Hơi Ấm

Chương 17: Chương 17




Bạc Cận Yến không hiểu vì sao mình lại lái xe đến dưới lầu nhà Hạ Miên. Có lẽ vì trận cải vã với Vệ Cần khiến anh nhớ đến rất nhiều việc. Những năm tháng lu mờ kia không ngừng nhấp nháy như một thước phim trong đầu anh.

Anh thật sự muốn gặp Hạ Miên ngay tức khắc, không thể chờ thêm một phút giây nào nữa.

Anh ngồi trong xe từ đằng xa đã thấy cô đi bên cạnh một người đàn ông cao lớn. Vóc dáng gầy yếu của cô khiến người khác nhìn thấy muốn che chở. Anh không rõ hai người họ đang nói gì với nhau. Nhưng ánh mắt của Mạc Bắc nhìn cô… vừa nghiêm túc vừa trìu mến.

Anh cũng không ngồi yên được nữa.

Bạc Cận Yến bước xuống đóng sầm cửa xe lại. Lúc đến gần anh chỉ nghe được câu nói “Chúng ta kết hôn đi” của Mạc Bắc. Câu xế chiều anh chưa nói xong đã được một người đàn ông khác thổ lộ với cô.

Anh đứng sững sờ tại chỗ, giống như vừa bị dội xuống đầu một gáo nước lạnh. Trái tim anh càng như bị một cơn gió đông lạnh lẽo thổi qua. Anh không biết Hạ Miên sẽ trả lời thế nào. Anh không có gì chắc chắn.

Anh cất bước nhẹ lại theo bản năng muốn theo dõi nội tâm được giấu diếm kín đáo của cô.

Gương mặt sáng sủa của Mạc Bắc dưới ánh đèn rất ôn hòa dịu dàng. Hạ Miên nhìn người đàn ông vừa là một người bạn vừa là một người anh rất lâu mới lấy hết dùng khí thốt lên ý nghĩ chân thật trong lòng mình “Em xin lỗi, em không thể ích kỷ hưởng thụ sự cho đi của anh. Nếu như em cũng vì mục đích mới chấp nhận kết hôn với anh thì em cảm thấy mình quá vô liêm sỉ.”

Đôi mắt của Mạc Bắc không cười, tâm tình đau khổ đều bị bao phủ dưới lớp lông mi dày rậm.

Lần nữa ngước mắt lên đã trở lại dáng vẻ hào khí phóng khoáng như cũ. Một tay anh cầm chặt bả vai của Hạ Miên “Đã dự đoán được em sẽ cho anh đáp án này từ lâu. Nhưng em có sự cố chấp của em, anh cũng có sự cố chấp của anh.”

Hạ Miên còn muốn dùng lời lẽ cự tuyệt tiếp nữa. Cô không thể đáp lại anh thì càng không thể làm lỡ anh hơn nữa. Một người đàn ông tốt đến thế thì chỉ có người phụ nữ trong sạch mới xứng với anh.

Nhưng Mạc Bắc không cho cô cơ hội nói tiếp. Anh ôm Diệc Nam ngước cằm lên với cô, vẻ mặt chẳng hề nổi giận “Anh đi đây.”

Hạ Miên nhìn theo bóng dáng Mạc Bắc càng lúc càng xa. Trong đêm tối mờ sương, dáng vóc cao lớn của anh từ từ hòa vào trong ánh sáng khiến cho tâm trạng cô càng nặng nề hơn.

Cô xoay người chuẩn bị trở về thì lại nhác thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bạc Cận Yến đứng ở một nơi không xa yên lặng đối mặt với cô. Trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ vui sướng.

Hạ Miên không biết vì sao Bạc Cận Yến quay lại. Cô chỉ khoanh tay tăng nhanh bước chân về nhà. Bạc Cận Yến nhanh hơn cô, chỉ cần đi mấy bước đã bắt được bờ vai mỏng manh của Hạ Miên.

“Em cố chấp là vì anh sao?” Đôi môi ấm áp của anh kề lên tai cô, giọng nói đê mê cuốn hút vô cùng.

Trong nháy mắt sự ấm áp lan tỏa khắp toàn thân cô. Cơ thể Hạ Miên hóa đá trong khoảnh khắc. Cô tức giận lườm anh “Anh không phải hầu Thạch Duy Nhất sao? Hay là giờ lại hứng lên muốn làm mấy việc nhàm chán nữa?”

Khóe môi Bạc Cận Yến chỉ mỉm cười, nhìn cô một cách sâu xa.

Hạ Miên khẽ môi rồi mắng “Cười cái quái gì.”

Bạc Cận Yến khẽ cười ra tiếng, tay nâng cằm cô lên. Trong đôi mắt đầy vẻ bỡn cợt “Lại nói tục rồi. Có gì trên người em mà anh chưa từng thấy đâu.”

Mặt Hạ Miên nóng bừng. Hết lần này đến lần khác đều bị anh ôm chặt không thoát được. Ở cửa cũng có vài người qua lại tò mò quan sát. Mặc dù Hạ Miên chỉ là một ngôi sao nhỏ, nhưng cũng đóng không ít quảng cáo. Lúc này lại đứng dưới tòa nhà dây dưa không dứt với một người đàn ông khiến cho không ít ánh mắt của người đi đường bị hấp dẫn.

Bạc Cận Yến tự nhiên ôm Hạ Miên đi đến thang máy, quay đầu khẽ nói với cô “Ở bên anh chút thôi.”

Hạ Miên nhíu mày, tư thế không cam lòng vô cùng rõ ràng.

Bạc Cận Yến nhìn cô thật tha thiết, vẻ mặt mỏi mệt không biết phải làm sao “Không phải là tình nhân cũng coi nhau là bạn chứ?”

Hạ Miên trầm ngâm trong giây lát. Bảo vệ gác cổng cũng đã tò mò nhìn qua bên này nhiều lần. Cô thật sự không muốn lại dùng dằng với anh khiến người khác chú ý. Cố cương quyết thoát khỏi ngực anh, giữ vẻ mặt bình tĩnh nói “Bạn bè thì cũng đừng đụng tay đụng chân.”

Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến hàm chứa nụ cười. Còn Hạ Miên thì vẫn lạnh lùng đi cùng với anh lên lầu.

Sau khi vào nhà, Hạ Miên cũng không quan tâm đến Bạc Cận Yến. Cô rót cho anh cốc trà rồi cầm kịch bản ngồi trên ghế salon xem, không quên nhắc nhở một câu lạnh lùng “Uống xong rồi đi đi.”

Bạc Cận Yến vẫn yên tĩnh ngồi tại đó, không nói bất cứ câu nào. Nhưng Hạ Miên lại chẳng thể nào tập trung tinh thần được.

Hơi thở của anh bao phủ cả không gian nhỏ hẹp. Rõ ràng anh không phát ra bất kỳ tiếng động gì nhưng Hạ Miên vẫn không cách nào bỏ qua được sự hiện hữu của anh.

Trái tim của cô tiềm ẩn trận sấm sét có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nó sẽ khiến cho trái tim cô sẽ vỡ ra tan tành máu thịt. Hạ Miên ngây dại dán mắt vào những con chữ màu đen in chi chít trên giấy, ánh mắt cô nhanh chóng không cách nào tập trung được nữa.

Cô cũng chẳng biết Bạc Cận Yến đã đến gần bên cô tự lúc nào. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn vào trong đôi mắt kinh ngạc mù mờ của cô, nghiêng người đặt lên cánh môi của mình lên.

Đôi mắt, chóp mũi, đôi môi mềm mại, anh dịu dàng hôn lên từng tấc trên khuôn mặt cô.

Cô run sợ tiếp nhận, cơ thể cứng đờ như chẳng còn thuộc về mình nữa. Bàn tay to lớn của Bạc Cận Yến bao lấy chiếc gáy trắng mịn của cô. Ánh mắt sâu như bầu trời sao, luôn có nhiều ẩn ý cô không tài nào hiểu được.

“Dù cho em có tin hay không. Năm năm nay anh chưa hề có một giây phút nào quên em. Còn em? Có nhớ đến anh không?”

Bờ môi mềm mại của anh đã mút lấy môi cô. Hạ Miên giơ tay ngăn ở lồng ngực rắn rỏi của anh lại bị anh cầm lấy đặt trên tim mình. Nhịp đập điên cuồng như trống trận của trái tim anh khiến lòng bàn tay cô nóng lên. Hạ Miên hơi ngửa ra sau thì đã bị anh trực tiếp đè lên lưng ghế hôn đến không còn đường lui.

Nói không nhớ là giả, càng bị đè nén thì tình cảm kia càng ủ lên men.

Cuộc đời Hạ Miên chưa từng trao hết trái tim cho ai, cũng chưa từng biết dưới lớp vỏ bề ngoại lạnh lùng của cô lại có một trái tim nồng nhiệt đến thế. Cô dâng trái tim mình cho người đàn ông trước mặt đây, khát vọng nhận được tất cả sự thương yêu đã bị mất của cô. Nhưng cuối cùng trái tim vô cùng chân thành đã bị tàn phá ra từng mảnh nhỏ.

Vốn không nên có bất cứ sự mơ mộng nào nữa. Cô đã cố hết lòng chú tâm vào việc báo thù ở tương lai, nhưng lại không thể nào phủi sạch quan hệ với anh.

Tại sao anh cứ phải là vị hôn phu của Thạch Duy Nhất?

Tại sao Thạch Duy Nhất … cứ phải là con gái của cha cô – cục trưởng cục tài chính Thạch Duệ Khải? Hóa ra ở bên ngoài ông đã có một đứa con gái lớn hơn cô hai tuổi từ lâu.

Hơn nữa, tên của cô ta lại là “Duy Nhất”.

Hạ Miên cảm thấy thế giới này châm chọc cô cùng lắm chỉ đến thế. Cô cân nhắc hàng ngàn kế muốn thế thân làm “Nhất Nhất”, nhưng Nhất Nhất kia lại là đứa công khai hưởng hết mọi thứ của cô.

Hỏi sao cô lại không oán hờn. Mỗi lần nhớ đến anh, trái tim đã chịu trăm ngàn vết thương của cô đều đau đớn khôn nguôi.

Giờ phút này lại bị anh dịu dàng xâm lấn khiến tất cả sự căm hận và tủi thân của cô tuôn trào như hồng thủy xóa mờ đi lý trí. Đôi môi hai người quấn quýt không rời, nơi đó có hơi thở ham muốn nồng nàn pha trộn với nhau.

Anh từ từ buông cô ra, ngón cái lau đi ẩm ướt trên khóe môi cô.

Hạ Miên hung hăng đập tập kịch bản trong tay lên ngực anh. Những trang giấy trắng như cánh bướm tung bay lõa xõa trong phòng, từng tờ từng tờ lả tả trước mặt anh.

Anh vẫn chăm chú nhìn cô không hề nhúc nhích. Đôi mắt đen hơi tối lại tựa như sự tức giận vì đã dung túng cô quá lâu cũng không còn.

Nếu như chút oán hận cũng không có thì anh sợ rằng mình đã mất cô hoàn toàn.

May là, cô còn oán anh

Sau hành động kịch liệt kia, Hạ Miên cũng không có gào thét gì cả, chỉ là nhìn anh chẳng có cảm xúc “Em không cần đồ của Thạch Duy Nhất, nhìn thôi đã thấy tởm. Tốt nhất anh hay cách xa em chút đi.”

Bạc Cận Yến không nói gì chỉ trĩu nặng nhìn cô. Một lát sau bỗng cúi người sừng sững đè cô lên ghế salon.

Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ nheo lại. Bàn tay nắm lấy chiếc eo của cô. Cúi đầu đè sát vào bờ môi đang sưng đỏ của Hạ Miên “Em còn không rõ anh là của ai ai ư? Em muốn kiểm nghiệm thử xem không? Ở đây, ở đây… tất cả đều là của em.”

Anh níu lấy tay cô cương quyết đặt lên bộ ngực mình. Bàn tay Hạ Miên mất thăng bằng trượt xuống lại chạm trúng một vật cứng rắn, mơ hồ còn có thể cảm giác được nó đang có những nhịp đập mãnh liệt.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả những lời mắng mỏ cũng bị nghẹn ở cổ họng. Chỉ biết trơ mắt nhìn anh không ngừng đè ép. Hơi thở của anh phủ kín lấy toàn thân cô.

Hai người cũng không phải lần đầu tiên quan hệ, nhưng mỗi lần sau khi gặp lại cô đều hoảng sợ vô cùng. Bạc Cận Yến dễ dàng cởi bỏ chiếc váy mỏng của cô. Anh nắm lấy tay cô cố định trên đỉnh đầu nắm chặt lại. Sau đó hé miệng ngậm lấy bầu ngực tuyết trắng đầy đặn của Hạ Miên.

Hạ Miên cố vùng vẫy thân mình. Đỉnh nhọn dưới lớp áo ngực bị anh không ngừng trêu đùa. Thân thể cô càng thêm cảm nhận được rõ ràng sự tê tái. Gương mặt cô ửng đỏ, hơi thở không ổn định “Buông tay ra.”

Bạc Cận Yến nới lòng tay theo ý cô. Hai bàn tay to cầm lấy bầu ngực cô không ngừng xoa nắn. Sau đó như cảm thấy chưa đủ anh trực tiếp đẩy áo lót của cô lên. Khiến cho bộ ngực mềm mại của cô hoàn toàn được giải phóng đứng thẳng trong không khí.

Hạ Miên vừa thẹn vừa giận, giọng nói cũng run run theo từng đợt trêu ghẹo của anh “Bạc Cận Yến, anh còn cưỡng hiếp em một lần nữa em sẽ kiện anh.”

Bạc Cận Yến ngẩng đầu khỏi ngực cô. Đôi mắt đen nhánh cũng mang theo nụ cười vui vẻ. Anh vươn ngón tay nựng cằm cô như một thú cưng, nói yêu thương “Được, anh không cưỡng ép em, em tự ngồi lên đi.”

Năm năm trước Hạ Miên cũng đã biết tính cách trong nóng ngoài lạnh này của anh. Trong mắt người khác dù có ra sao thì họ cũng không nghĩ anh có dáng vẻ trơ tráo thế này. Chỉ có điều cô không nghĩ đến, năm năm sau anh vẫn trơ tráo thuận lợi đến vậy.

Hạ Miên chỉ hơi thất thần thì chân đã bị anh vắt lên khuỷa tay. Anh thuận thế cúi người hôn lên mắt cá chân của cô, khẽ cất giọng nói “Ngoan, giang chân ra chút đi em.”

Mặt Hạ Miên nóng bừng, bị anh giam vào góc ghế salon không thể lui ra được. Đương nhiên là cô không chịu phối hợp. Bạc Cận Yến cũng không tức giận, cầm lấy mắt cá chân của cô gập lại trên ngực.

Hạ Miên kinh ngạc khi bị anh hôn lên vùng đất e thẹn của mình. Nhiệt độ nóng bỏng ẩm ướt khiến toàn thân cô đột nhiên nhũn ra. Điểm nhạy cảm không ngừng bị cọ sát. Cô cố nhắm mắt lại , hai tay nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của anh.

Trước kia đã rất lâu anh cũng từng làm như vậy với cô. Khi đó Hạ Miên e thẹn khiến toàn thân ửng đỏ cả lên, không ngừng bị anh vuốt ve hôn liếm qua mỗi một tấc da thịt nơi bí ẩn.

Ham muốn chiếm hữu của Bạc Cận Yến cực mạnh, người thường không thể nào hiểu được sự lệ thuộc và cố chấp của anh đối với cô.

Hạ Miên luôn nghĩ mãi không ra. Ngay từ đầu anh đã biết cô là giả vậy thì tỉnh cảm sâu lắng này xuất phát từ đâu? Cô thường có ảo giác, Bạc Cận Yến nắm rõ tất cả về cô trong lòng bàn tay. Chính là Hạ Miên chân thật chứ không phải “Nhất Nhất” giả mạo.

Khi nghĩ như thế khiến cô vô cùng sợ hãi. Tựa như có một tấm lưới thật lớn đang giăng phủ lấy bọn họ. Mỗi một người đều có một bí mật riêng. Có lẽ… có ai đó đang đứng trên cao thao túng hết tất cả mọi chuyện mà bọn họ không biết.

Một khoái cảm mãnh liệt lại kéo cô về với thực tế. Chiếc lưỡi nhạy bén của anh đã lướt sâu vào lớp thịt non ở bên trong. Hạ Miên cảm giác được anh đang rẽ lối đi sang hai bên và không ngừng trêu đùa tỉ mỉ điểm giữa.

Anh quá quen thuộc với cơ thể của cô, nhanh chóng tìm đúng điểm khiến cô rung động. Anh cố tình vòng quanh nơi đó càng khiến Hạ Miên run lên bần bật.

Cơ thể cô dần dần xuất hiện một cảm giác khao khát trống rỗng mãnh liệt. Cô mở đôi mắt ướt át ra nhìn trần nhà thất thần.

Chiếc đèn thủy tinh chiếu ra những ánh sáng lung linh trên trần. Anh càng cố tình trêu ghẹo nhiều hơn. Hạ Miên không kiềm chế được run rẩy toàn thân. Cô cảm giác được bộ phận e thẹn kia đang tiết ra một chất dịch. Trong phút chốc cô chống tay ngồi bật dậy, đáng tiếc là đã trễ một bước.

Chóp mũi của Bạc Cận Yến đã dính một chất dịch trong suốt, trơn bóng sáng loáng dưới ánh đèn. Hạ Miên xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được. Cô nắm lấy chiếc áo khoác choàng qua người “Anh… biến thái!”

Nào ngờ đôi chân của cô bủn rủn suýt ngã trên mặt đất. Bạc Cận Yến đưa tay nắm lấy eo cô. Cô gái quật cường từ trước đến nay hiếm hoi lắm mới lộ ra dáng vẻ nhu nhược thế này. Anh chỉ cảm thấy mình kiềm chế đến sắp nổ tung. Tiếng nói khàn khàn khẽ thì thầm bên tai cô “Làm lại lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.