CHƯƠNG 30: TỶ THÍ
“Hứ!” Văn Long sao lại chịu nổi tính cách ngang tàn kia, liền ra vẽ ta đây mà hỏi: “Mày có biết mỗi lần viết thư, tao và em đã trao đổi chuyện gì ko hả?”
Này…. Lần nào đọc thư cũng có hơn phân nữa là ko hiểu. Văn Hổ ngây ngốc nhìn, nhượng cho Văn Long được 1 trận đắc ý. Tay nắm chặt lại, nó từ từ bước đến, cố ưỡn cao người mà nói: “Tao trời sinh đã viết văn lưu loát! Bàn cùng em nào là thi ca, điển cố, danh tác, ôi thôi nhiều lắm. Mấy cái này mày có hiểu gì ko hả?”
Nhắc đến điển cố, Văn Hổ bỗng nhiên đỏ mặt. Nó lần nào thi trắc nghiệm môn văn đều dốt đặc cán mai. Đến sách giáo khoa là văn học hay lịch sử nhiều khi còn phân biệt ko được nữa kia. Lần này thật muối mặt cho người ta cười mà.
Lúc trước chẳng chịu học hành cho tử tế, giờ thì rước nhục vào mình rồi. Thế là mặt nó càng lúc càng đỏ gay vì xấu hổ, khốn đốn ko thôi.
“Văn Long, mày lúc đó chẳng phải cũng cuốn cuồn tìm sách sao? Còn đến cả thư viện mượn nữa mà.” Văn Pháp thấy giữa hai người nọ bắt đầu căng thẳng, liền chen miệng vào.
Sự khó chịu của Văn Hổ ko phải đôi ba câu là có thể dứt ngay được. Nó cẩn thận nhét tấm ảnh vào bao thư rồi đứng chống nạnh đó, khí thế rõ ràng là đang muốn gây sự: “Dù gì thì tao với mày chỉ được chọn 1 người thôi.”
“Được, nếu ai thắng thì đi gặp, người còn lại cấm có nói năng gì.” Văn Long cũng ko vừa.
“Quyết định như vậy đi. Chúng ta thi cái gì đây?”
“Thi….thi bơi đi, đến chỗ trũng nước ở phía tây kìa. Xem ai hơn ai nào?!”
“Được, tao sợ gì mày.”
Cả hai đều nắm chặt tay, đĩnh đạc bước ra cửa. Văn Pháp thấy vậy liền lo lắng, nhịn ko được mà cản lại.
“Đừng đi, đừng đi, thầy cô đều nói chỗ đó nguy hiểm lắm, tuyệt đối ko được bơi lội gì đâu. Bà ngoại cũng ko cho phép tụi mình bước ra khỏi cửa mà.”
Văn Long hất tay nó ra, kinh thường nói: “Gan mày nhỏ quá vậy. Nếu ko dám thì có yên ổn ở lại nhà đi. Để tao và Văn Hổ thi đấu cho xem.”
Mấy lời cãi nhau cứ ồn ào truyền ra ngoài. Bỗng cạnh cửa truyền đến tiếng ho [khụ] 1 cái. Khiến bọn chúng đều đồng loạt há mồm, ko gian đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Cãi nữa đi, cãi nữa đi. Ba đứa oan gia này, nhà cửa chẳng có lấy 1 ngày yên tĩnh với tụi bây! Ồn ào cái gì vậy?” Bà Phùng vừa bước đến vừa mắng: “Văn Pháp, mày nói xem náo loạn lên thế là vì chuyện gì?”
“Tụi nó…..” Văn Pháp dừng lại khoảng 3 giây, rồi thành thực nói: “Tụi nó muốn đến chỗ trũng đằng kia để bơi ạh.”
Bà Phùng vừa nghe xong thì cảm thấy lùng bùng cả hai lỗ tai. Bà lão già yếu vóc dáng vốn chẳng cao là mấy, liền cố lấy hết sức kéo thẳng thân mình ra.
“Hai đứa mày ko biết chừng nào mới làm tao ko lo lắng nữa đây? Đã bảo là bớt ra cửa, bớt ra cửa đó. Thì làm ầm lên đòi đến chỗ trũng kia bơi lội hả? Hai đứa mày ko sợ bị quỷ nước bắt đi gặp long vương sao? Ko sợ một khi chìm xuống nước rồi thì ko thể gặp lại cha mẹ tụi bây nữa sao? Tụi mày…..”
“Bà àh, đó là mê tín! . . . Ayda….” Văn Long chưa nói hết câu đã bị bà nội mình nhéo vào lỗ tai đau gần chết. Nó liền hoảng hồn ko dám nói năng gì cả.
Bà Phùng uy phong lẫm liệt sau khi uy phong lẫm liệt dạy dỗ hai thằng cháu xong, thì run run chỉ tay bảo chúng đến bên bàn cơm.
“Ăn sáng đi!”
Mấy bát cháo loãng cùng bánh giò còn bốc khói nóng hổi trên bàn. Văn Long và Văn Hổ đều quay đầu nén giận nhìn bà Phùng rồi nhìn đến Văn Pháp: “Đều tại mày mách lẻo với bà!”
Văn Pháp húp 1 ngụm cháo, ko cam tâm mà nói: “Bà hỏi mà….”
“Đồ phản bội!” Văn Long hung hăng phun ra mấy từ mà nó học được trong bộ phim phản gián tối qua.
Chuyện này đương nhiên là bà Phùng ko hề nghe được rồi. Bà còn đang bận rộn dọn dẹp lại mấy khăn, dù, quạt,….từng cái từng cái đều đặt trong một chiếc xách tay màu đất mà bà thường hay mang theo khi ra ngoài. Vừa nhìn sơ là biết đang chuẩn bị đi đâu đó rồi.
“Bà ngoại định đi đâu thế?” Văn Pháp như chú dê con nhìn nhìn bà mình mà hỏi.
Bà Phùng đang định đi gieo quẻ ở một bà đồng nghe nói là linh lắm, nhưng lại sợ nói ra sẽ bị lũ cháu nghịch như quỷ kia cười nhạo là mê tín, nên chỉ đáp cho có lệ 1 câu: “Chuyện của người lớn, con nít con nôi biết gì.”
Là trẻ con thường sợ nhất bị mắng là trẻ con. Thế là Văn Pháp liền ngoan ngoãn mà im miệng lại, mặt nó có chút ko vui.
Bà Phùng cũng chẳng rảnh mà quan tâm đến. Lòng cứ tính toán xem đi đứng thế nào là tiện nhất. Từ đây đến đó khoảng nửa tiếng, sau khi xong xuôi có lẽ cũng kịp về nhà nấu cơm trưa cho mấy thằng oan gia này. Thế là mấp máy miệng dặn dò: “Ba đứa tụi bây nhất định ko được ra khỏi cửa nghe chưa. Ở nhà phải ngoan ngoãn làm hết bài tập mà thầy cô giáo ra cho. Nếu ko, khi về tao sẽ nhéo đứt luôn lỗ tai luôn cho coi!”
“Dạ biết.” Cả ba đứa miễn cưỡng gật đầu.
“Hôm nay trời u ám, nhớ kỹ, chừng nào chuyển mưa thì phải đóng hết cửa sổ lại, tránh cho nước mưa bay vào nhà nha. Còn nữa, nếu qua 11 giờ mà tao chưa về kịp, có đói thì ăn bánh quy đỡ đi” Bà Phùng cuối cùng cũng đã dặn dò xong xuôi, lấy tay vuốt vuốt lại tóc mình rồi ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng xoay chìa khóa cửa [Răng rắc răng rắc]
Bên bàn cơm hình chữ nhật, ánh mắt của Văn Long và Văn Hổ lóe ra tia hung dữ. Hai đứa nó cùng nhau nắm lấy Văn Pháp mà kéo lên, miệng ko ngừng ồn ào: “Bắt được mày rồi, đồ phản bội. Hôm nay để tao vì dân trừ hại mà tiêu diệt mày.”
Ngay tại cửa vào nhà 302, cả hai người là Biện Chân và Chu Hà Sinh đều đứng yên như tượng mà rơi vào trầm mặc. Mãi thật lâu sau, Biện Chân mới sực tỉnh, cô lên tiếng nói trước: “Có bức thư của anh ở nhà em nè. Chiều qua, ba em đến bưu điện, thuận tay đem về luôn đó.”
“Àh.” Chu Hà Sinh máy móc đáp lại 1 tiếng. Anh thấy Biện Chân trở vào nhà lấy lá thư kia cho mình, liền lúng túng nói cảm ơn. Ko khí ngượng ngùng tưởng chết đi được, anh ko muốn ở lại lâu, do dự một chút, vẫn là thất thiểu hướng lên lầu bước đi.
Để lại 1 Biện Chân đang tựa người vào cánh cửa khép hờ mà cắn môi. Tay cô ko ngừng day day vạt áo. Hết nắm lấy rồi buông ra, buông ra lại nắm lấy, cứ trì hoãn ko muốn bước vào nhà.
Mãi đến khi Cố Viễn Thần một lần nữa bước qua mặt cô. Cậu cuối thấp đầu, dáng vẻ cao gầy mỏng manh. Biện Chân nhịn ko được mà lên tiếng gọi.
“Cố Viễn Thần.” Đây là hai người hàng xóm lần đầu tiên nói chuyện.
Cố Viễn Thần quả nhiên đứng chựng lại, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn cô. Nhưng chưa đầy 1 giây sau thì mắt đã lấy lại bình thản, tựa như đang chờ nghe Biện Chân nói vậy.
“Anh….” Biện Chân nghiến chặt răng, ko khỏi có chút ngượng ngùng mà hỏi. “Anh có phải là thích…..đàn ông? Anh và Chu Hà Sinh….?”
Ánh mắt của Cố Viễn Thần sau khi nghe câu hỏi này thì tự nhiên diễn dịch thành “Ám muội vô cùng” “thâm sâu khó dò”. Cái gì mà thích? Rồi đàn ông? Còn cùng với Chu Hà Sinh nữa?
Tờ báo trong tay vô thức rơi xuống đất, ngạc nhiên thật lâu. Cậu ngồi xuống nhặt lên, ánh mắt hỗn loạn lúc nãy đã biến mất ko còn dấu vết.
“Tôi sẽ ko thích bất kỳ ai hết.” Cố Viễn Thần tuy nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định.
Biện Chân thật ko tài nào hiểu được điều cậu nói, liền hỏi: “Là có ý gì thế?”
Cố Viễn Thần lắc lắc đầu, ko trả lời cô chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu: “Chẳng có ý gì cả!” Rồi vẫn như cũ mà bước lên lầu.
——————