Thời gian trôi qua nhanh như gió thổi, thoáng cái nỗi buồn vì Nhi đi dường như đã được tôi cất tận sâu nơi đáy lòng, tự hứa đừng nhớ, đừng
buồn vì cô gái lạ lùng đó nữa.
Tạm biệt núi rừng Tây Nguyên trở
về lại với Sài Gòn hoa lệ ngay trong đêm chủ nhật, hai cô nàng chia tay
tôi về lại nhà, còn tôi thì tiếp tục việc học hành “vất vả” của mình
vậy.
MNgọc từ bửa đó đến nay dường như chuyển hẳn qua nhà trọ
của tôi mà ở luôn vậy, ban đầu là qua ban ngày, rồi có hôm ngủ lại buổi
tối, và riết rồi... mang đồ sang ở hẳn bên đây luôn @@ dễ sợ.
Quyên thì ít qua hơn, nhưng cũng không mấy vắng bóng ở cái phòng trọ của tôi, hầu như cứ cách 1 2 ngày là Quyên lại qua chơi, còn MNgọc thì xác
định là ngày nào cũng có mặt rồi =)) cứ như khẳng định chủ quyền ấy nhể.
_Làm gì mà qua đây quài thế hả hai cô nương? -tôi hỏi khi thấy hai nhỏ đang cặm cụi nấu ăn.
_Thích thế đấy, bộ không được à -Quyên nhướng mắt nhìn tôi đầy thách thức.
_Ngon nói không xem -MNgọc lừ mắt, tay cầm con dao chỉ về phía tôi.
_Ấy ấy đừng manh động mà- tôi hoảng hồn, im lặng ngay tấp lự.
_Hừ nói nhiều quá! -Quyên trề môi.
Cứ thế đấy, mỗi khi có 2 người đó ở đây thì y như rằng tôi luôn bị đàn
áp dã man, luôn dưới cơ của hai nhỏ=.= nhục mặt thật mà. Nhưng thôi, thà vậy nhưng vui nhà vui cửa, chứ ở 1 mình thì chán lắm cơ.
Dạo này tôi lại ít gặp Yến hơn hẳn. Cô nàng kia cứng rắn hơn hẳn những gì tôi
suy nghĩ, có vẻ như Yến muốn chứng tỏ tình cảm không thể nào ảnh hưởng
được tới cuộc sống của nhỏ đây mà. Như vậy cũng tốt, không buồn, không
đau, tốt hơn là cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi lại buồn hoài. Yêu là vậy, có
thương, có ghét, có vui, có buồn, nhưng cái gì cũng có thể xảy ra được,
xem như là những trải nghiệm cần thiết, miễn là đừng trở nên ghét nhau
mà thôi.
Cuộc hẹn họp lớp cuối cùng cũng đến, chiều thứ 7 tôi
chở MNgọc về lại BT, chờ đến ngày hôm sau ra trường hội ngộ cùng với bạn bè. Nói là họp lớp cho sang, chứ nhiều khi chỉ có vài đứa thân chơi
chung năm 12 thì có thể tụi nó sẽ về, chứ số còn lại thì... cũng hên xui thôi. Phần vì học tập, phần vì công việc làm thêm, và phần vì những lí
do riêng khó nói! Khi chia tay năm 12, sẽ có những giọt nước mắt tuôn
rơi, sẽ có những lời hứa hẹn bên cạnh những quyển sổ lưu bút! Nhưng, sau khi lên đại học, mỗi đứa 1 nơi, ly tán nhau cả, rồi lại sinh ra những
tư tưởng khác nhau, như thế thì làm sao mà còn cái tư tưởng sống chết
cùng bạn bè nữa chứ.
Trên đường về, MNgọc chẳng ngần ngại vòng
tay ôm lấy tôi hầu hết thời gian từ Sài Gòn về BT. Nhẹ nhàng, sâu lắng,
cứ như 1 thứ ma lực ràng buộc nhau nhỉ. Tuy vẫn chưa chính thức ngỏ lời, nhưng trong thâm tâm cả hai vẫn hiểu được vị trí của nhau trong lòng
của đối phương hết rồi! Giờ chỉ còn chờ đợi thời gian thích hợp để chính thức công bố mà thôi! Tại sao lại vậy?
Vì khi tôi chính thức ngỏ lời với MNgọc, nó không đơn giản là 1 lời yêu bình thường, mà nó có thể xem như lời cầu hôn của tôi, xác lập chủ quyền luôn =))) xác định yêu là cưới, chứ chẳng yêu đương vớ vẩn nữa, chỉ tốn thời gian, lại thêm đau đầu.
_K mập hẹn mai mấy giờ đi anh? -MNgọc hỏi tôi.
_Èo nó nói 8h sáng. Nhưng chắc 8h rửi rồi mình hẳn đi -tôi suy nghĩ chút rồi đáp lại.
_Ơ sao đi trể vậy anh?
_Em quên mất tụi nó toàn chủ đồn điền cao su không à, chơi giờ cao su lắm!
_À à nhớ rồi, mà mai có ai đây nhỉ? -MNgọc phì cười rồi lại hỏi tiếp.
_Haizz chẳng biết nữa, chắc chỉ có vài ba đứa thân thân thôi -tôi buồn bã nói.
Bạn bè lâu ngày mới có bữa hẹn gặp mặt, vậy mà vẫn chưa xác định được
tụi nó sẽ chắc chắn đi hay không, chỉ sợ hứa lèo hứa lụi mà thôi. Hứa để chốt sổ, hứa để xem như mình có mặt, để rồi đến ngày đến giờ lại viện
cớ này nọ mà không đi!
Từ sau sinh nhật tôi, đám anh em chí cốt
cũng ít dịp nào được gặp, vì thằng nào thằng nấy đều lo cắm mặt vào đi
học, đi làm. Giờ chẳng có việc học đại học là nhàn hạ như lời mấy người
anh người chị đi trước đã nói, thời thế đã thay đổi, muốn ra được khỏi
cái trường, cầm trên tay tấm bằng là chuyện chẳng hề dễ - trừ mấy đứa
mua bằng thôi.
MNgọc chẳng nói gì, chắc em đang suy nghĩ về câu
nói của tôi. Ngày xưa em cũng chung phe với tôi mà, cùng vui chơi quậy
phá với lũ bạn 1 thời trẻ trâu kia, tuy có chút hiểu lầm, nhưng có lẽ đó chỉ là thử thách giành cho tôi và em thôi, để rồi giờ đây hai đứa lại
bên nhau!
_À này, nhiều khi mai anh gặp lại cố nhân đấy -MNgọc áp mặt vào lưng tôi thì thầm.
_Ai nào?
_Thư!
_Ớ -tôi ngớ người ra, trong đầu hồi tưởng lại nhân ảnh mang tên MThư,
người có nhiều kỉ niệm với tôi, vui có, buồn có, và hận... cũng có!
Nói là vậy, nhưng giờ đây dù có gặp lại tôi cũng chỉ xem như người dưng ngược lối mà thôi, chẳng quan tâm, chẳng cần thiết để xem như 1 người
bạn đâu nhỉ, so với Yến Nhi, tôi vẫn chưa đủ lòng bao dung để có thể xoá bỏ đi hết những gì mà em đã là đối với tôi!
Cái gì mà đau, con
người ta thường rất là dễ nhớ! Và mỗi khi nhớ lại, trong đầu lại tự nhắc nhở bản thân rút kinh nghiệm, đừng để chuyện cũ lại 1 lần nữa lập lại
với bản thân.
_Kệ đi, chẳng quan tâm lắm! -tôi nói
_Biết đâu... MThư lại muốn gặp anh thì sao?
_Gặp anh? Để làm gì? -tôi cười nhạt.
_Em đâu biết! Chuyện của hai người chẳng phải còn khá nhiều bí ẩn vẩn chưa được giải thích hay sao?
_Haizz kệ đi! Tới đó tính sau vậy! -tôi thở dài.
_Anh này... liệu rằng nếu như MThư có lí do riêng mới chia tay anh, và giờ Thư muốn quay lại với anh, thì anh có đồng ý không?
_Sao em lại hỏi vậy? -tôi nhíu mày lắng nghe.
_Trả lời em đi!
_Dù sao đi nữa... anh cũng không quay lại với cô ấy -tôi khẳng định.
Tình cũ không rủ cũng đến, nhưng tuỳ người, tùy hoàn cảnh mà thôi. Nếu
như khi trước Quyên quay trở lại, và chẳng có sự xuất hiện của những cô
gái này, chắc chắn rằng tôi sẽ nhanh chóng yêu Quyên trở lại! Đó là điều đương nhiên, khi mà Quyên đã làm nhiều việc vì tôi. Còn về phần MThư
thì... không hẳn. Nếu có thể quay lại, tôi vẫn chẳng thể cho Thư 1 cơ
hội nào cả, sau bao nhiêu chuyện kia!
_Vậy thì em yên tâm rồi -MNgọc xiết chặt vòng tay lại.
”Có em, anh cũng yên tâm rồi!” -tôi nghỉ thầm trong đầu.
Chiếc xe vẫn từ từ lăn bánh trên con đường dài đầy bụi, mất cả 2h đồng hồ tôi mới đưa được nàng về dinh =)))) nhà tôi cứ như là nhà của MNgọc không ấy nhỉ, mà thôi dâu về nhà chồng thường xuyên là đúng rồi :)))
Dừng xe trước cửa, tôi phone cho nhỏ Thy ra mở cửa luôn. Mất cả buổi
trời nó mới ló mặt ra mà ngó tôi @@ con gái con lứa gì mà chậm chạp dễ
sợ.
MNgọc thì quá quen với nhà tôi rồi, nên cũng chẳng có gì
đáng kể. Tôi thì lên phòng tắm rửa để tối đi chơi luôn, nhưng MNgọc thì
lại ở nhà với ba mẹ tôi, chắc đang tập làm dâu ngoan đây mà =)))
Đến tối, tôi lại vi vu đi thăm thú cái thành phố bé nhỏ mà mình sinh
sống thời gian dài, cùng với thằng bạn chí cốt -thằng A. Nó nghe tôi
thông báo về việc họp lớp, ngay lập tức bắt xe về quê luôn, nhưng chắc
về thăm nhỏ Thy thì đúng hơn.
Nhưng xui cho nó là MNgọc đã dụ dỗ Thy ở nhà cùng, nên thằng A đành ngậm ngùi đi cùng tôi, không quên ném
cho tôi ánh mắt cay đắng khi mà tôi nhìn nó cười đểu.
_Mày chọn MNgọc thật à? -thằng A hỏi tôi khi cả hai đang yên vị trong quán cafe.
_Ừ, chẳng phải đúng ý mày hay sao? -tôi nheo mắt nhìn nó hỏi.
_Ừ thì vậy, có điều tao cứ tưởng mày phải chọn thêm Quyên nữa chứ!
_Cũng tính, nhưng Quyên chắc chắn sẽ không làm theo ý muốn của tao!
-tôi nói, tay khuấy đều ly cafe trên bàn, mắt vẫn cứ dán vào nhỏ tiếp
viên đứng gần đó @@ xinh ghê!
_Kệ đi, dù sao mày cũng chọn được đối tượng rồi còn gì! Tính chuyện lâu dài luôn không?
_Tất nhiên là tính lâu dài rồi, tao không muốn lịch sử lập lại nữa -tôi trầm ngâm nói, nhưng mắt thì vẫn cứ di chuyển theo nhỏ nhân viên =))) cớ sao... tuyển nhân viên chi mà dể thương thế kia!
_Mày nhìn cái méo gì mà nhìn hoài thế? -thằng A nhìn tôi khó hiểu, chắc tại nó tập trung vào cuộc nói chuyện quá nên chưa cập nhật tình hình
đây mà.
_Sữa! -tôi mơ màng
_Hử! Mày nói cái éo gì thế -thằng A vỗ đầu tôi.
_Á đau! Đậu phộng nhà mày! -tôi làu bàu
_Mày nhìn cái méo gì mà la sữa, phê cần à? -nó nhướng mày hỏi tôi.
_Phê cái đầu mày! Kia kìa -tôi nháy mắt, đá ánh mắt hướng qua nhỏ nhân viên xinh xinh kia.
_À hiểu! Con này.... cũng được hề hề!
Công nhận con trai luôn có 1 cặp mắt thẩm mỹ cao, đi đâu cũng... địa
gái đẹp mà nhìn, rồi bình phẩm nhan sắc này nọ, và tôi với thằng A cũng
nằm trong đa số đó.
Đang mải mê bàn tán về cái dáng chuẩn không
cần chỉnh của em nhân viên kia, bất chợt điện thoại tôi rung lên, mở máy thì thấy có số lạ gọi, ngần ngại, nhưng rồi tôi cũng mở máy nghe luôn.
_Alo, ai vậy?
_...
Bên kia chỉ im lặng không trả lời, troll nhau à, được rồi xem ai tốn tiền hơn =)))
_Không nói tôi tắt máy à!
Đáp lại tôi vẫn là 1 sự im lặng lạ lùng. Bực mình tôi tắt máy luôn. Lát sau lại có tin nhắn đến, cũng từ số máy lạ đó.
”Thiếu kiên nhẫn!”
”Chọn được người rồi, gáng mà nắm giữ nó nhé ^__^”
Cách nhắn tin này, sao mà quen vậy?