Tôi lúc ấy đứng ở bức tường ngày cạnh cầu thang, mắt thì hướng về phía khu đấu võ nên không được phép
quay ra đằng sau nhìn người đang bước lên. Khi người đó bước qua tôi,
một làn gió lạnh bỗng thổi qua làm lưng tôi lạnh cóng. Từ khóe mắt, tôi
khẽ liếc nhìn con người này.
Đó là một người đàn ông mặc áo hoa màu đổ gốm giống như màu đỏ thống
lĩnh căn phòng này. Bộ râu dài đen và chiếc mũ mà tôi từng thấy Hồ Quí
Trừng đội khi ông ta đi gặp những người trong triều đình về. Nếu tôi
không nhầm, chắc hẳn ông ta cũng bằng tuổi Hồ Quí Trừng mà thôi, nhưng
có cái gì đó khiến người này tạo cho tôi cảm giác là ông ta thực sự già
hơn vậy nhiều.
Người mới tới làm cho Hồ Quí Trừng và Hồ Tuyết Nghị quay lại, còn bà già Hồ Quí Lữ thì vẫn nhìn chăm chú vào sân đấu võ, không hề quan tâm tới
kẻ mới có mặt.
“ Hồ Gia ! Quả thật hân hạnh khi có quí nhân tới chơi căn phòng nhỏ của
tôi “ _ người này lên tiếng _ “ Các vị dạo này vẫn khỏe chứ ? “
Hắn ta mỉm cười, một nụ cười vui vẻ của gia chủ khi đón khách tới nhà. Nụ cười đó kéo lên mắt, ánh lên niềm vui vẻ bộc trực.
Hồ Quí Trừng ho hắng một chút rồi trả lời với chất giọng trầm của mình:
“ Cám ơn ông Lê Đặng đã có quan tâm, mọi người đều ổn cả “
Nó rồi ông ta lại quay về phía sân đấu với mẹ mình. Chỉ còn mỗi Hồ Tuyết Nghị quay đầu gật với nhân vật Lê Đặng này một lần. Người đàn ông mới
tới có vẻ như không lấy sự lạnh nhạt của gia đình Hồ làm bản thân thấy
khó chịu mà ngồi xuống cái ghế thứ tư. Ông ta đi theo cùng một người hầu duy nhất, người này đã già, tóc bạc còn mặt thì hốc hác, mặc đồ với chi tiết con hạc màu đỏ gốm thêu ở cổ áo.
“ Các vị nghĩ sao về Đại Hội năm nay ? Tôi biết hai cháu Hồ Vụ và Hồ Lâm Phú có tham gia. Nhưng năm nay có đến hơn mười tám người vượt qua vòng
kiểm soát rất ngặt nghèo để đặt chân tới vòng cuối cùng ngày hôm nay.
Một kỉ lục trong mấy năm trở lại đây. Hình như hai cháu nhà ta được đặt
cách phải không ? “
Được đặt cách à ? Điều này tôi không biết tới đấy.
“ Hai đứa chúng nó sẽ làm tốt cả thôi “ _ Hồ Tuyết Nghị trả lời ngắn gọn.
Lê Đặng cười khà khà trong họng, vẫn mỉm cười với ba khuôn mặt lạnh lùng bên trái mình.
Đấu trường giờ đã trở nên hết sức náo nhiệt, có vẻ như tất cả những
người cần có mặt đã tới hết rồi. Người người nói chuyện, đấu tháo với
nhau một cách nhộn nhịp. Họ đi theo từng đoàn với đầy đủ mọi màu sắc áo
quần nên khi ngồi cạnh nhau đã tạo nên một một khung cảnh rất ấn tượng.
Đặc biệt là khi nhìn từ trên cao như thế này. Họ giống như một vườn hoa
đủ kiểu dáng đang lay động trong khu đấu trường với những âm thanh hết
sức nhộn nhịp. Khiến bất cứ ai trong đây (thậm chí gia đình Hồ này)
không thể không cảm thấy hào hứng chờ đợi cho sự bắt đầu của Đại Hội.
Hình như tôi đang run lên vì háo hức thì phải ? Kiềm chế.. kiềm chế…
Nói thật là nếu tôi được ngồi chứ không phải đứng, tôi sẽ nói rằng chỗ của tôi là cực kì tuyệt vời.
Vì có thể nhìn bao quát cả khu võ đài và các khán đài xung quanh từ đây
mà không mất công phải nghiêng cổ theo bất cứ hướng nào. Cũng như là
việc căn phòng này được thiết kế để khiến cho sự ồn ào bên dưới không
chạm tới được, chỉ giống như đang nghe tiếng rào rạt của gió thổi mà
thôi.
Tôi nhìn qua bên kia đấu trường, đối diện với căn phòng VIP này, thì
thấy có một căn phòng khác được che phủ bởi những tấm mạng màu xanh nõn
che đi. Phòng đó là phòng gì nhỉ ? Che mạng nặng thế đâu phải là để xem
các trận đấu ?
Lê Đặng lại tiếp tục nói tiếp, phá đi cái sự tĩnh mịch khác hẳn đấu trường dưới kia của căn phòng:
“ Tôi tự hỏi lần này người anh tài bảy năm trước có xuất hiện lại không nhỉ ? “
“ Có lẽ là không “ _ Hồ Tuyết Nghị sau một thời gian thì mới trả lời_ “
nhưng nếu anh ta xuất hiện lại thì chắc chắn sẽ có cuộc vui mà xem “
Rồi ông ta cười với Lê Đặng. Người đàn ông áo lụa đỏ lấy đó làm hài
lòng, lại cười khà khà với người con trưởng thứ năm của gia đình họ Hồ.
“ Tiên sinh nói phải. Tôi năm nào tới Đại Hội xem cũng chỉ để chờ người
anh tài đó quay trở lại. Nhưng năm qua năm vẫn tiếp tục thất vọng “ _
ông ta thở dài.
“ Năm đó quả thật Đại Hội nhốn nháo nhất tiên sinh nhỉ ? Một thanh niên
mười chín tuổi đầu đánh bại ba cao thủ của ba môn phái đứng đầu giang
hồ… “ _ ông ta ngắt quãng như đang nhớ về thuở xa xưa nào kia _ “ người
có tài năng thiên bẩm vậy mà sau này lại bỗng biến mất không rõ lí do “
“ Kẻ anh tài như vậy trăm năm mới xuất hiện một lần. Số mệnh vì quá tài hoa chắc chắn là sẽ chết sớm “
Và đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Hồ Quí Lữ lên tiếng trong
suốt buổi hôm đó. Bà già đó bỗng lên tiếng làm tất cả những cái đầu còn
lại phải quay lại nhìn. Mắt vẫn không dời đấu trường nhưng theo giọng
nói thì rõ ràng từ nãy đến giờ vẫn lắng nghe cuộc nói chuyện của Lê Đặng với hai người con của mình.
“ Vâng, Hồ gia chủ nói quả thật có chí lí “ _ Lê Đặng cười _ “ tôi có
nguồn tin rằng người anh tài đó sau khi chiến thắng Đại Hội thì có xích
mích với nhiều môn phái. Người ta cho rằng anh ta dùng ma pháp để chiến
thắng. Rồi hẳn các vị đã nghe nói đến trận đấu ở hẻm núi Phì Tiên ? Một
mình đấu lại Ma Trập của Tứ Xứ giáo nếu có thể vẫn giữ được cái đầu là
may mắn lắm rồi “
“ Lê đại nhân nghĩ anh ta đã chết ? “ _ Hồ Quí Trừng quay sang người từ nãy giờ ông vẫn không quan tâm tới.
Thấy rằng mình đã từ từ có được sự chú ý của cả ba người họ Hồ, Lê Đặng có vui vẻ ra mặt:
“ Tôi không nói rằng anh ta đã chết. Nhưng ít nhất anh ta cũng phải chấn thương rất nặng sau vụ đó. Tôi đoán anh ta ít nhất là mất đi nửa thân
dưới mà phải quy ẩn rồi. Chưa có ai từng chạm trán với Ma Trập mà có thể sống để kể lại câu chuyện cả, người anh tài này là kỳ nhân trăm năm có
một nên tôi mới có hy vọng lớn đến vậy “
Wow, Ma Trập gì đó hẳn là rất mạnh, và đáng sợ nữa. Tôi mong sẽ không bao giờ phải gặp kẻ đó.
Tôi sẽ.
Nhưng đúng lúc đó một hồi trống vang lên từ những chiếc trống được đặt
xung quanh các võ đài. Những người mặc áo nâu đỏ lực lưỡng đánh trống
báo hiệu sự bắt đầu của Đại Hội Võ Lâm lần này và từ các dãy ghế trên
khán đài những tiếng kêu hô phấn khích cũng vang lên. Đó là cả một âm
thanh rất hỗn tạp, tiếng reo hò, tiếng người kháo nhau, kẻ phàn nàn sao
lâu thế, kẻ cười to phấn khởi. Nhưng nói chung tất cả đều rất hứng phấn, tạo nên một không khí không kém gì một lễ hội thực sự.
Lê Đặng cũng không có vẻ như muốn nói gì nữa, ông ta quay mặt hướng về
cái cổng đối diện căn phòng ở tận đầu kia của đấu trường. Trong phút
chốc nữa tôi đoán hai mươi đấu thủ sẽ từ đó mà bước ra.
Tôi lại run lên vì phấn khích nữa rồi.
Và trước sự mong đợi của cả nghìn người trong đấu trường, cánh cổng gỗ nặng nề cũng mở ra.
Nhưng từ đó người bước ra chỉ có một ông già mặc áo trắng chứ không phải là hai mươi đấu thủ của Đại Hội.