CHƯƠNG 25: LẠI THẤY DẤU TAY
Nhà 401, bỗng mở cửa, Thiết Hành thấy ko phải là quả phụ hay được đồn đãi là Hồ Bích Mai, mà là 1 thanh niên cao gầy. Cậu ta tóc ngắn, gương mặt tuấn tú nhưng rất mực lạnh lùng. Vừa chạm mặt Thiết Hành, giây tiếp theo là liếc đến bộ cảnh phục trên người anh. Dáng vẽ như bất ngờ ko biết là chuyện gì đang xảy ra.
“Chủ hộ Hồ Bích Mai đâu?”
Cậu thanh niên hơi gật đầu, thu lại ánh mắt. Trong phòng liền truyền đến âm thanh nhão nhét của phụ nữ: “Viễn Thần, là ai thế?”
“Một. . .” Cậu thanh niên chưa kịp nói xong, thì nữ chủ tràn đầy phong tình đã đến cửa. Chị cười giả lã với Thiết Hành, mắt hơi khép lại đánh giá: “Thì ra là cảnh sát àh.”
“Àh, tôi đi tham quan 1 chút, nhân tiện điều tra lại vài chuyện” Thiết Hành trả lời, đầu lập tức động não suy nghĩ. Theo cách gọi với cậu trai này thì biết đây chính là Cố Viễn Thần của hộ 501. Chỉ là ko thể nào ngờ đến cậu ta cùng chủ nhân của hộ 401 Hồ Bích Mai quan hệ. . …Chí ít cũng ko tệ đi.
Dù trước mắt chẳng liên quan gì đến vụ án, nhưng đây cũng coi như 1 phát hiện mới mẽ đi.
“Cảnh sát tiên sinh mời vào nhà đi ạh.” Hồ Bích Mai duỗi bàn tay với những ngón đã được sơn 1 cách cẩn thận, làm tư thế hoan nghênh.
Hộ đối diện lúc này cũng vừa mở cửa. Chu Hà Sinh đang cầm 1 túi nhựa đựng rác đi ra, vừa định đóng cửa thì nhìn thấy 3 người ở nhà đối diện.
Ánh mắt anh thuận đường đều nhìn thấy Thiết Hành với tấm lưng thẳng đứng, cạnh bên còn có cả Cố Viễn Thần nữa. Cậu ta đứng thật sự rất gần người toàn thân đang mặc đồ đỏ chót là Hồ Bích Mai, với áo sơmi dài tay nhu hòa, quần tây màu xám, chân còn mag dép lê nữa. Cổ chân vẫn gầy như thế.
Chẳng ai ngờ là cậu ta đang đứng trong nhà của Hồ Bích Mai. Điều này khiến cho Chu Hà Sinh ko hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy. Thái độ anh nhất thời cứng nhắc, cứ chăm chú dán mắt vào người Cố Viễn Thần mà ko thèm quan tâm đến xung quanh nữa.
“Hẳn là Chu Hà Sinh rồi, tôi cũng đang định gặp anh đây, ko bằng cùng vào 1 chỗ luôn đi.” Thiết Hành ngay lúc này cũng phát hiện thái độ kỳ lạ của Chu Hà Sinh kia, liền mỉm cười, mời mọc, xong lại hỏi qua ý kiến của Hồ Bích Mai: “Ko biết chủ nhà có đồng ý ko thế?”
Hồ Bích Mai hơi trề môi, thái độ sấn xả hoan nghênh, “Đương nhiên, thầy Chu đây nhiều khi muốn mời còn ko được ấy chứ.”
Ko còn lý do để từ chối, Chu Hà Sinh buồn bực bước vào. Anh và Thiết Hành bị ép ngồi giữa sopha, còn Cố Viễn Thần ngồi hơi xa bọn họ ngay sát mép tay vịn. Hồ Bích Mai làm hai ly nước chanh khác mời họ, sau đó thật thân thiết mà ngồi lên tay vịn ghế, gần như dán sát vào người Cố Viễn Thần.
Thiết Hành ho khan vài tiếng nói: “Cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, chỉ là muốn hỏi các vị đối với cái chết của Du Lộ Cương có tình huống nào khả nghi để cung cấp thêm mà thôi. Ừhm, còn có các vụ tử vong khác, nếu nhớ đến nghi điểm nào, tôi đây sẳn lòng nghe hết.”
Hồ Bích Mai là người đầu tiên lắc đầu nói: “Du Lộ Cương tôi cũng ko quen lắm. Chỉ là nghe tiếng lao xao mới xuống xem thôi.”
Cố Viễn Thần cũng nói: “Tôi cũng cùng lúc với chị ta thôi.”
“Vậy. . .” Ánh mắt của Thiết Hành chuyển đến Chu Hà Sinh, thấy anh có vẻ thất thần vì hai người trước mặt, nửa ngày sau mới có phản ứng mà trả lời: “Àh, là tôi và Biện Chân đến, rồi nhìn thấy thi thể của thiếm Du trước. Hiện trường ko bị phá hoại gì, chỉ có tôi quá lo lắng nên mới nhảy vào xem thiếm Du ra sao thôi. Khi ấy thật thê thảm quá đi mất.”
Thiết Hành ghi ghi vài dòng, xong ngẩng đầu lên hỏi: “Ừhm, còn có gì khác ko?”
Chu Hà Sinh chẳng cần nghĩ lại đã lắc đầu nói: “Tôi nghe tiếng nhảy lầu liền chạy xuống, nữa đường thì đụng phải Biện Chân, nên chuyện của Du Lộ Cương thật tình ko tận mắt chứng kiến.”
“Chuyện này tôi biết, cũng vừa ở nhà Biện Chân đến đây. Cô ta còn nói, may mà có anh cùng đi, nếu ko, một mình nhìn thấy cảnh tượng trong nhà họ Du chắc đã bị dọa cho ngất xỉu, ko biết làm sao rồi.” Thái độ của thiếu nữ khi nhắc đến người trong lòng mình vừa e ấp vừa thẹn thùng. Thiết Hành nhìn là biết ngay, lòng thầm đoán ko biết Chu Hà Sinh có biết chuyện này hay ko?
Hồ Bích Mai liền mở miệng chen vào: “Thầy Chu ở quê đã có vị hôn thê xinh đẹp lắm rồi đó. Xem ra, chắc chim sẻ ở đây ko biến thành phượng hoàng được đâu ấy nhĩ?”
Mấy lời này khiến cho Chu Hà Sinh rơi vào ngượng ngùng. Lòng phiền muộn, mắt cứ nhìn đôi môi được tô son đỏ chót của Hồ Bích Mai đang khanh khách cười, rồi dí sát vào tai Cố Viễn Thần như đang thì thầm gì đó. Mà Cố Viễn Thần cũng buồn bã cười theo, tựa như chẳng hề quan tâm đến khoảng cách kia có bao nhiêu mờ ám vậy.
Chu Hà Sinh bao nhiêu bực mình đều từ bụng bốc lên đầu, liền thẳng thừng nói: “Biện Chân cũng là 1 cô gái tốt, là tôi ko dám trèo cao. Còn Ngọc Na chỉ hơn mỗi cái may mắn, số mệnh để chúng tôi gặp nhau trước thôi.”
Cố Viễn Thần nghe anh nói câu này xong thì ngẩng đầu lên, mặt như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn về bàn trà cách đó ko xa lắm. Hồ Bích Mai lại nhịn không được mà cười khúc khích, “Thầy Chu quả thật khiêm tốn mà, nghe mà biết trọng tình cảm đến cỡ nào rồi.”
Chu Hà Sinh nghe chị ta nói đến tình cảm, thì ko biết tại sao lại đưa mắt nhìn đến Cố Viễn Thần. Cậu ta vẫn thản nhiên hơi khép hờ mắt. Nhìn cậu một chút thái độ quá mức cũng ko có, thì lại cảm thấy mất mát, đành miễn cưỡng cười gượng phụ họa theo Hồ Bích Mai cho có lệ. Mấy người này nói chuyện cực kỳ gượng gạo, hơn phân nữa là chuyện xảy ra sau khi phát hiện hung án. Cố Viễn Thần vốn rất kiệm lời, Chu Hà Sinh cũng ko nói nhiều lắm, còn Hồ Bích Mai hơn phân nữa cũng chẳng can dự. Ba người chẳng có tình huống gì đặc biệt để cung cấp cả. Nói chuyện được 1 thời gian thì không khí càng lúc càng trầm xuống.
Bị tống ra khỏi cửa là Chu Hà Sinh và Thiết Hành, còn Cố Viễn Thần vẫn lưu lại nhà của Hồ Bích Mai. Khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, Chu Hà Sinh cảm thấy vô cùng phiền loạn và lo lắng. Lòng anh như thiêu như đốt, có nhiều cảm xúc ko nói thành lời được, chỉ biết là đang cồn cào bất an.
Thiết Hành thấy anh ko trở về nhà, ngược lại còn theo mình xuống dưới lầu thì ko khỏi cảm thấy kì quái nói: “Anh xuống lầu có việc àh? Chắc là đi đổ rác phải ko? Vậy túi rác của anh đâu?”
Chu Hà Sinh làm gì còn lòng dạ nghĩ đến chuyện gì nữa. Toàn bộ đầu óc của anh bây giờ có muôn vàn câu hỏi ko có lời giải. Chuyện đổ rác đã sớm bị quẳng lên chín tầng mây rồi. Thế là lập tức chống chế: “Àh! Quên mất, tôi xuống lầu chạy vài vòng, vận động một chút đó mà.”
“Àh?” Thiết Hành nhìn anh tìm hiểu, nụ cười kia bỗng trở nên nữa thật nữa giả: “Quả nhiên là thầy giáo, phản xạ nhanh lẹ chắc là phải rèn luyện lâu lắm mới được nha.”
Chiếc xe jeep màu xanh quân lục đỗ phịch lại, sau nó hãy còn phả ra 1 luồn khói nhẹ. Lữ Thiên vừa nhai kẹo cao su vừ bước xuống xe tiến về phía trước. Cậu bước vào nhà, vừa cất tiếng ca hòa cùng gió vừa mở cửa sổ ra.
“Yêu một người đã ko trở về nhà nữa[1]….”
Vừa xong, thì Lữ Thiên liền thấy Thiết Hành đang ở đầu đường, vóc dáng cao to, đang mang giầy da xải bước lướt qua mặt cậu đi vòng qua khu nhà 1 lần rồi mới tiến vào phòng. Cả người hãy còn mồ hôi đầm đìa, xem ra hơi mệt mỏi rồi.
“Sếp Thiết!” Lữ Thiên liền chạy đến kéo anh đến chỗ ko có người nào, ngay gốc cây có mấy dây đậu đang leo lên mà nói: “Đã có báo cáo nghiệm thi rồi. Trên người Du Lộ Cương ko thấy dấu tay nào hết, mà trên người mẹ hắn cũng ko có luôn.”
Thiết Hành nghe xong cảm thấy hơi buồn bực. Ko phải anh hy vọng toàn bộ sự việc đều diễn ra đúng theo dự đoán của mình. Chỉ là nghe nói ko có dấu tay, thì giống như toàn bộ nghi vấn mà mình theo đuổi trước giờ đều bị hủy hết, lòng ko kiềm được cảm thấy có chút hụt hẫng.
Lại nghe Lữ Thiên thở gấp 1 cái, nói tiếp: “Đây là kết luận đầu tiên thôi ạh. Nhưng mà, lúc đó em liền nghĩ đến một chỗ trọng yếu khác —— đầu của Du Lộ Cương, thế là lão Lý đem toàn bộ tóc của hắn cạo hết. Quả nhiên, sau đầu hắn có cùng 1 loại dấu tay giống như trước kia.”
“Lữ Thiên, làm tốt lắm!” toàn bộ suy đoán của Thiết Hành đều ào ào kéo trở về, vẫn còn có thể hy vọng mà. Anh kiềm ko được mà trở nên phấn khích nói: “Thế thì đã rõ….Du Lộ Cương tại sao mà chết? Mẹ của hắn cũng tại sao mà chết? Bởi vì hắn ta bỗng nhiên nổi cơn điên giết chết mẹ mình rồi nhảy lầu tự sát. Tay hắn chắc cũng vì thế mà đặt sau đầu.”
“Cũng không hẳn đâu ạh” Lữ Thiên bỗng cười thật chuyên nghiệp, chớp chớp mắt nói: “Nếu ko nhớ đến lúc anh vỗ vỗ đầu em, thì đã ko nghĩ đến chuyện này, dấu tay cứ thế mà trôi tuột qua mặt chúng ta rồi nha.”
Nhớ đến? Thiết Hành bỗng thầm cảm thấy buồn cười, nhìn cậu ta thật giống với trẻ con đang trịnh trọng khoe khang mấy chuyện lạ mà mình biết được. Bộ dáng thật ngây thơ, hoàn toàn ko thấy chút cừu địch nào cả, khiến người ta vừa nhìn 1 cái là biết ngay cảnh sát tập sự mà. Chỉnh làm sao cũng chẳng nên thân mà, được cái là chẳng khi nào làm hư chuyện gì cả.
Thế là Thiết đội trường liền hiền lành dùng bàn tay với cả năm ngón tiếp tục vỗ vỗ lên đầu cậu ta. Sau 1 lúc cảm thán mới bắt đầu khích lệ “Tiểu Lữ àh, thật có tiền đồ nha, đáng khen, đáng khen.”
“Thiết ~ đội trưởng ~! ! Anh lại vỗ đầu em! !” Được sếp quan tâm, tiểu hình cảnh hoàn toàn ko cảm kích, lại còn nghiêm trọng kháng nghị, nghiến răng nghiến lợi mà xoa xoa tay.
Thiết Hành liền nhẹ như lông chim quăng lại 1 câu: “Ai bảo cậu thở gấp gáp thế kia, tôi bất giác làm thế thôi.”
Lữ Thiên nhất thời chẳng quan tâm đến thân phận mà giận dữ nhìn anh. Một đôi mắt trong veo vô ngần cứ ko ngừng mở to, cuối cùng thì nói một câu danh ngôn tỏ ý ko phục: “Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn. Ta nhịn!”