Mặc dù đã là đầu thu, nhưng trời vẫn nắng gắt như giữa mùa hè.
Hơn mười giờ, Lâm Ngải vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Đùng đùng đùng, cửa chống trộm rung lên ầm ầm, Lâm Ngải vừa mới tắm rửa
xong, bọc khăn tắm, để mặc mái tóc vẫn còn nhỏ nước đi ra mở cửa.
”Ai vậy?” Ai ngờ cô vừa mở cửa ra, đã bị dí súng vào đầu, một bàn tay to lập tức bưng kín tiếng hét hoảng sợ của cô.
”Không muốn chết thì câm miệng!” Trong bóng đêm thấp thoáng nhìn thấy một
người đàn ông mặc quần áo đen với khuôn mặt lạnh lùng âm ngoan.
Lâm Ngải đang ngơ ngác mới ý thức được mình bị cướp đột nhập vào nhà. Cô
vội vàng học động tác của con tin bình thường xem trong TV, giơ hai tay
lên ý bảo mình sẽ không phản kháng.
Con ngươi tối tăm của người
đàn ông quét về phía cô, rồi sau đó buông bàn tay đang che miệng cô ra,
quay người lại cẩn thận xác định tầng lầu này không có gì khác thường
mới với tay đóng cửa chống trộm rồi khóa lại.
”Đi qua sofa.” Người đàn ông ra lệnh.
Lâm Ngải ngoan ngoãn nghe lời.
”Đại ca, tôi sẽ không kêu la linh tinh, có thể hạ khẩu súng trên đầu tôi
xuống không?” Lâm Ngải nhìn khẩu súng lục màu đen trên đầu mình, trong
lòng nói thầm “Oa, đây là súng lục, thật sự là súng lục.”
Người đàn ông nhìn cô không nói gì.
Lâm Ngải cố gắng làm ra tư thế lấy lòng đáng yêu nhất cuộc đời mình, “Đại
ca cứ giơ súng như vậy thực sự không mệt sao, chi bằng. . .”
”Câm miệng!”
”Vâng vâng”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lát rồi cũng thu súng lại, không còn sức lực dựa vào sô pha.
Lâm Ngải thấy người đó không nói lời nào, cũng không cướp bóc gì, thì vụng trộm đánh giá người đàn ông thu hút trước mặt mình.
Người này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, tóc ngắn lộ cả da đầu, mày kiếm
mắt sáng, nhìn qua chính khí mười phần, nhưng ở đuôi lông mày đen rậm
bên trái lại có một vết sẹo thật dài khiến khuôn mặt thêm phần âm ngoan
sắc bén. Đôi môi nhạt màu nhếch lên, tỏ rõ đây là người bạc tình. Lâm
Ngải lại đảo mắt nhìn xuống bộ quần áo, thấy vai trái có màu thấm ra
ngoài.
”Chú bị thương rồi!”
Người đàn ông mở mắt, không kiên nhẫn nhìn Lâm Ngải.
Lâm Ngải rụt vai lại, run tay chỉ chỉ bờ vai của hắn, “Chú chảy máu.” Lâm
Ngải nuốt nuốt nước miếng: “Trong nhà vừa vặn có hòm thuốc, tôi có thể
giúp chú cầm máu.”
Thấy người đàn ông không phản đối, Lâm Ngải chạy đến cái tủ phía dưới TV lấy hòm thuốc, cầm băng gạc và cồn đến.
”Cởi áo của chú ra.”
Người đàn ông cũng không xấu hổ, hắn biết, vết thương của hắn cần phải băng
bó, dù sao hắn cũng không hy vọng máu chảy thành sông. Hắn cởi áo ra, lộ ra thân thể mạnh mẽ đầy các loại thương tích và hình xăm.
”!” Nhìn thân hình này, Lâm Ngải nhất thời luống cuống chân tay.
Người đàn ông hừ nhẹ “Không phải muốn băng bó sao?” Ngữ khí có phần châm chọc.
Lâm Ngải nhìn con hắc long trông rất sống động gần như chiếm cứ cả tấm lưng của người đàn ông quanh co rồi biến mất ở thắt lưng. Miễn cưỡng bình
phục tâm tình, cô run run tay che lên miệng vết thương của hắn, miệng
vết thương đáng sợ nằm vắt ngang trên vai trái.
Miệng vết thương
tuy không lớn, nhưng sâu đến mức có thể thấy xương, chỉ một lát mà chỗ
sofa hắn ngồi đã thấm đẫm máu. Lâm Ngải đổ cồn ra bông thấm, run giọng
nói: “Sẽ đau một chút.”
Nhưng không được người đàn ông đáp lại.
Lâm Ngải cẩn thận làm sạch miệng vết, trong quá trình người đàn ông từ từ
nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích. Lâm Ngải quả thực hoài nghi người này không có cảm giác đau.
”Miệng vết thương đã rửa sạch rồi, không được để dính nước.”
Người đàn ông giương mắt nhìn như đang tự hỏi người phụ nữ trước mặt này có
phải thiếu sợi dây thần kinh nào hay không, sao có thể hảo tâm cứu kẻ
cướp xâm nhập nhà mình được nhỉ. Ánh mắt lơ đãng, quét đến ngực Lâm
Ngải, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm và ý cười lạnh.
Lâm Ngải nhìn theo ánh mắt của hắn, mới nhận ra mình đang bọc khăn tắm. Vì cử động
nên khăn tắm đã lỏng ra, lúc này đang đáng thương vắt trên người cô, lộ
ra nửa bầu ngực tròn đầy.
”!” Lâm Ngải đỏ mặt dùng hai tay che ngực, cũng không quản người đàn ông phía sau liền chạy vào phòng ngủ thay quần áo.
”Tôi đói bụng.” Người đàn ông thử kêu lên.
”Đợi chút. . . Để. . . tôi. . . tôi đi làm đồ ăn cho chú.” Thay xong quần áo ở nhà, Lâm Ngải đi ra khỏi phòng ngủ, “Ăn mỳ được chứ?” Cô không thể
nghĩ ra còn có món nào làm nhanh hơn mỳ.
”Được”, người đàn ông thản nhiên gật gật đầu.