CHƯƠNG 7: DÂY CÂU CÁ
Chạng vạng, bầu trời bắt đầu tối sẫm lại. Đến thị lực 10/ 10 như của Chu Hà Sinh còn phải bước đến gần mới nhìn rõ được người đối diện. Điều này thật ko thể tưởng tượng nổi.
Thấy bà Phùng nhiều chuyện, ông lão ở phòng 302, còn có ba mẹ của Nha Nha đang tụ tập bàn tán gì đó. Chu Hà Sinh hơi tò mò ko biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau khi đuổi Nha Nha vào nhà, thì tay của họ kéo ra 1 sợi dây nhỏ, hình như là dây câu cá màu bạc.
“Sao vậy? Ko phải là đã nữa đêm còn chuẩn bị đi câu chứ?” Chen vào giữa đám đông, Chu Hà Sinh hơi tùy tiện lên tiếng.
Cha của Nha Nha là Biện Trung Thành đành bất đắc dĩ khoát khoát tay nói: “Không đâu, ko đâu, chúng tôi làm gì có lòng dạ đó kia chứ. Ko biết là tên dỡ hơi nào, đêm hôm khuya khoắt còn gõ cửa nhà của người ta. Ra mở cửa thì chẳng thấy ai cả. Chuẩn bị ngủ lại thì lại nghe gõ. Một buổi tối làm vài lần như vậy, khiến vợ chồng tôi ngủ ko yên ổn gì cả. Tối hôm qua, tôi liền nảy ra ác ý, cả đêm ko ngủ, một mình canh ở cửa nhà, chờ tên đó đến. Thế là 1 tiếng cũng ko gõ nữa. Thầy nói thử xem, hai người bọn tôi đã làm gì ai nào, sao lại rơi vào chuyện oái oăm này chứ?”
Chu Hà Sinh nghe xong cũng líu cả lưỡi. Những người ở đây nào có thù oán với ai đến thế đâu? Chỉ có thể là trẻ con thôi. Nếu ko cũng chẳng có người lớn nào rảnh hơi canh ngoài cửa nhà người ta cả đêm dài như thế đâu. Nhưng sao lại có đứa trẻ kiên nhẫn đến thế? Không khỏi hỏi tiếp: “Vậy anh định làm gì bây giờ?”
Cha của Nha Nha giơ giơ một cuộn dây câu trong tay, nói ra kế hoạch kỳ công của mình: “Mọi người vừa giúp tôi nghĩ cách này. Cửa sổ nhà chúng tôi cũng ko xa mấy cây hòe trong khu này lắm. Nên đem dây câu buộc dầy đặc, gắn thêm chuông gió và mấy thứ linh tinh nữa. Đợi đến khi nó đến, chuông nhất định sẽ kêu lên. Đến lúc đó thì đổ cho nó vài bô nước tiểu, để biết sợ mà ko dám quấy phá nữa.”
Vậy cũng được? Chu Hà Sinh không khỏi than thầm trong lòng. Mọi người làm như trong phim kiếm hiệp ko bằng. Nào là gián điệp, giăng bẫy, rồi bày ra những chuyện mà chỉ có trong tưởng tượng mới làm nổi thôi. Lại nghe bà Phùng cứ lẩm bẩm vài câu dạy đời: “Anh tưởng là quỷ sẽ ko biết vào bằng đường cửa sổ sao? Hai ngày nay, mèo hoang bên ngoài kêu nhiều lắm đó. Phải cẩn thận nha.”
Biện Trung Thành dù là người thành thật hiền lành, nhưng hiện giờ trước 1 bà lão luôn nói điềm gỡ thế kia thì ko thể nào nhịn được nữa. Anh thật chầm chậm mà nhắc nhở: “Giờ đang là thời kỳ phát tình của mèo hoang ạh.”
Áh ~~~~~ Bà Phùng sao lại có thể dễ dàng bị mất mặt như thế. Liền lập tức liếc Biện Trung Thành 1 cái, nói thêm: “Mèo hoang năm nay đặc biệt nhiều…..Ngày trước, tôi có thấy 1 con toàn màu đen. Các người cho đó là chuyện bình thường hả?”
Vậy cũng được? Chu Hà Sinh cảm thấy cơn buồn cười hôm qua lại trở lại. Anh ôm bụng đã kiềm nén từ lâu, gắng chạy một mạch lên lầu, để có thể cười cho sảng khoái. Tai vẫn còn nghe tiếng chuông từ xa vang vang lại.
Nhìn về phía xa xa, chỉ thấy 1 bóng người mơ hồ, hình như là 1 cậu trai đang chạy xe tới. Ko nghi ngờ gì nữa đó chính là Tiễn Lạc
Quả nhiên người đã đến trước mặt. Tiễn Lạc vô cùng khí thế mà nói: “Quý vị đứng hết ra đây để chào đón tôi hả? Ko dám nhận đâu, thật ko đảm đương nổi mà.” Đáng tiếc đôi mắt lại nhỏ như mắt chuột, thật giống mấy nhân vật làm Hán gian trong phim quá đi thôi.
“Cậu soi gương lại đi. Chúng tôi đứng đây đợi ai cũng được cả, chỉ có điều đó ko phải là cậu thôi” Ngay lập tức liền có người đáp lời lại.
Tiễn Lạc khoái chí vỗ bốp 1 cái, mọi người đều đã quen với tính tình ruột để ngoài da của cậu ta, nên cũng chẳng chấp nhất gì. Vừa thấy Chu Hà Sinh, cậu liền tìm tìm trong cái túi trên tay mình, rồi lại hỏi: “Người mới dọn đến có ở đây ko? Tôi vẫn còn 1 lá thư của cậu ta đây này.”
Sáng nay, Chu Hà Sinh vừa viết xong thư trả lời cho Lục Ngọc Na. Giờ lại thấy Tiễn Lạc nên định nhờ gởi giúp. Thế là, anh quay người cố đào bới giữa 1 đống hỗn độn trong túi xách.
Cuối cùng, ở sát đáy túi tìm được 1 phong thư. Chu Hà Sinh lúc này mới trả lời lại: “Cậu ta giờ ko ở phòng 502 đâu, mà là chỗ đối diện, phòng 501. Thư đó, thôi cứ để tôi giao cho, cũng tiện cho anh khỏi phải mất công hét toáng lên.”
Tiễn Lạc đương nhiên là đồng ý, cậu ta giao lá thư của Cố Viễn Thần cho Chu Hà Sinh, sau đó nhận lại lá thư của của anh. Liếc sơ địa chỉ ngoài bao thư, rồi trêu ghẹo: “Tờ giấy này tuy mỏng nhưng lại chứa tình cảm thật dày, sao anh ko tự thân về thăm người ta đi?”
Tình cảnh của Chu Hà Sinh hiện giờ thật ko thích hợp để về thăm nom. Nhưng thấy Tiễn Lạc nhiệt tình như thế, cũng đành đưa đẩy cho qua chuyện. “Nói lại thử xem”
Tiễn Lạc còn muốn trêu ghẹo nữa, nhưng bỗng thấy có người đang đứng phía nhìn chăm chăm vào Chu Hà Sinh. Cậu chưa gặp qua người này bao giờ, liền hơi sợ hãi thốt lên: “Ây da, này…”
Chu Hà Sinh chẳng hiểu gì cả. Anh chẳng hề nhận thấy có người đang ở sau mình. Nhưng những người đang lui cui buộc dây câu ở đây cứ đồng loạt nhìn về phía sau lưng anh.
Cố Viễn Thần theo tầm mắt cũng nhìn thấy 1 chiếc bóng đang đi đến. Kia vẫn là bộ dáng thon gầy và ít nói. Cậu ta đang khoác áo khoác, như đang che đi dáng người thực của mình. Người thật giống như vừa tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ say, mặt hãy còn vương lại sự ngầy ngật. Trời đã tối lắm rồi, nhưng đôi mắt cậu cứ sáng lên lạnh như băng trong bóng đêm thật khó nhìn.
Chu Hà Sinh giờ đây mới có phản ứng. Anh đưa cho cậu phong thư, cười hì hì nói: “Tôi định báo cho cậu biết là có thư đó.”
Tiễn Lạc cũng ngay lập tức định thần lại. Thấy rõ ràng là người sống, cậu ta bắt đầu động đậy thân người, đánh giá sơ lượt, xong lại hơi ngờ ngợ mà nói: “Nhìn quen lắm, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi.”
Cố Viễn Thần cũng dùng ánh nhìn đáp lại. Đôi mắt xinh đẹp ko hề chớp cái nào cứ nhìn thẳng thừng vào người trước mặt.
“Tôi chưa từng gặp qua anh.” Cậu cầm lấy lá thư, bước đến gần Tiễn Lạc, chỉ vào túi đựng báo màu xanh đang đặt trên xe mà nói: “Anh cũng có giao báo nửa àh. Tôi muốn đặt báo ngày.”
Tiễn Lạc àh 1 tiếng, rồi chạy ngay lại xe, lấy từ trong cái túi màu xanh lục quân ra một tờ đăng ký cùng với viết đưa cho Cố Viễn Thần. Đợi cậu điền đầy đủ các mục, lại thu tiền trước 1 tháng, xem như đã hoàn thành công việc.
Cố Viễn Thần làm xong chuyện của mình. Hoàn toàn ko hề có ý định cùng dân quanh đây nói bất cứ thứ gì cả. Cậu chính là đến ko hay, đi không biết. Toàn thân ko hề phát ra âm thanh nào báo trước cả.
Chu Hà Sinh thấy cậu đã lên lầu, thì vội vàng sắp xếp lại túi xách, rồi cũng theo về phòng mình.
Anh mặc kệ Tiễn Lạc cứ sau lưng mình nói 1 hơi 1 tràng những lời coi thường: “Hứ! nhìn hăn hái dữ hôn. Cũng may, ko phải là con gái, nếu không thật giống y như đang mê mồi nha.”