Thanh Gia thoái vị,
Lục Cửu thượng vị, nhất thời trên dưới Thiên môn đều hoảng sợ, sợ trước
kia làm gì đắc tội vị tân bang chủ này. Nhưng Lục Cửu cũng không làm gì
quá lớn, trừ việc giết gà dọa khỉ ra thì mỗi ngày cũng chỉ ở trong bang
xử lý công việc.
Lý Vinh thân là tâm phúc của Lục Cửu nhìn thấy
bộ dạng thanh tâm quả dục như hòa thượng của ông chủ nhà mình liền tự
chủ trương gọi hai hồng bài tới hầu hạ Lục Cửu.
Lục Cửu nhìn hai người phụ nữ chỉ mặc đồ lót liếc mắt đưa tình với mình, nhíu mày nhìn Lý Vinh: “Có ý gì?”
Lý Vinh chân chó lấy lòng: “Em thấy gần đây Cửu gia bận bịu, cũng không đi thả lỏng, nên. . . Hắc hắc” Lý Vinh cho Lục Cửu một ánh mắt anh hiểu
mà.
”Hừ”
Đôi mắt ưng của Lục Cửu đảo qua hai người phụ
nữ ăn mặc gợi cảm, dung mạo của hai người đều là hàng thượng thừa, nhưng hắn lại không có tâm tư. Không phải hắn tính làm Liễu Hạ Huệ, mà là gần đây mới thanh trừng trong bang, hắn phải cẩn thận, huống hồ. . . Quên
đi quên đi, Lục Cửu vừa định cho bọn họ rời đi chợt nghe thủ hạ báo có
một cô gái tự xưng là Lâm Ngải tới tìm hắn.
“...”
Lý
Vinh tiến lên, ghé vào tai Lục Cửu nói nhỏ: “Lâm Ngải. . . Đó không phải là người phụ nữ giúp khi Cửu gia gặp nạn sao, sao cô ta biết ngài ở chỗ này?” Lý Vinh cân nhắc những điểm không thích hợp, theo thuyết cô ta
chỉ là người ngoài cuộc làm sao có thể biết cứ điểm của Thiên môn, trừ
phi. . .
”Cho cô ấy vào”
”Ai, Cửu gia. . .” Cũng không
hỏi xem người ta tới làm gì, nhưng nửa câu sau hắn không dám nói ra, bởi vì Lục Cửu phóng cho hắn một ánh mắt sắc như đao, Lý Vinh câm miệng cúi đầu.
Thủ hạ lĩnh mệnh rời đi rồi nhanh chóng trở lại, ấp úng đến mặt mũi đỏ bừng.
”Làm sao vậy?” Lý Vinh hỏi.
”Cửu gia, đó. . . người phụ nữ đó nói đến trả đồ cho ngài.”
Lục Cửu tự hỏi một lát, trầm ngâm nói: “Cho cô ấy lên đây.”
”Dạ, Cửu gia “
Lý Vinh chỉ chỉ hai người phụ nữ vẫn đứng một bên, “Cửu gia, hai người kia. . .”
Lục Cửu nghĩ nghĩ chỉ vào một người, “Cô ở lại.”
Lý Vinh tuân lệnh đưa người còn lại ra ngoài.
Lục Cửu vẫy vẫy tay với người phụ nữ kia, cô ta lập tức mặt mày hớn hở dính sát vào Lục Cửu, nũng nịu kêu một tiếng “Cửu gia ~ “
Lục Cửu vuốt ve khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta, vẻ mặt nghiền ngẫm “Có bản lĩnh gì làm cho Cửu gia xem.”
”Dạ, Cửu gia, bảo đảm làm ngài vừa lòng.”
...
Lâm Ngải nhìn cánh cửa phòng trước mặt, nghĩ đến người mà cô ngày đêm mong
nhớ đang ở sau cánh cửa kia, tim liền đập nhanh hơn, như nai con chạy
loạn.
Như đã lấy đủ dũng khí, Lâm Ngải hít sâu một hơi, bước đến gõ cửa.
”Vào đi!” Giọng nói trầm thấp mà hơi khàn khàn của Lục Cửu cách ván cửa truyền ra.
Lâm Ngải hân hoan đẩy cửa phòng ra, đang lúc cô muốn nói gì đó, thì đột
nhiên nhìn thấy có một người phụ nữ đang áp mặt vào thân dưới của Lục
Cửu.
Tiếng mút vào và tiếng rên rỉ như có như không vang lên,
không khó đoán giờ phút này trong phong đang có chuyện gì, hai người
trước mặt cô đang trình diễn hình ảnh hạn chế người xem.
Lâm
Ngải cảm thấy người mình như đóng băng, như bị người ta đổ một chật nước đá từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều lạnh đến thấu xương.
”Có việc gì?” Lục Cửu thản nhiên nhìn Lâm Ngải, không ngại khi bị người ta nhìn thấy cảnh này.
”Tôi. . . Anh. . . quên cầm quần áo. . .” Lâm Ngải miễn cưỡng ổn định tâm thần, tay nắm chặt túi quần áo của Lục Cửu.
”Chỉ là cái áo thôi, vứt đi.” Lục Cửu nói rất nhẹ, nhưng lại khiến Lâm Ngải
đỏ ửng hai mắt. Đau . . đau quá. . . giống như có một cây đao chém một
nhát lên ngực.
”Thả cái túi ở đấy, cô có thể đi rồi” Tay Lục Cửu đè lên đầu của người phụ nữ dưới thân, biểu tình trên mặt hắn lúc này
đầy khêu gợi.
”Thế nào, Lâm tiểu thư muốn nhìn đông cung sống?”
Lục Cửu nghiền ngẫm nhìn Lâm Ngải đang cắn môi, nhún vai “Cũng được, tùy cô!” Khi nói chuyện, một tay hắn kéo người phụ nữ đó lên bàn, tách đùi
của cô ta ra hung mãnh đâm vào.
”A. . . Thích quá, Cửu gia, làm em đi.”
”Thích không, Cửu gia sẽ làm em thích đến phát điên.” Dưới thân liên tục kích
thích, nhưng hai mắt Lục Cửu lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ngải đứng ngốc ở trước cửa. Thấy chưa, hết hy vọng chưa, Cửu gia tôi cho tới bây giờ đều là người như vậy.
Người đã bị nhuốm đen như tôi sao có thể xứng với người trong trắng như em.
”Thích, Cửu gia a. . .” Người phụ nữ kia thét chói tai, trong phòng tràn ngập tiếng thân thể va chạm cùng với tiếng nước dâm mỹ.
”Vì sao, anh phải làm như vậy. . . . Vì sao. . . lại đối xử với tôi như vậy. . .”
“...”
”Tôi cũng chỉ là. . . thích anh mà thôi.” Đây là lần đầu tiên Lâm Ngải đối
mặt với tình cảm của mình, nhưng tình cảm đó đã không bệnh mà chết.
Lâm Ngải ngửa đầu gạt nước mắt “Hẹn gặp lại, Cửu gia!”
”Chờ một chút!”
”Ai nói cho cô biết tôi ở chỗ này?”
“. . . Tôi không biết, sáng nay tôi nhận được một tin nhắn bảo tôi tới chỗ này tìm anh.” Trong lòng cô còn rất vui mừng tưởng Lục Cửu gửi cho cô.
Sau khi Lâm Ngải rời đi, Lục Cửu hoàn toàn mất tâm tình, vội vã phóng thích rồi đuổi người phụ nữ đó đi.
Ngồi trên ghế, trong đầu Lục Cửu là dáng vẻ khóc lóc của Lâm Ngải, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt những vẫn quật cường khiến người ta đau lòng.
Tình cảnh hôm nay không phải không do hắn cố ý, hai người vốn ở hai thế giới khác nhau, Lâm Ngải cần sống tốt, cần gì giao du với kẻ xấu như hắn.