[Hồi Kí] Cấp 3, Anh Và Em

Chương 172: Chương 172: Quyển 2 - Chương 172: Trước Giao Tranh




Ngày hôm sau, nhỏ MNgọc cũng đã tỉnh lại, điều đầu tiên là nhỏ hét lên kinh ngạc khi thấy tôi trong phòng nhỏ. Cũng chẳng phải làm gì, tôi chỉ là đem tô cháo lên phòng cho nhỏ rồi đi học thôi mà, đâu cần ngạc nhiên dữ vậy?

_Sao... sao anh lại ở đây? -nhỏ lấp ba lấp bấp hỏi, tay kéo tấm chăn che người.

_Tại sao tôi lại không thể ở đây? -tôi nhìn nhỏ nheo mắt.

Nhỏ sững sờ nhìn tôi, rồi nhìn lại căn phòng 1 lần, sau đó lại kéo chăn ra nhìn vào bên trong @@ bộ nhỏ tưởng tôi làm gì nhỏ chắc?

_Đừng lo tôi không có đụng chạm gì tới cô đâu -tôi hừ nhạt.

Có vẻ yên tâm được phần nào rồi, nhỏ bắt đầu nhìn lại tôi.

_Tôi ở đâu đây, tôi nhớ hôm qua tôi đi với Khang mà, sao sao giờ tôi lại ở nhà? -nhỏ vẫn không ngừng thắc mắc

_Thế cô không nhớ gì à?

_Tôi không... Chỉ nhớ là đi với Khang thôi, rồi uống nước, rồi... hết biết -nhỏ ngờ ngợ trả lời tôi.

_Thế hả -tôi cười nhếch mép

_Sao tôi lại ở đây, còn Khang đâu?

_Cô cứ tìm nó đi, hôm qua nó định thịt cô đấy haha -tôi cười vang

_Anh nói dối, anh đã làm gì Khang hả -nhỏ có vẻ tức giận.

_Tôi chẳng làm gì nó hết, bây giờ tôi mới làm gì với nó nè -tôi cười nhạt.

_Đừng! Tôi cấm anh đó! -nhỏ hét lớn.

_Vậy hả! Cô cấm tôi khi mà thằng kia nó định làm nhục cô à? Cô có bị điên không?

_Khang không phải là người như vậy, anh đừng có mà đặt điều nói xấu anh ấy -nhỏ cãi lại.

_Thế hả, ừ thằng Khang của cô nó tốt lắm -tôi cười giả tạo.

_Tốt hơn anh gấp trăm lần -nhỏ trừng mắt.

_Ừ nó tốt, tốt đến mức rủ thằng Khương qua chờ hưởng thụ thành quả mà.

_Thành quả gì?

_Cô vẫn không hiểu lời tôi nói sao? Nếu tôi không đến kịp lúc thì xem như đời cô đi toong rồi -tôi hừ nhạt.

Chẳng muốn dây dưa nói nhiều với nhỏ này nữa, vì cái thẻ nhớ cùng cái máy tôi quăng trong balo đi học hết rồi, mà nó lại đang nằm dưới nhà nên làm biến xuống dưới lấy lên đây đối chất với nhỏ này. Để ít hôm nữa vậy.

Ra đến cửa, tôi quay vào nói với nhỏ

_Tốt nhất cô nên ăn hết tô cháo kia và nằm nghỉ ngày hôm nay đi, tôi sẽ xin phép, còn mọi chuyện tôi sẽ giải thích cho cô thoả đán. Giờ thì nghỉ đi.

Nói xong tôi bước đi luôn, đến trường mà suýt chút nữa trể giờ học. Cơ mà đáng buồn cái là muốn tìm hai thằng kia tính sổ, mà nó lại trốn đâu mất tiêu rồi chẳng thấy đi học. Đám con trai lớp nó thấy tôi với thằng A kéo qua thì cũng hăng máu muốn xông ra chiến với tụi tôi lắm, chắc tụi nó vẫn còn cay vụ “kiến vàng” đây mà =]]

Qua hỏi chuyện mà mặt thằng nào cũng hầm hầm, đã vậy còn kênh lại với tôi nữa chứ. Nhưng kệ mịa lũ chúng nó, thứ tôi cần là hai thằng cờ hó kia, tôi không muốn gây chiến với đám này làm gì, tính ra thì chúng cũng chỉ ăn theo hai thằng Khang Khương kia mà thôi. Giờ chắc hai thằng đó trốn mất rồi quá @@

Trở về lớp với bộ mặt hằn học, cả đám con trai thấy vậy liền hỏi tôi

_Sao rồi mày?

_Tìm thấy hai thằng chó đó chưa?

_Chiến không?

Thằng nào thằng nấy hăng máu ngóng chờ câu trả lời của tôi, ấy vậy mà khi tôi nói đáp án thì chúng lại trở nên ỉu xìu

_Má xui vậy, đang ngứa tay -thằng K mập tru tréo lên.

_Định mệnh tao chưa được đập nó cái nào cả -thằng H gay cũng ấm ức.

_Haizz chẳng lẽ để bọn chó đó thoát dễ dàng như vậy sao?

_Tiếc vkl

_Thôi bỏ đi bây, khi nào nó đi học rồi mình hốt nó luôn -tôi nói.

_Đúng đó, nếu nó trốn thì tụi tao sẽ kiếm tới cùng, rồi bọn mày cũng được đánh thôi -thằng A nói.

_Được rồi bọn tao sẽ chờ -K mập thở dài ra chiều tiếc nuối đáp.

Trở về chổ ngồi, tôi đánh mắt sang chổ em, thấy em nhìn tôi trân trân. Chắc tại vì cái cánh tay tôi đang băng trắng hết 1 bên vì vết chém hôm qua đây mà. Đâu có gì lạ đâu mà lại nhìn tôi dữ vậy?

Lắc đầu chán nản, nếu như em không bị cấm túc thì dám chắc rằng hôm qua người bị nạn không chỉ 1 mình nhỏ Ngọc.

Điều đáng buồn là cả em và nhỏ MNgọc luôn là người biết suy nghĩ, nhưng tại sao lại có thể suy nghĩ thiển cận, tiếp xúc với hai thằng kia mà chẳng hề đề phòng gì cả, đã vậy còn tin tưởnv tuyệt đối vào tụi nó nữa chứ.

Chẳng biết hai thằng đó có bỏ bùa mê thuốc lú gì không mà hai nhỏ nghe lời dữ vậy nữa, càng nghĩ tôi lại càng không tìm ra được câu trả lời thoả đáng.

Chiều thì đi học thể dục, nhỏ MNgọc thì vẫn nghĩ, cho trọn 1 ngày đó mà. Hôm nay thời khoá biểu thì lớp tôi học chung với A2, tức lớp hai thằng cờ hó kia. Tôi và thằng A lại kéo nguyên đám con trai đi ngang qua nơi lớp A2 tập hợp, chủ yếu để tìm kím hình bóng hai thằng kia. Cơ mà đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là những cái nhìn hằn học của tụi con trai A2 mà thôi, còn hai thằng kia thì lặn mất tăm rồi @@

Chợt nghĩ lại ngày hôm qua, có lẽ nào tôi với thằng A, thằng Đ ra tay nặng quá không, đến mức tụi nó không thể đi học mà phải nằm viện không? Không thể nào được, tuy có ra đòn nặng đấy, nhưng lúc đó tôi lo cho nhỏ Ngọc nên hầu như ít dùng sức với hai thằng đó. Thêm nữa là bên ngoài đang giao tranh, tôi với hai thằng kia liền ra ngoài phụ, chẳng hơi sức gì mà tìm hiểu coi hai thằng kia ra sao cả.

Khi tập thể dục thì tất nhiên tôi kiến tập, ra ngoài ngồi chơi rồi. Em cũng vậy, tự dưng xin kiến tập vào ngồi cùng với tôi luôn.

_Anh lại đánh nhau nữa à?

_Ừ có gì không? -tôi làm mặt lạnh trả lời

_Anh bị gì mà lại băng bó thế kia -em nhăn mặt

_Sơ ý va chạm -tôi nói

_Chắc lại bị người ta chém trúng nữa chứ gì?

_Đúng đó! Thì sao nào?

_Anh không thể sống bình thường như những người khác à? Bộ phải đánh nhau thì anh mới vui hay sao?

_Cũng muốn lắm, nhưng đời đưa đẩy thôi -tôi hừ nhạt

_Anh đừng có đổ thừa vào đời, phải chi anh lúc nào cũng vui vẻ, bình thường như Khương thì tốt biết mấy -em nói

_Đừng so sánh tôi với nó. Nó tốt lắm tôi không bì kịp đâu -tôi cười nhếch mép nói

_Anh biết vậy sao còn không biết học hỏi người ta?

_Ừ học hỏi! Hôm qua em biết nó định làm gì không? -tôi hỏi em

_Thì hôm qua sinh nhật Khang, chắc là Khương phụ giúp thôi. -em nói, chắc em vẫn chưa biết

_Ừ thì sinh nhật, ừ thì nó phụ giúp! Nhưng có điều... nó phụ giúp thằng Khang chó chết kia làm nhục nhỏ MNgọc đấy -tôi gằn giọng nói từng chữ 1

_Cái gì?

_Đừng ngạc nhiên như vậy, cái này cũng là tác phẩm khi mà tôi cứu nhỏ Ngọc từ tay hai thằng chó đó đấy -tôi giơ tay trái đang băng trắng kia ra chứng minh.

Em im lặng suy nghĩ, có vẻ em vẫn chưa tin được sự thật, mãi một lúc sau em mới mở miệng ra được

_MNgọc đâu rồi?

_Ở nhà.

_Thế nhỏ có sao không?

_Chưa sao! May mà đến kịp lúc -tôi hững hờ nói.

Em lại ra chiều suy nghĩ tiếp tục, bầu không khí lại trở về im lặng. Tôi thì đưa mắt nhìn ra sân trường, ngắm nhìn mọi người đang học, xem cũng vui mắt.

Tan học, chỉ mới vừa hết tiết 3 mà thôi, tôi cùng thằng A bước ra đường. Đám con trai thì dắt xe sau lưng, bọn tôi định đi làm vài ván LOL rồi mới về mà. Nhưng ý định đó không thực hiện được.

Trước mắt tôi là thứ tôi cần, đó là hai thằng cờ hó Hoàng Khang, Hoàng Khương với khuôn mặt sưng húp. Sau lưng nó, hàng chục thằng xăm trổ rồng phượng bay phấp phới trên cánh tay, thằng nào thằng nấy đều cầm hàng cả.

Móc balo lấy cái máy ghi âm ra, bật sẵn chờ kết quả, tôi và thằng A tiến về phía trước, đám ae cũng theo sau.

Thằng A lấy dt ra, gọi cho a2 và thằng Đ, sẵn sàng ứng chiến. Bầu trời chuyển màu xám xịt vì mây đen che khuất, báo hiệu cho một cơn mưa sắp đến, mưa đầu mùa. Trận chiến cũng sắp sữa khởi tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.