Chủ nhật, ngày mà ai cũng muốn tự thưởng cho mình 1 ngày nghỉ tuyệt vời, vui chơi, nghỉ ngơi, thư giản, hay đơn giản là về nhà ăn cơm má nấu thôi. Còn đối với tôi, hôm nay là ngày đặc biệt, vì ngày này của 18 năm trước là ngày của 1 thằng số nhọ ra đời.
Sáng thức giấc thấy không gian sao trống vắng quá, chỉ mình tôi đối mặt với 4 bức tường cô quạnh mà thôi. Làm VSCN này nọ, tôi bước ra cửa ngồi thẩn thờ, trông tôi cứ như 1 thằng sầu đời chính hiệu.
_Này làm gì mà ngồi 1 đống thế kia N -nhỏ Hương phòng kế bên tôi đi ngang hỏi, nhìn túi đồ chắc là nhỏ vừa đi chợ về.
_Đâu gì đâu, lâu lâu rảnh ra ngồi ngắm hàng xóm ấy mà -tôi cười trêu nhỏ.
_Êu nay cũng biết quan tâm đến hàng xóm nữa à chàng trai -nhỏ Lan chung phòng với Hương cũng ra bắt chuyện với tôi.
_Hehe tất nhiên phải quan tâm chớ, hàng xóm tui nhiều người dễ thương quá mà -tôi giở giọng ngọt ra nói.
_Ghét cái mõ, dẻo nhẹo thế kia cô nào chả mê -Hương cười híp mắt.
_Ôi ai thèm quan tâm tới đâu Hương ơi -tôi cười.
_À mà tối liên quan với xóm nhé N -Hương chợt nói.
_Liên quan gì thế Hương? -tôi thắc mắc, vì lần đầu tiên nghe nói xóm trọ học sinh này có liên quan đấy.
_Liên quan ăn nhậu này nọ thôi, chỉ lầu dưới của tụi mình hà.
_Vậy hả, tính tổ chức ở đâu?
_Khoảng sân cuối dãy kia kìa, dưới đó có khoảng đất trống để làm bãi giữ xe kìa -Lan chỉ tay về phía cuối dãy, và đến bây giờ tôi mới biết ở xóm trọ của mình có 1 khoảng đất trống rộng đến thế đấy.
_Vậy cũng được, có cần hùn hạp gì hông hai cô nương -tôi hỏi.
_Mỗi đứa 100k, riêng N 200k nhé -Hương nháy mắt.
_Ơ sao kì vậy -tôi thắc mắc.
_Cấm cãi, đóng đi rồi tui giải thích cho.
Tôi ngậm ngùi móc bóp đưa 200k cho nhỏ, cơ mà chẳng hiểu sao nhỏ cứ cười mỉm hoài, lạ thật. Nói chung thì nhỏ Hương cũng dễ thương, nhí nhảnh lắm, nhưng mà nhỏ hơi bị lùn, đứng chắc tới vai tôi mà thôi.
_Cám ơn nhé, chúc mừng bạn đã bị dụ -Hương chụp lấy tờ tiền của tôi chạy biến về cửa phòng, nhìn tôi cười híp cả mí.
_Ê ê cướp của à -tôi củng cười trêu lại thôi, chứ biết nhỏ chỉ trêu tôi thôi.
_Hehe hông trả lại đâu. Tối nay 6h nhé N, miễn cho N phần nấu nướng đó. -Hương nói.
_Ừ được rồi -tôi cười, định vào thay đồ chạy lòng vòng hóng gió luôn.
_Ê mà khoan đã, nhắc mới nhớ -nhỏ Hương lạch bạch chạy về phía tôi.
_Sao thế lùn -tôi trêu.
_Hứ lùn kệ tui, N nhớ tối nay 6h rồi hãy về đây nhé, để khoảng trống cho mấy chị em tôi trang trí nữa -nhỏ khoanh tay nhướng người lên nói.
_Chà trang trí luôn hả, làm hoành tráng thế.
_Ừ lâu lâu mới làm 1 bữa mà.
_Được rồi, thế giờ tôi đi chơi đây, tối gặp.
_Oke bye N nhé, tối gặp -nhỏ nháy mắt rồi chạy biến đi.
Lắc đầu nhìn theo dáng vẻ lạch bà lạch bạch của nhỏ Hương mà tôi phì cười. Bất giác tôi chợt nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa, khi mà tôi vẫn còn quen với những cô nàng ấy. Khi xưa vui vẻ, hạnh phúc biết bao, giờ thì tôi lại lẻ loi có 1 mình mà thôi.
Mỉm cười xua tan chút kỉ niệm thoáng qua đó, tôi tự nhắc nhở bản thân mình “quên đi”, tiếp tục sống tốt với hiện tại, đừng nhớ về quá khứ nữa.
Nay sinh nhật, tự thưởng cho mình 1 ngày rong ruổi vui chơi vậy. Lấy máy chụp hình, khoác thêm cái áo khoác nữa, lên đường đi du hí 1 ngày luôn. Hôm nay tôi định về quê, nhưng mà công việc lại không cho phép, nay được nghỉ có 1 ngày, mai lại phải đi học, đi làm nữa rồi.
Xách xe chạy hướng phà Cát Lái, rồi phăng xuống Vũng Tàu chụp hình biển chơi thôi. Chạy xe mất hết 2 tiếng mấy mới tới nơi.
Ra dốc con rồng chụp choẹt vài bô, rồi lên tượng chúa giang tay, xong phi về hướng bãi trước kím mớ hải sản đem về tối làm mồi nhậu.
Đi loanh quanh vậy thôi cũng ngốn của tôi gần hết 1 ngày mất rồi, cũng phải đến lúc trở về. Về tới Sài Gòn mới chỉ 3 giờ chiều, tính về nhà nhưng chợt nhớ rằng nhỏ Hương đuổi tôi đi tới 6h lận mà. Vì thế tôi lại rẻ về hướng quận 7. Lần này thì không phải đi tìm kím 1 người, hay là đi làm ở bar nữa, mà là tôi về phía cầu Phú Mỹ kím mấy người anh mà thôi.
Những người anh này là lớp đi trước, đều sống ở thành phố này hơn mười mấy năm rồi, lâu lâu cũng về quê thăm gia đình tôi nên tôi cũng thân với mấy lão này lắm.
Mấy lão cũng có chút tiếng tăm, ban đầu tôi dự định học TĐT bên đây để mà có gì ở nhờ nhà mấy lão đó, nhưng mà tôi lại thích học du lịch hơn nên mới ở bên kia.
Thêm 1 điều nữa là em, à phải gọi là MThư mới đúng, nhà dì của MThư cũng ở gần đấy, nên tôi không muốn phải đối mặt với em nhiều lần quá. Ai nói chia tay rồi có thể làm bạn được đâu, khi mà đã gieo vào nhau bao nhiêu là buồn đau và nước mắt cơ chứ.
Dặn lòng phải xoá, phải quên đi em như chưa từng quen biết, hãy để cơn mưa dài nặng hạt xoá đi hình bóng của em ra khỏi tâm trí tôi, để tôi không còn cảm thấy nặng lòng trước em nữa, tạm biệt em- cô gái của mưa.
Qua nhà mấy anh, biếu mấy lão mớ hải sản mà tôi mua, vì tôi nghĩ đem về bên nhà trọ mắc công mấy nhỏ phải tốn công làm nữa, thôi thì mua mồi nấu sẵn đem về luôn cho nó tiện vậy.
Chạy ra phố ăn nhậu mua mấy món hải sản với thịt, với lòng nướng rồi trở về nhà trọ. Hôm nay quả là 1 ngày sinh nhật tuyệt vời hehe lại được ăn nhậu thoả thích, lại chẳng phải nhớ nhung hay lưu luyến gì với những kỉ niệm xưa, tuy thiếu đi những người bạn tốt, nhưng mà có xóm trọ kia cũng thấy vui được phần nào rồi.
Cũng gần tới 6h rồi, tôi quay xe chạy về nhà trọ luôn, nhưng khi tới 3/2 thì có dt, buộc tôi phải tấp vào lề mà nghe máy.
_Alô, N nghe đây.
_Hì nay anh đổi cách nghe dt rồi à -1 giọng nói có phần khá là quen thuộc với tôi.
_Ơ... Quyên à -tôi phì cười khi xác định được đó là ai.
_Hì là em đây.
_Sao nay rảnh rổi mà gọi anh thế?
_À em có việc nhờ anh giúp đây này!
_Sao em?
_Anh qua bên LTT rước em được không?
_Được, nhưng mà nay anh có việc ở nhà rồi -tôi vội nói khi chợt nhớ đến cuộc hẹn kia.
_Thì anh rước em đi, qua tới chổ anh thì em tự đi sau, vì em có việc bên đó mà -em nói.
_Ừ thế thì em chờ anh xíu nhé, anh chạy qua tới đây.
_Dạ.
Tắt máy, tôi quay đầu xe lại phi như bay qua LTT để rước Quyên. Chẳng biết nay em lại có công chuyện gì bên gần nhà của tôi nữa. Thôi kệ đi rước em rồi tính sao vậy.
Mất 15p để vượt đường xá đông đúc mà qua tới chổ hẹn, may mà Quyên đã đứng đó chờ sẵn tôi rồi.
_Phù! Em chờ anh có lâu không? -tôi hỏi
_Không đâu anh, em cũng vừa mới ra thôi. -Quyên nói, rồi ngồi lên xe của tôi. Tay em đang cầm theo 1 cái bánh kem to tổ bố.
_Em đi sinh nhật của ai à? -tôi thắc mắc
_Dạ, bạn em ở gần nhà anh á, mà em cầm bánh này không chạy xe được, may mà em nhớ tới anh cũng gần đó.
_Vậy à, mình đi thôi.
Hic tưởng nhầm rồi, tưởng em cầm bánh qua chúc mừng sinh nhật tôi không ấy chứ, vậy mà em lại đi ainh nhật người khác, quên mất cả ngày sinh của tôi rồi. Chở em trên đường, em có vẻ vui lắm, cứ líu lo nói chuyện mải, đôi khi còn hát nữa. Còn tôi thì lại thấy buồn...