CHƯƠNG 22: HẠT CHÂU THẤT LẠC
Hồ Bích Mai trang trí nhà mình thật công phu. Mọi thứ trong nhà đều cực kỳ cầu kỳ. Tường đắp nổi thạch cao, đèn chùm bằng thủy tinh rủ xuống. Hơn nữa, cửa sổ còn treo rèm châu, phản phất có chút hương vị phương Tây.
Cố Viễn Thần vừa đưa người đến cửa đã muốn rời đi, Hồ Bích Mai liền nhanh tay túm lấy cậu, gương mặt được trang điểm kỹ càng lộ ra sự dụ dỗ, giả vờ hoảng sợ nói: “Người ta sợ lắm, ở cạnh người ta thêm chút đi.”
Giọng điệu kia cũng chứa 3 phần sợ hãi, đương nhiên là có trọng lượng. Cố Viễn Thần tuy cũng biết rõ, hơn phân nữa là mượn cớ, nhưng cũng ko còn lựa chọn nào khác, đành nhăn mày mà nói: “Tôi ở lại, chị đừng níu chặt lấy tôi như thế.”
Hồ Bích Mai lúc này mới buông ra, mời Cố Viễn Thần đến sopha ngồi xuống, rồi lại lấy 1 chiếc ly bằng thủy tinh theo phong cách Ba Tư rót vào đó ít nước trái cây, đặt lên bàn trà. Chị ta ngồi cạnh Cố Viễn Thần, đôi mắt mị hoặc tơ tưởng đánh giá từ đầu đến chân. Nhìn chằm chằm đến nỗi cậu ta lặng lẽ nhích ra xa thêm một chút. Chị ta thấy thế liền cười khanh khách nói: “Người ta nào phải bạch cốt tinh đâu. Cưng trốn chi xa vậy?”
Cố Viễn Thần ko trả lời chị ta. Rồi dường như nhớ đến gì đó mà mày nhăn lại, môi cũng mím chặt theo. Bộ dáng này vốn là chẳng màng đến ai. Khi Hồ Bích Mai đảo mắt liếc qua, dù cho phát hiện thái độ ko giống lúc nãy, nhưng lòng đã thầm giương móng vuốt. Lúc này nhìn thật giống yêu tinh tái thế đi.
Chị ta bỗng ảm đạm kiểu Tây Thi đau tim mà thở dài: “Người ta nào có đáng ghét thế đâu. Nhìn cũng có nhan sắc lắm mà, phải ko?”
Cố Viễn Thần vốn ko thích dây dưa với chị ta, nghe nói vậy liền nhăn chặt mày trả lời: “Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi bỗng nhớ đến 1 chuyện trước kia thôi.”
“Trước kia?” Hồ Bích Mai nhìn thẳng cậu, nhích gần lại cười cười, hai mắt đẩy đưa nhìn ko gian gian hoa lệ trong phòng, miệng lúng luyến: “Trước kia có gì nào? Con người ko phải đang ở hiện tại sao? Còn nhìn ngó quá khứ làm gì ko biết? Nói đi nói lại thì thế giới này cũng ko biết ai …. mới thất vọng hơn ai đâu? Cầu nhiều nhất cũng là cho mình được vui vẻ, sung sướng qua ngày thôi nha.”
Chị ta cười hi hi đứng lên, lượn vòng qua sau lưng cậu. Sóng váy dập dìu chuyển động, nhìn cũng có chút yêu kiều, chân thánh nói: “Mẹ chị từ nhỏ đã dạy rằng, trước tiên phải biết đối tốt với mình cái đã. Rồi bà quay quắt lại, để cha chị ly hôn với bà lần thứ hai, xong lại ngoan ngoãn cho ông ta cưới lại về nhà. Chị cũng ko hiểu bà ta lấy đâu ra kiên nhẫn nhiều thế kia? Chứ chị đây áh, 1 góc cũng ko bằng! Cưng đã nghe chuyện ông xã trước đây của chị chưa? Thì ổng cũng là ông chủ của công ty đàng hoàng chứ bộ. Coi như cũng có tiền đi hén. Năm đó, chị lén viết thư đẩy đưa vài câu, ổng thấy chị liền mắt sáng rỡ luôn. Sau này quậy cho 1 trận rồi ly hôn, rồi lão bà sau của ổng chạy đến cửa, mắng chửi chị là hồ ly tinh. Chị liền tống luôn cặp kia ra ngoài, cái gì mà yêu với chả thương. Chị đây ko cần!”
Cố Viễn Thần nghe chị nói như vậy thì mặt có chút cảm động, nhịn ko được hỏi: “Giờ cũng ko cần àh!”
“Giờ chết mất xác rồi, để lại cho chị căn nhà này với ko ít tiền nè.” Hồ Bích Mai có chút tiếc hận mỉm cười. “Ổng cũng là người tốt đó nha. Ít ra….đối xử với chị tốt lắm. Nhưng đều đã qua hết rồi. Ổng chết, chẳng lẽ chị phải chết theo àh?! Nên chị cũng vui vẻ ăn diện, phải để mình xinh đẹp dễ nhìn. Chí ít cũng khác trước kia chứ. Làm gì có chuyện chị phải ủ ê cả đời? Chị cũng biết, có ko ít người sau lưng chị nói chị là hồ ly tinh, là yêu quái. Chị bất cần, bọn họ nói sao kệ họ. Giờ chị đang sống rất tốt là được?”
Cố Viễn Thần vì chuyện trong quá khứ, trước giờ vẫn ko có ấn tượng tốt đẹp gì với chị ta cho lắm. Nhưng khi nghe đến những lời thật tâm kia. Cậu ta lại có cách nhìn hơi khác 1 chút. Năm đó, cậu ta cùng mẹ mình mẹ góa con côi, ngày ngày khổ cực vô cùng, nhưng chẳng có lấy 1 người đoái hoài đến. Khắp mọi nơi như đang khinh bỉ nhìn hai mẹ con, xem thường đến độ phun cả nước bọt. Gian khó thế nào cũng có. Mãi cho đến khi mẹ cậu treo cổ trên xà nhà, cậu vẫn phải gánh chịu lấy sức nặng của thân thế, là con của tội phạm giết người và gái ***. Nhiều năm trôi qua, cái gọi là tình người, cậu đã sớm nhìn thấu đáo lắm rồi.
Hồ Bích Mai tình ý dào dạt ôm lấy thắt lưng của cậu nói: “Viễn Thần, chị ko phải tốt lành gì, nhưng lại rất là thích cưng nha. Vẽ ngoài xinh đẹp, thái độ lãnh đạm của cưng đều rất đáng yêu.”
Cố Viễn Thần lần này không nhanh chóng đẩy chị ta ra nữa, mà chậm rãi gỡ hai cánh tay kia ra. Tuy vẫn từ chối nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều. Cậu nhẹ giọng nói: “Chị đừng như vậy. Tôi ko có thích chị.”
Hồ Bích Mai hơi nghiêng đầu, ko cam tâm nói: “Vậy thích ai?”
Cố Viễn Thần hơi rũ mi mắt xuống, miệng khẽ mĩm cười thật tự nhiên nhưng lại xen lẫn tình ý ngọt ngào. Vẽ mặt khi nhắc đến người yêu thật dịu dàng biết bao: “Cô ấy chưa bao giờ chú ý đến xuất thân của tôi. Thật sự quan tâm tôi, muốn ở cạnh tôi. Đã thế còn rất đẹp, người cũng rất lương thiện, kiên cường.”
Ở đây cũng đã được 1 khoảng thời gian rồi, cũng chưa từng thấy qua cậu ta cười ngọt ngào như thế, thần thái ôn hòa, so với vẽ lạnh lùng hàng ngày thật bất đồng. Giống như ánh dương của buổi sáng mùa đông, viên ngọc đang tỏa sáng lấp lánh giữa suối nước vậy. Hồ Bích Mai cũng nhịn không được mà thầm ghen tị với cô gái ko rõ họ tên kia, chua chát nói: “Cô ta cũng thích cưng hả? Sau ở lâu thế rồi cũng ko thấy cô ta đến đây thăm cưng?”
Nụ cười của Cố Viễn Thần dần tan biến đi, mặt trở nên ảm đạm, môi chỉ còn lưu lại 1 vòng cong cong, miễn cưỡng nói: “Chúng tôi xa nhau lắm, ko thể nào.”
Hồ Bích Mai vừa nghe xong thì mặt mày liền trở nên hớn hở: “Thì phải rồi, đã vậy, cưng cần gì phải vì cô ta mà từ chối chị chứ? Chị ko thèm quan tâm xem trong lòng cưng có cô ta hay ko đâu.”
“Tôi quan tâm” Cố Viễn Thần đứng lên, vòng qua bàn trà, tạm biệt: “Tôi xuống dưới giúp 1 chút, chị nghỉ cho thật khỏe đi.” Nói xong xoay người hướng ra cửa mà đi.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng ayda của Hồ Bích Mai. Cố Viễn Thần quay người lại đã thấy chị ta đang ngồi trên sàn nhà. Hình như là té ngã, tay hãy còn đang xoa xoa chân của mình, mắt đầy ai oán.
“Đến đây giúp người ta chút đi.” Hồ Bích Mai nhìn cậu cười thật ngọt ngào, giọng điệu như đang làm nũng.
Cố Viễn Thần không còn cách nào khác đành quay lại, vươn tay kéo lấy tay của chị ta. Hồ Bích Mai vốn định vờ như ko dậy nỗi để ghẹo cậu ta lo lắng 1 chút. Nhưng mắt bỗng nhìn thấy Cố Viễn Thần vì dùng sức kéo nên tay áo bị lệch lên cao, lộ ra cổ tay cùng với 1 chuỗi hạt màu trắng trong suốt. Hạt châu kia quả thật rất đặc biệt, vừa giống ngọc lại ko phải ngọc.
Sự chú ý liền chuyển đổi. Hồ Bích Mai thuận miệng nói: “Hạt châu này, chị thấy qua rồi.”
Ko ngờ là, vừa nói xong thì mặt của Cố Viễn Thần liền biến sắc. Cả người liền ngồi xổm xuống, giữ chặt lấy Hồ Bích Mai, giơ cả bàn tay đang đeo chuỗi hạt ra trước mặt chị ta, khẩn trương hỏi: “Là thấy hạt giống như vậy ở đâu? Chị thấy nó ở đâu?” Mắt cậu đầy nôn nóng, chờ mong và nghi ngờ.
Hồ Bích Mai đảo mắt, sự nóng vội của Cố Viễn Thần thật ngoài dự đoán của chị ta. Vì thế lòng liền nảy ra 1 kế, bèn đưa mắt vờ nhìn nhìn chuỗi hạt, khẳng định: “Đã thấy qua rồi, nhưng chỉ có 1 hạt thôi hà.”
Gương mặt của Cố Viễn Thần như sáng lên. Khối đá đè nặng lòng bấy lâu đã rơi xuống, mắt rạng rỡ như mặt trời ban mai, vội vàng nói: “Đó là của tôi đấy. Nó ở đâu thế? Chị đã nhìn thấy nó ở đâu?”
“Của cưng sao?” Hồ Bích Mai trở nên nghi hoặc, lắc lắc đầu nói: “Ko đúng, nó nằm ở chỗ cưng chưa đặt chân đến bao giờ.”
Cố Viễn Thần nắm chặt lấy cánh tay chị ta, mắt trừng trừng, kiên quyết nói: “Nó là của tôi, chính là bị lạc mất. Có phải chị đã thấy nó trong tay của Mạnh Giới Quan hay không?”
—————–
Cuối cùng thì hạt châu kia làm bắng chất liệu gì? Tại sao bé thụ lại nôn nóng như thế
Cố Viễn Thần rốt cuộc là thứ gì? Và những cái chết trong khu nhà kia có liên quan đến cậu ta hay ko? (Đây chính là điểm ghê rợn của truyện đấy ạh, hix hix)
Và quan trọng nhất truyện này có phải là Đam mỹ hay ko? *nhìn nhìn lại* *lụm lụm đống dép vừa chọi lên* Sao mình nói câu dễ bị đánh dữ vậy trời, blog này ko dịch ĐM thì mần gì đây*lau mồ hôi* . Câu này Hữu trả lời luôn nha, chính xác nó là BL, cuối cùng thì 2 bạn đã bỏ vợ chưa cưới và bồ mình để đến với nhau, he he he~~~~~~~~~~ *vỗ vỗ tay*, dù là…….. *suỵt* chuyện hay đáng sợ nên để khúc sau.