Thời gian ngừng đọng lại trong giây phút ấy, tôi ngồi im lặng để cảm nhận được nhịp đập của con tim mình. Chút cảm giác ấm nóng dần lan toả
bên má tôi, chút sướt mướt theo tiếng nấc vỡ oà của em.
_Đừng bỏ em... lại 1 mình nửa... nha anh! -em nấc lên từng tiếng nho nhỏ, chứa đựng cùng với nỗi buồn mà em đã cam chịu.
_Ngốc quá, khóc cái gì mà khóc -tôi phì cười đưa tay lên áp vào má của
cô gái ấy, tuy tôi làm vậy, nhưng trong tâm trí vẫn không thoát khỏi xúc động, khoé mắt bỗng thấy cay cay lạ thường.
Minh Ngọc chẳng nói
gì cả, em chỉ biết ôm lấy tôi mà khóc lên thành lời. Cả quán cafe dường
như đều nhìn về hướng chúng tôi cả.
_Cắt! Diễn tốt lắm -Yến chợt lên tiếng, môi khẽ nở nụ cười tươi, như ánh mắt thoáng chút màu đỏ.
_Ơ! -tôi ngạc nhiên khi thấy có sự xuất hiện của Yến tại nơi đây, vì
lâu rồi tôi và Yến chẳng còn mấy lúc ở bên cạnh nhau nữa, chỉ lâu lâu đi cùng nhau vì công việc mà thôi.
_Trốn lên tận nơi đây, sướng
nhỉ -Quyên nheo mắt lại nhìn tôi, bên cạnh là... vợ chồng Yến Nhi. Chẳng biết sao Nhi lại nhìn tôi mà đôi mắt em rưng rưng, tay khẽ dụi mắt. Sao thế!
_Sao... sao đông đủ thế -tôi lấp bấp hỏi, nhưng cũng nhẹ nhàng gỡ tay MNgọc ra, nhưng vẫn nắm lấy đôi tay em.
_Ờ thế tại ai nhỉ? Đi chẳng nói 1 lời! Dt thì khoá máy! -Quyên xỉa xói tôi với ánh mắt sắc lẻm.
_Thôi mình về nhà đóng cửa xử sau đi -Yến nhẹ nhàng nói với Quyên khiến tim tôi giật thót lại, làm gì mà thân thiện với nhau thế kia o.O
_Hì thế mà anh bảo ế, ế mà đến tận mấy người thế này đây hả -Nhi mỉm cười nhìn tôi.
_Ừa thì... -tôi gãi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được chút nhói từ phía hông.
_Hay ha! -MNgọc nói khẽ vào tai tôi.
_Thôi được rồi, đối tượng đã bị bắt, giờ thì mình đi chơi đi, Nhi đi chung luôn nhé! -Quyên quay qua rủ vợ chồng Nhi.
_Oke thôi -Nhi gật đầu đồng ý.
_Đi thôi -Yến hưởng ứng, rồi cả đám lại lật đật kéo nhau đi, bỏ lại tôi đứng ngơ ngác 1 mình, à không còn có MNgọc bên cạnh mà.
_Đi thôi anh -MNgọc kéo tay tôi, miệng nhoẻn cười.
_Được rồi, đi -tôi nắm lấy tay em luôn.
Ngay từ lúc ấy, tôi đã biết mình cần ai, và nên chọn ai rồi. Chút lay
động trước tình cảm mà MNgọc đã dành cho tôi, như thế cũng đủ để tôi
hạnh phúc thế nào rồi.
Không khí lạnh lẽo của mùa đông không thể nào làm cho ngọn lửa tình yêu đang cháy bùng lên kia có thể dập tắt cả, khi giờ đây tay trong tay với cô gái bên cạnh, tôi cảm thấy lòng mình
bình yên hơn bao giờ hết. Tuy là 1 sự hội ngộ đầy bất ngờ, đến tận 3 cô
gái bị cuốn vào vòng xoáy mà tôi tạo ra khi bản thân trốn chạy, nhưng
đến cuối cùng thì bản thân tôi cũng chỉ có thể chọn 1 người duy nhất mà
thôi. Và có thể tôi đã biết mình nên chọn ai rồi!
_Sao tìm được anh thế? -tôi hỏi MNgọc.
_Bí mật! -em khẽ cười.
_Bật mí đi!
_Thực ra... người tìm được anh, không phải là em -MNgọc khẽ nói, đôi
mắt em nhìn tôi, nhưng vẫn thoáng thấy sự dao động trong đó.
_...
_Trước khi Nhi đi, Nhi có nói với em rằng thế nào anh cũng sẽ buồn lắm, và anh sẽ bỏ đi đâu đó 1 thời gian, nên Nhi bảo em đi kím anh. Nhưng
địa điểm cụ thể thì Nhi không biết, nên em cũng lo lắm.
_Vậy sao các em lại tìm được anh tại nơi đây -tôi thoáng chút suy nghĩ khó hiểu.
_Vì... chị Quyên nói anh thích nhất là Đà Lạt, và chị Quyên đã dẫn đường cho tụi em đến quán cafe đó.
Từng dòng kỉ niệm chợt ùa về trong thoáng chốc, ngày xưa chẳng phải tôi đã dẫn Quyên đến quán cafe kia hay sao, hoá ra Quyên vẫn nhớ được nơi
này.
_Chính chị Quyên mới là người tìm được anh, còn em và Yến
chỉ là người đi theo thôi! -MNgọc cười nhạt, ánh mắt long lanh nhìn về
những gánh hàng rong ven đường.
Tôi biết giờ đây em đang nghĩ gì, chắc có lẽ em nghĩ tôi nên chọn Quyên, người đã hiểu tôi, biết tôi đến
nơi đâu. Nhưng đâu phải hiểu nhau là bắt buộc phải đến với nhau đâu?
_Nhưng sao em lại đến ôm anh?
_Em... cũng không biết sao nữa! -em khẽ cười - thực ra người định đến
với anh đầu tiên, là Yến cơ! Nhưng Yến chợt khựng lại, và chị Quyên cũng vậy... hai người đó nhìn em, rồi lại lùi về sau em, em không biết sao
hai người họ làm vậy, nhưng họ đã kêu em đến gặp anh mà thôi! -MNgọc nói
Có gì đó lạ trong câu chuyện giữa ba cô nàng này thì phải, tại sao 2
người kia chẳng cùng MNgọc đến với tôi, mà lại để mình MNgọc đến. Đối
với tôi, chẳng phải tôi sẽ chọn người yêu mình, người mà đến tìm mình
đầu tiên hay sao, há chẳng lẽ họ lại không biết, hay là hai người đó có
dụng ý riêng gì hay sao ta?
_Khó hiểu! -tôi lầm bầm.
_Anh ác lắm, tại sao anh lại chẳng nói tiếng nào với tụi em về chuyện
anh lên đây hết vậy? Để tụi em phải lo lắng như thế? -MNgọc trách móc.
_Thì... hứng lên nên đi thôi.
_...
_...
Cả hai lại rơi vào im lặng, chẳng biết nói gì cả. Bắt kịp với nhóm của
Quyên, tôi cũng lặng lẽ tham gia vào cuộc vui đêm Đà Lạt luôn thôi. Chỉ
có điều, tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay MNgọc!
Quyên và Yến đều thấy, nhưng họ chỉ ngó lơ chẳng nói lời nào cả, lạ thật. Kiểu này phải hỏi lại mới được đây mà @@
Quyên bày đầu cho cả đám, hết bắp rang rồi lại bánh tráng nướng, xong
lại chuyển sang uống sữa đậu nành nóng dưới cái lạnh mà sương đêm Đà Lạt mang đến cho bọn tôi.
_Làm gì mà trốn lên đây để họ đi tìm thế hả anh! -Nhi hỏi tôi khi tôi đứng mua cá viên chiên
_Có chút chuyện thôi!
_Haizz anh lại thế, lúc trước anh quyết đoán lắm kia mà?
_Chẳng biết sao nữa.
_Nghe Quyên kể, em thấy chuyện của bọn anh rắc rối quá đỗi.
_...
_Thế anh chọn MNgọc thật à! -Nhi nháy mắt hỏi.
_Ừ có lẽ -tôi mỉm cười
_Hì vậy thì tốt rồi.
Rồi Nhi bỏ về lại chổ ngồi bên cạnh Minh, hoà cùng tám chuyện với
Quyên, còn Yến thì lại trung thành cắm mặt vào cái dt của nhỏ, chẳng
biết tại sao nữa.
Loay hoay vui chơi trò chuyện, tất cả đều tập
trung vào hỏi chuyện cưới của Nhi thôi, chứ chẳng hề đá động đến việc bỏ trốn của tôi @@ may thật, cứ tưởng mấy nhỏ xé xác tôi ra như ngày
thường rồi ấy chứ.
Đến tận 10h mới chia tay nhau mà về lại KS,
Nhi cùng với anh Minh thì đi ngược hướng với KS của tôi, nên đã quay
lưng đi trước, bỏ lại tôi với 3 nhỏ kia tàn tàn đi sau. Nhưng 4 người 1
xe thì ... sao đi được, nên cuối cùng họ cũng đưa ra quyết định, cả 3
lên taxi về KS trước, bỏ lại tôi bơ vơ lướt xe máy trong cái lạnh của
đêm Đà Lạt =.=
Chẳng hiểu sao bọn họ đi mà lại không đem theo đồ nhỉ? Báo hại tôi phải chạy đi mua đồ trong màn đêm giá lạnh, để rồi trở về tới KS mà hàm răng tôi nó cứ đánh vào nhau cầm cập @@ lạnh muốn teo
trym luôn vậy.
Về KS lại phát sinh, phòng tôi là phòng đơn, làm
sao mà nhét được 4 người, đành phải chuyển qua phòng khác, và tôi lại 1
mình 1 giường @@ 3 nhỏ kia ngủ chung giường mất rồi. Phải chi 1 hay 2
người thì được ôm rồi, đằng này đến tận 3 người nên tôi đành lẽ loi mà
thôi.
Thế nhưng đêm nay tôi lại không ngủ được, nên âm thầm lặng lẽ đi ra ban công hút thuốc. Cái lạnh của nơi phố núi vẫn không thể làm tôi bỏ đi thói quen cởi trần, lạnh thì lạnh mà cởi thì cứ cởi, ra đứng
hút thuốc, gió thổi qua 1 cái là hai hàm răng lại va vào nhau cập cập
lun vậy @@
1 vòng tay chợt vòng trước bụng tôi, cảm giác quen cho tôi biết được đây là ai, biết chắc không phải MNgọc rồi.
_Sao em lại ra đây? -tôi hỏi Quyên.
_Thấy anh ngoài đây nên em mới ra đây thôi, anh đừng hút thuốc nữa!
_Ừ được rồi! -tôi ném điếu thuốc đang hút dở kia xuống ban công (chẳng biết có trúng ai không @@)
_Tại sao anh nhờ Nhi giả làm bạn gái của anh?
_Em biết hết rồi à!
_Đúng, nhưng chỉ có em và MNgọc biết thôi! -Quyên thở dài.
_Nhi nói à? Khi nào thế?
_Trước ngày Nhi đi! Nhưng tại sao anh lại làm vậy?
_Anh cũng không biết nữa...
_Hì vậy giờ anh quyết định sao đây? Anh đừng trốn tránh chuyện này nữa có được không?
_Anh đâu trốn nữa đâu, bị tụi em bắt lại rồi còn gì -tôi khẽ cười quay người lại bẹo má em.
_Đừng đùa, em hỏi nghiêm túc đấy!
_Em muốn anh phải làm sao đây haizz -tôi ngửa mặt lên nhìn trời, mệt mỏi quá đi.
_MNgọc là 1 cô gái tốt, em vẫn luôn hi vọng anh có thể chọn MNgọc! -Quyên nói.
_...
_Em quyết định buông tay anh rồi, em cảm thấy mình vẫn chưa sánh bằng với MNgọc, cô ấy thật sự yêu anh rất nhiều!
_Em cũng tốt với anh lắm kia mà!
Quyên lại ôm tôi, áp má vào ngực tôi, khẽ thì thầm.
_Biết là đau nhưng đó là yêu, em vẫn muốn người anh chọn là MNgọc!
_Cảm ơn em!
Ôm lấy người con gái chịu nhiều sự thiệt thòi kia vào lòng, em là 1 cô
gái tốt, em lại chịu hi sinh đi tình yêu của bản thân chỉ để nhường lại
cho người khác hay sao? Thiệt khó thể nào mà tin được, vì tình yêu lúc
nào cũng cần có sự ích kỷ, còn đằng này lại là sự hi sinh thầm lặng.
Nhẹ hôn lên môi em, xem như là lời cảm ơn, cũng như là lời xin lỗi của tôi.
Sau tất cả, mọi chuyện cũng về lại điểm bắt đầu của nó!