Thiết!” Lữ Thiên để sấp tài liệu trong tay xuống, nheo nheo mắt mỉm cười nhìn anh: “Hôm nay em đã đem 1 đống tư liệu về nè.”
Thiết Hành lướt qua mớ sách cao cao kia, líu lưỡi nói: “Nhiều quá đi mất, sao cậu có thể mượn được thế?”
Lữ Thiên đắc ý dào dạt, giơ một ngón tay trên ko trung nói: “Em nhá, là đến chỗ cục trưởng khiêng về đó. Hầu hết người ở đó đều là bạn học của ba em. Tất cả đều ok!”
“Cái gì, cậu có thể ra vào chỗ cục trưởng như đi chợ thế àh?!” Thiết Hành cảm thấy lỗ tai mình ong ong lên. Chắc nghe nhầm rồi, thằng nhóc này thế lực chắc cũng ko lớn đến thế đâu.
“Ha ha, hễ có cửa thì có cách qua mà.” Lữ Thiên ra vẽ thần bí, trương ra đôi môi đỏ thắm cười hì hì nói: “Em nói với Chư Cát cục trưởng là bạn gái em muốn mượn vài quyển tư liệu. Nếu mượn ko được sẽ chia tay đó.”
Thiết Hành xém chút nữa là bị sặc nước miếng chết rồi. Độc thật, thằng nhóc này thật độc mà. Biết rõ Chư Cát cục trưởng là người hay lo lắng cho tình trạng hôn nhân của thủ hạ mình nhất mà. Trong cục cảnh sát lại toàn là bọn đàn ông độc thân lạnh lùng vô tình ko thôi. Mà đến bản thân anh cũng đã từng bị ông đó trói đến trước mặt bà may nữa kia. Giờ khó khăn lắm mới được Lữ Thiên có tiềm năng như thế. Lý nào lại ko cho mượn?
“Xe bên ngoài là sao thế?”
“Thì cũng mượn của ổng luôn đó. Anh ko biết chứ, là Chư Cát cục trưởng đặc biệt phê duyệt cho em mượn 2 ngày, để tận tâm tận lực cung phụng bạn gái đi chơi nhá.”
Khụ. . . Uổng công Thiết Hành đã từng gọi ông ta là đội trưởng. Ngẫm lại, Chư Cát cục trưởng khôn khéo gião hoạt như thế tự nhiên lại bị một thằng ranh con hãm hại. Thật khó lòng mà kiềm được trước nụ cười ngây thơ của tên quỷ Lữ Thiên này mà.
Cười thỏa thuê 1 trận, Thiết Hành cuối cùng cũng nói đến chuyện thu thập thông tin bên này của mình: “Hôm nay cũng có ko ít chuyện. Biện Chân nói tối qua nghe sau lầu có tiếng gọi tên cô ta, còn có tiếng mèo hoang đùa giỡn. Nhưng khi tôi hỏi Chu Hà Sinh và Hồ Bích Mai, thì chẳng ai nghe thấy cả.”
“Ha? Tối qua yên tĩnh lắm mà. Lúc nữa đêm em còn trở qua trở lại vài lần nữa đó. Có nghe được tiếng gì đâu. Chả trách, em vừa mới đến trước nhà là nghe mọi người nói cái gì ở sau lầu có tiếng kêu, còn nói câu hồn gì đó nữa chứ.”
“Là vậy sao? Thì ra những người khác cũng có nghe. Vậy thì càng quái lạ, chúng ta sao 1 chút cũng ko nghe thấy. Biện Chân hình như cũng đang tin là do quỷ câu hồn, còn chuẩn bị chuyển nhà nữa kìa. Hồ Bích Mai thì nói ngày mốt mới dọn di. Giờ chỉ có Chu Hà Sinh là chẳng nghe thấy gì cả. Cố Viễn Thần thì tôi vẫn chưa hỏi đến.”
“Sếp Thiết, ko phải hôm nay anh đi điều tra về Cố Viễn Thần sao? Có tiến triển gì ko?”
“Có, có chút kỳ quái.”
Thiết Hành thấy ánh mắt của Lữ Thiên bỗng trở nên phấn khích và mong đợi. Thế là anh liền dùng giọng thật êm tai mà thuật lại.
“Hôm nay tôi có đi tìm Chu Hà Sinh thì nghe anh ta nhắc đến 1 địa chỉ. Là phía Tây, đường Hạ Bình, nhà số 317. Dù anh ta nói chỉ là thuận miệng hỏi đại. Nhưng tôi cảm thấy ko đơn giản như thế. Nên đã đến đó 1 chuyến, liền phát hiện ra chuyện ko bình thường chút nào. Nhà 317 là một ngôi nhà hoang, đại khái là phòng ốc đã xuống cấp từ lâu, giờ ko ai ở cả. Mà chủ nhân của nó lại tên là Triệu Trường Lợi. Cậu biết hắn là ai ko? Là bạn thân của Mạnh Giới Quang. Người đã giới thiệu cậu ta vào công ty Đỉnh Thăng làm bảo vệ đó.”
“Quả nhiên là có liên hệ thật kỳ quái mà. Chắc cũng chứa ít nhiều ý tứ gì đó nha!”
“Tôi cũng ko hiểu nổi nữa. Sự trùng hợp đến khó tin. Tôi đã nhờ các đồng sự ở khu Tây tìm giùm tất cả tư liệu có liên quan đến nhà 317 rồi. Hy vọng là sẽ có thu hoạch gì đó.”
“Ừhm!” Ha ha, Lữ Thiên cười đến tích cả mắt. “Sếp Thiết, em thấy chúng ta vừa bắt đầu đã gặp thuận lợi lắm rồi nha. Hai bên đều có đột phá.”
“Cậu cũng phải chịu cực 1 chút. Tư liệu nhiều như thế, đêm nay tôi và cậu đừng hòng mà ngã xuống giường.” Thiết Hành tự cầm lên 1 quyển tư liệu, bỗng nhìn đến cái túi được bọc nhựa, liền cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Là tài liệu gì thế? Sao cứ in hoa xanh xanh đỏ đỏ loạn cả lên áh?”
“Đương nhiên là tư liệu cực kỳ quan trọng rồi ạh! Coi nè, có hải sản, gà tiềm, thịt nướng, rất nhiều đồ ăn luôn nha!” Lữ Thiên hùng hồn xách một bao mì gói, khiến cho Thiết Hành nhìn thấy cũng bật cười.
“Ngoan ngoan, cậu đem hết mì vào bếp đi nha!”
“Hắc hắc, em cũng ko muốn thế này đâu áh! Nhưng còn bữa chiều, bữa khuya nữa chi. Ai bảo sếp Thiết anh lại nấu mì ngon như thế chứ. So với cơm ở căntin cục cảnh sát làm còn ngon hơn nữa nha!”
“Hứ, đừng có đổi nghề của tôi thành đầu bếp Thiết nha!” Thiết Hành dù nói như thế cũng cũng đứng dậy bước vào bếp còn có hơi cười thoáng qua. “Nói gì thì nói, cũng phải nấu cơm chứ!”
Màn đêm buông xuống, tiếng sấm sét càng lúc càng dữ dội hơn. Gió cứ táp phần phật vào cửa sổ, làm lay động cả dây đèn điện. Nó cứ đưa qua đưa lại, dẫn theo ánh sáng trong phòng cứ thản thốt loang loáng cả ra.
Lữ Thiên cứ đều đều lật sách, buồn miệng liền xé toạt gói mì ra mà gặm. Tiếng nhai giòn tan cứ trôi tuột xuống cổ họng. Hình như hiệu này đang được quảng cáo trên TV thì phải.
Đứng xem, ngồi xem, dựa lưng xem, cả nằm sấp xuống để xem, đổi ko biết là bao nhiêu tư thế rồi, giờ chỉ cảm thấy mắt hoa cả lên.
“Mệt quá hà! Đống tư liệu mênh mông này phải chi thu nhỏ lại được thì tốt quá đi mất!”
“Chúng ta biết quá ít, ko tìm sao được. Mò kim đáy bể cũng phải thử mới được.” Thiết Hành vẫn cứng ngắt dựa vào thành tường, chăm chú xem xét, thật đúng là một cán bộ mẫn cán mà.
“Dạ! Xem tiếp vậy, em ko tin qua 3 bốn ngày nữa mình ko thể xem xong nó!”
Bên trong lại tiếp tục yên tĩnh. Cửa sổ bị gió thổi làm hé ra 1 khe hở. Đèn vẫn theo đó mà đong đưa. Chắc vì thế mà ánh sáng bị yếu hẳn đi. Một màu vàng nhạt soi chiếu lên hai thân người. Một đang tựa vào tường, một thì ngồi bệch xuống đất cho mát. Chỉ có âm thanh xào xạc của mấy trang giấy cứ lần lượt được lật qua, giống như là tằm ăn lá dâu non vào mùa xuân vậy. Mà ánh đèn hắt vào tường thành 2 bóng người cứ từ từ lớn lên, lớn mãi, cuối cùng thì dính lại thành 1 khối.