Hôm sau thì cũng chẳng có mấy khó khăn, chỉ là lại gặp bố nhỏ Mai mà thôi.
Sáng đi học kể lại mọi chuyện cho em, em chỉ kêu tôi cẩn thận mà thôi.
Chiều thì đi học thể dục ra thì bố nhỏ Mai gọi ra quán cafe ixi ở gần trường, chẳng biết ổng kêu tôi ra chi nữa, chắc là ra thuyết phục tôi quen con gái cưng của ổng đây mà.
_Ông gọi tôi ra đây có chi không -vừa ngồi xuống bàn tôi đã hỏi ngay.
_Cứ từ từ đi, uống ly nước đã -ổng nói.
Chẳng muốn từ từ với ổng, nhưng với cái điệu bộ chầm chậm nhấm nháp ly cafe của ổng như thế kia thì cho dù tôi có muốn nhanh cũng không được. Đành gọi ly cafe ra uống luôn, chờ xem coi lão sẽ nói gì với tôi đây.
_Được rồi, giờ thì có thể nói rồi chứ gì? -tôi đặt ly cafe xuống bàn hỏi ổng.
_Cậu nghỉ sao về lời nói của tôi hôm qua -ổng nhìn tôi hỏi.
_Xin lỗi nhưng những gì ông nói hôm qua tôi chẳng để tâm tới lắm.
_Vậy sao? -có chút thay đổi trên khuôn mặt của ổng, khóe mắt khẽ giật, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh trước tôi.
_Ông có gì để nói với tôi không, nếu không tôi xin phép về trước. -tôi nói
_Từ từ đã, cứ thong thả đi.
Tôi vừa định đứng ra về nhưng ổng đã tiếp lời.
_Là vầy, vì hạnh phúc của con gái tôi, tôi muốn đặt điều kiện với cậu -ổng nói.
_Điều kiện? Xin lỗi tôi không muốn đặt điều kiện gì với ông cả -tôi đáp.
_Cứ nghe tôi nói đã! Tôi chỉ cần cậu chấp nhận quen con gái của tôi, cậu muốn gì tôi cũng chấp nhận cả.
_Hừ tôi không cần gì hết, điều tôi cần nhất là không dính dáng gì với gia đình ông -tôi nói 1 cách chắc chắn.
_Hừ mày đúng thật là ngu, biết bao người muốn được như mày mà chẳng được, vậy mà mày lại từ chối là sao? -ổng đập bàn tức giận.
_Vâng tôi ngu, nhưng tôi không giống như những người mà ông nói đâu nhỉ -tôi cười nhếch môi.
_Mày...
_Còn nữa, con gái ông và tôi vốn không quen biết gì nhau cả, tôi sai lầm khi cứu con gái ông đấy. Xin ông về dạy lại con gái dùm tôi, đừng để nhỏ đó đi gây sự với chúng tôi là được rồi -tôi hừ nhạt.
_Mày... -ổng giận đến tím tái cả mặt.
_Bình tĩnh đi, chẳng lẽ đến việc dạy con ông cũng không làm được hay sao?
_Nếu mày không theo lời tao nói, mày sẽ phải gánh chịu hậu quả to lớn đấy -ổng nhìn tôi cười khinh khỉnh.
_Ông đang dọa tôi đấy à, chắc tôi sợ đấy -tôi nghênh mặt đáp trả lại.
_Mày có tin chỉ 1 câu nói của tao thôi cái quán bar của mày bị san bằng hay không?
_Ghê thế cơ à? Nhưng xin lỗi ông thằng này chẳng vừa đâu, chưa chắc ông làm gì được tôi đâu -tôi cười khẩy.
_DM tao có người nhà bên bộ đấy, mày lớn tới mức nào, chơi lại tao à, nói cho mày biết cả thằng chủ tịch thành phố này cũng phải dạ trước tao đấy -ổng lên mặt.
_Ôi sợ quá, nhưng tôi cho ông biết nhé, lỡ 1 ngày ông đi trên đường có chiếc xe tải cán xe ông dẹp lép, đến lúc đó tôi coi ông còn sống để mà san bằng quán nhà tôi hay không. -tôi cười đểu với ổng.
_Mày dám?
_Tại sao lại không nhỉ, đừng dại dột gì mà thách thức thằng này -tôi nói.
_Mày...
_Ông nói người nhà ông trên bộ, oke thôi. Ông hỏi thử người đó xem có biết chú Z bộ X hay không, nếu có thì nói rằng ông đang đụng đến cháu chú Z đấy -tôi lại cười đểu ổng.
Có chút thay đổi trên khuôn mặt của ổng, có vẻ như ổng đang suy nghĩ câu nói của tôi thì phải. Người nhà của ổng thì làm gì được chú Z, vì chú Z gốc bên quân đội cơ mà.
_Giờ tôi nói lại lần nữa, tốt nhất ông nên coi chừng con gái của ông đó, nếu như nhỏ đó còn làm trò gì ngu ngốc nữa, thì đừng trách sao thằng này ác đấy.
_... -giờ thì ổng câm nín luôn rồi.
_Còn nữa, gia tài ông lớn, oke tôi biết điều đó, nhưng mà nếu ông còn ép buộc hay đụng chạm đến việc làm ăn của tôi, thì tôi không chắc là ông có giữ được gia tài không đấy -tôi lạnh lùng cảnh báo lão.
_Tôi biết rồi, tôi xin cậu tha cho con gái tôi -giờ thì ổng nhẹ giọng năn nỉ tôi.
_Được thôi, với điều kiện con gái ông đừng đụng chạm gì đến chúng tôi là được -tôi nói.
_Được, được, tôi sẽ dạy dỗ lại nó -lão nói.
_Chào ông, tôi về.
Chào ổng tôi đi về luôn, hi vọng đây là lần cuối cùng tôi phải gặp ổng, cũng như gặp nhỏ Mai con gái ổng.
Có vẻ ổng sợ chú Z thật, vì sau đó tôi chẳng bị nhỏ Mai làm phiền nữa, nhờ vậy mà yên ổn hơn được rồi.
Yên bình lại trở về, hạnh phúc đã được trọn vẹn hơn rồi chăng. Tôi và em lại tiếp tục trở về cuộc sống yên bình, vẫn cùng nhau học tập, cùng nhau chia sẽ mọi buồn vui trong cuộc sống.
Chỉ buồn mỗi việc chẳng được nhắn đi hay đi chơi cùng em nữa rồi, giờ chỉ có thể cùng nhau tâm sự được trong vài phút giây ngắn ngủi trong trường học mà thôi.
_Anh này anh có yêu em không -một ngày em chợt hỏi tôi.
_Em hỏi lạ vậy, anh yêu em, nhưng ít thôi -tôi cười.
_Ơ tại sao lại là ít? -em thắc mắc
_Anh yêu em ít thôi... nhưng dài lâu -tôi mỉm cười, khẽ chạm trán vào trán của em.
_Hì nhưng sau này anh có yêu em như vậy nữa không?
_Tất nhiên là có rồi, chỉ cần em luôn kề bên anh thôi -tôi nói.
Em ôm lấy tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn xiết chặt lại. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế thôi.
”Bình yên đã quay trở lại”