“Vì sẽ có người bên em mỗi khi em buồn... Sẽ có người bên em mỗi khi em vui... Sẽ có người thay anh, quan tâm em mỗi ngày... Cầu cho em luôn hạnh phúc nhé... <3” Em sinh ra là để đến bên tôi, quan tâm tôi, và yêu tôi... nhưng có thời hạn, và khi thời gian kết thúc thì kết quả là em biến mất khỏi tay tôi vậy thôi. Ngày xưa khi tôi và Nhi chia tay, mất đến 2 năm tôi mới có thể xem Nhi bình thường trở lại như 1 người bạn, còn em thì... có lẽ không gặp lại sẽ tốt hơn cho cả tôi và em. Không phải tôi muốn trốn tránh sự thật, chỉ có điều tôi không dám đối diện trước em, lỡ như có chuyện đó xảy ra tôi cũng không biết phải ứng xử như thế nào trước em nữa? Là lặng lẽ bước qua? Hay là chào hỏi như 1 người bạn? Hay là xem như người dưng xa lạ? Hay là... xem em như 1 người lạ từng quen? Cái gì khó quá mình cứ cho qua đi, đừng mất thời gian mà suy xét nhiều lần, cho dù mình cố gắng cách mấy thì nó cũng đâu thay đổi được sự thật. Người ta đã nói rồi, thứ gì thuộc về mình thì sẽ mãi mãi là của mình, còn thứ không phải của mình thì cho dù mình có cố gắng níu giữ, cố gắng bảo vệ đến cách mấy cũng có lúc phải rời xa mình mà thôi. Tại gì trên đời này không có gì gọi là mãi mãi cả, con người còn có số, tận số thì lên đường đến với 1 thế giới mới mà thôi =]]] Trở lại với cuộc sống hiện tại, tôi chẳng muốn nhắc gì về em nữa, tôi dườnh như trốn tránh tất cả, tôi rời nhà đi tìm cho mình 1 cuộc sống mới, tự do, yên bình, không phải lo toan tính toán. Và ít nhất là trở lại với cuộc sống F.A như bao người vậy. Trường tôi ở quận 10, cơ mà tôi thì lại thích đi xa hơn nên ra tuốt ngoài quận Tân Bình mà sống. Cuộc sống bon chen ở Sài Gòn khó sống hơn những gì mà tôi nghĩ, nhưng ít ra những cái khó khăn, khắc nghiệt đó lại giúp tôi nhanh chóng quên đi 1 người, vì hầu hết thời gian tôi dành cho việc học, hoặc là tôi đi làm. Tiền thì nằm trong thẻ hết rồi, tôi muốn tìm 1 cuộc sống mới, muốn trở thành 1 người không danh, không phận nơi đất khách quê người này. Hằng ngày, ngoài việc học hành trong lớp, tôi dành hết ban đêm cho việc đi làm. Tôi bán mình cho công việc, làm cho bản thân tôi luôn bận rộn không khi nào được rảnh rang mà đi chơi cả. Tôi chọn làm trong nhà hàng, chỉ là 1 chân phục vụ thôi. Quản lý thật chất là người quen, phải nói là bà con mới đúng. Anh này là con người cô thứ tư của tôi, còn mẹ tôi thì thứ sáu. Anh nghỉ học từ năm lớp 9, một thân một mình anh lên Sài Gòn đi làm kiếm sống, và gửi tiền về nuôi a2 đi học. Rồi a3 may mắn vào làm được trong nhà hàng ĐP, sau 1 thời gian thì leo lên chức quản lý nhà hàng. Khi tôi lên đây, anh đã vui vẻ nhận tôi vào làm, với mức lương cũng chỉ vừa đủ sống và học hành mà thôi. Việc chạy bàn trong nhà hàng từ 5h chiều đến 12h đêm khiến cho tôi mệt nhoài cả người, tuy vậy cũng tốt, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề bận tâm đến việc giờ đây em đang làm gì, em đang đi với ai, hay em sống như thế nào nữa. Em giờ đây trong tôi chỉ như 1 cơn mưa ngang qua, chỉ rơi rào qua 1 lượt nhưng không đủ để làm ướt áo. Trường tôi học thì cũng khá là nhàn hạ, 1 tuần 4 buổi mà thôi, nên thời gian rảnh khá là nhiều. Bạn bè -tức là những người bạn mới của tôi ở lớp, luôn luôn rủ tôi đi chơi, nhưng tôi lại xin khiếu, toàn nằm ở nhà mà ngủ thôi. Nhà ở đây là 1 phòng trọ 20m² nằm trong 1 con hẻm, hướng thẳng ra ngoài công viên. Phòng tôi nằm cuối cùng trong khu trọ đó, và xung quanh thì toàn là phòng gái @@ đậu phộng vào nhầm cmn khu trọ rồi. Khu trọ 2 tầng, mỗi tầng 5 phòng đối diện nhau, phòng tôi thì nằm ở cuối dãy, bao vây toàn là phòng gái. Chỉ có 2 phòng đầu là có trai thôi, sau này bọn nó cũng khá thân với tôi, vì cả khu trọ chỉ tầm chục thằng trai, còn nhiêu là nữ thôi =]] Làm được 1 tháng ở nhà hàng thì tôi xin nghỉ, chuyển sang làm phục vụ trong 1 quán cafe gần nhà. Và rắc rối lại được tiếp tục diễn ra. Khi vừa nghỉ làm ở nhà hàng, tôi lại đi lang thang tìm việc làm nhàn hạ hơn, và rồi số phận đưa đẩy tôi đến với 1 quán cafe khá là gần nhà, chỉ tầm 100m mà thôi. Lóng ngóng đứng trước cửa quán, một anh hỏi tôi, có thể là bảo vệ, vì tôi thấy anh ngồi giữ xe trước cửa. _Em tìm gì thế? _Dạ anh ơi cho em hỏi ở quán mình có tuyển nhân viên không anh? _Có đó em, em vào trong liên hệ với cô chủ nha -anh chỉ tay vào trong. _Dạ em cảm ơn. Nói rồi tôi bước vào trong. So với quán cafe nhà tôi, quán này không rộng bằng, nhưng bù lại là 3 tầng, và có chiều dài thôi. Đất Sài Gòn tấc đất tấc vàng mà, có được 1 mặt bằng rộng rãi như thế này tốn chắc bộn tiền. Thiết kế của quán cũng khá là đẹp mắt, màu hơi tối chút, nhưng tạo ra được cảm giác ấm áp. Phong cách thiết kế mang đậm chất phương Tây, có lẽ vậy mà thu hút khá nhiều khách. Tôi bước gần về phía bàn quản lý, nằm sâu phía trong của quán, gần khu vực pha chế. Khá là ngạc nhiên khi quản lý lại là 1 cô gái trẻ, cỡ tuổi tôi hoặc nhỏ hơn, có thể là con chủ quán chăng=]] _Chị ơi -tôi hỏi, ít ra phải tôn trọng người ta chút, đưa lên chức chị luôn _Bộ tôi già lắm à? -nhỏ đó đáp lại mà chẳng cần nhìn mặt tôi. _Ơ... -tôi cảm thấy cứng họng trước nhỏ này rồi. _Có việc gì không? _À bạn mình muốn xin làm phục vụ ở đây -tôi bình tĩnh lại trả lời. _Ngày 3 ca, muốn làm ca nào? _Ca tối nhé, vì ban ngày mình bận học. _Sinh viên à? 15k 1 tiếng nhé, từ 6h đến 12h. _À được vậy mai mình bắt đầu làm nhé. _Oke. Điền vào mẫu đơn này rồi về -nhỏ chìa đơn xin việc làm ra cho tôi, ghi thông tin chút thôi ấy mà. Ít ra thì cũng dễ dàng làm ở đây, ít ra tôi cũng có kinh nghiệm bưng bê 3 năm trời chứ ít ỏi gì đâu haha. Trở về nhà sau 1 ngày vất vả, tôi đi ngủ luôn, để ngày mai còn bắt đầu 1 ngày dài nữa kia mà. Hôm sau đến chổ làm, tôi đi thẳng vào trong luôn, đến bàn quản lý thì nhỏ đó đưa cho bộ đồng phục màu xanh đọt chuối rồi dặn dò _Mặc đồng phục rồi ra đây lấy giấy order, xong rồi làm, à mà tôi thấy anh quen quen, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải -nhỏ quản lý xoa cằm nói. _Chắc quản lý nhìn nhằm tôi với ai rồi, thôi tôi đi làm việc đây -tôi cười rồi cầm lấy bộ đồng phục đi vào trong làm luôn Trở ra quán làm công việc của mình, từ order chuyển sang bưng bê, rồi tạp vụ này nọ, lau bàn lau ghế, dọn bàn ghế suốt buổi. Tuy mệt nhưng vui, vì làm đúng với nguyện vọng và sở thích của mình. Tôi muốn mở 1 quán cafe ở đây, làm chủ thì tốt hơn làm lính, nhưng mà chưa thích hợp để mở 1 quán ở đây, vì tôi sống ở đây chưa lâu, chưa đủ kinh nghiệm để làm chủ 1 quán cafe nơi đất Sài thành này. Đến gần cuối buổi, tôi lại gặp lại 1 người lạ từng quen. Mãi mê lau bàn, tôi chẳng hay có 1 cô gái ngồi xuống trước mặt. _Anh ơi cho em ly cafe lette nhé! _À chị đợi chút... ơ -tôi đứng hình trước người ấy, 1 ký ức quen thuộc chợt ùa về trong tôi, khiến tôi ngẫng người ra. _Hì đến giờ mới thấy em à, ơ anh sao thế kia -em vẫn mỉm cười nhìn tôi, vẫn vậy, vẫn ánh mắt, vẫn nụ cười ngày nào. _Hì lâu rồi không gặp em đó, Quyên à!