Điều làm tôi khá bất ngờ là việc sau vòng một thì mọi người đều tản đi nghỉ trưa. Tôi cứ tưởng là các
trận đấu sẽ liên tục cho đến trận chung kết luôn chứ.
Nhưng có lẽ là sau một vòng một khá dài, trời thì đang nóng như đổ lửa,
những con người ‘ quí tộc ‘ như gia đình họ Hồ sẽ muốn đi nghỉ. Họ cũng
ăn luôn trong căn phòng VIP, không đi đâu xa. Toàn bộ thức ăn và bàn ghế đều được Lê Đặng chuẩn bị sẵn từ trước nên đám gia nhân gia đình Hồ như tôi không cần làm gì nhiều, chỉ cần phẩy quạt khe khẽ bên cạnh.
Hồ Vụ và Hồ Lâm Phú sẽ ăn ở khu vực của các đấu thủ, có vẻ họ bị ngăn
cấm gặp người ngoài trong suốt thời gian thi đấu, một điều nói chung là
có lí.
Lê Đặng cho người kéo màn che xuống rồi dọn cơm ra. Họ còn kéo lên căn
phòng ba cục đá tảng để trong ba cái chậu gỗ to nhằm làm giảm nhiệt độ
trong phòng, tạo nên một không khí cực kì dễ chịu. Tôi tự bản thân thấy
thật là may mắn khi không phải chui rúc trong khu nghỉ của gia nhân phía dưới. Nhiệt độ lúc này có thể lên đến 38 độ C.
Tất nhiên là như thế này thì có nghĩa là không ăn trưa gì hết, nhưng thà đói còn hơn nóng chảy mỡ.
Ba chục món ăn được mang lên, toàn là các món ăn lạnh hoặc nguội, không
có món ăn nóng nào, Hồ Quí Trừng, Hồ Tuyết Nghị có lẽ vì có con trai
vượt qua được vòng một nên cũng nói hai ba câu khen ngợi. Lê Đặng cố
gắng kiềm chế nhưng mặt mày hớn hở lên trông thấy. Trong khi bà già
trưởng tộc thì coi tất cả là chuyện bình thường, không thèm nói một lời. Tuy nhiên điều này chẳng khiến người đàn ông mặc áo đỏ thấy buồn phiền, hình như việc được hai người con đứng đầu gia đình họ Hồ khen ngợi đã
quá điều ông ta có thể mơ ước.
Chừng chiều, khi nắng đã dịu bớt, vòng thi thứ hai bắt đầu bằng một loạt trống vang dội. Năm khán đài nhanh chóng được lấp đầy. Lần này khán giả của Đại Hội còn ồn ào hơn nữa, có lẽ vì họ đã được nạp lại năng lượng
thay vì phải chờ đợi mòn mỏi như buổi sáng.
Giờ chỉ còn mười đấu thủ. Tôi đoán là sẽ như buổi sáng, chia tiếp thành
năm cặp đấu để chọn ra năm người đứng đầu. Sau đó thì thế nào tôi cũng
không rõ nữa. Năm là một con số không đều, không biết họ sẽ chia cặp đấu ra như thế nào đây.
Nhưng mà mọi dự đoán của tôi đều bay ra ngoài cửa sổ hết khi Võ Lâm Minh Chủ Kiên Sơn lại xuất hiện. Ông ta cứ như là từ thinh không xuất hiện
vậy, tôi vừa chớp mắt một cái đã thấy vạt áo trắng của ông già này bay
trên võ đài bên trái. Trên miệng vẫn nở nụ cười như thường lệ, Kiên Sơn
nhìn năm võ đài đang huyên náo sửng sốt mà im lặng đi vì mình.
Khi đã chắc chắn rằng tất cả mọi ánh mắt đều đã đổ lên bản thân, Võ Lâm Minh Chủ mới bắt đầu:
“ Mọi người trưa nay chắc là đã ăn uống no đủ rồi phải không ? Phải ăn no mới sống tốt được chứ nhỉ ? “
Kiên Sơn cười khà khà, tay xoa xoa cái bụng của mình. Nhiều người cũng
cười theo. Hẳn trưa nay họ cũng đã ăn uống ngon lành lắm. Nghĩ đến cái
bao tử của mình thì tôi chỉ có thể méo mặt, không cười nổi một cái.
“ Hừm hừm “ _ ông già ho hắng rồi tiếp tục _ “ trong buổi trưa hôm nay,
tôi đã ngồi và suy nghĩ một chút. Tôi thấy rõ ràng rằng cây kiếm mà tôi
mang đến Đại Hội hôm nay đã lấy mất sự chú tâm của mọi người. Thay vì
toàn tâm toàn ý theo dõi những tài năng võ thuật thi thố với nhau, nhiều người trong số các bạn vẫn tiếp tục bận tâm tới thanh kiếm hèn kém đó.
Điều đó thật là đáng buồn… “
Kiên Sơn đảo mắt nhìn năm khán đài. Nhưng tôi có cảm giác ông ta đã dừng lại nhìn một số người lâu hơn những người khác.
Mà ánh mắt của ông già này thật đáng sợ, cứ như là tia la-de vậy. Khi
ông ta nhìn tới căn phòng này, tôi có cảm giác ông ta thậm chí nhìn thấy cả tôi, một đứa hầu đứng tận sâu bên trong. Hơi rùng mình một tí nhưng
chắc là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
( Hay ít nhất tôi mong là vậy )
“ Thế nên tôi quyết định là ngay bây giờ đây, mười đấu thủ vừa vượt qua
vòng đầu tiên sẽ ngay lập tức lên thử tháo cây kiếm này ra khỏi tảng đá. Không biết các đại hiệp ở đây nghĩ thế nào ? “
Câu nói vừa dứt, các khán đài đã nổ tung. Nghìn cái miệng ngay lập tức
hoạt động. Âm thanh trộn lẫn vào nhau không tài nào đoán được là ai ủng
hộ, ai phản đối. Nhưng trong cái sự hỗn tạp khủng khiếp đó, tôi có thể
nghe được giọng của Lê Đặng:
“ Tôi đoán là Võ Lâm Minh Chủ của chúng ta đã không ăn cơm trưa một mình đâu. “
Nói rồi ông ta chau mày nhìn lên các khán đài.
Theo ánh mắt của ông ta, tôi thấy được trong đám người đang kích động có những gương mặt hết sức trầm tĩnh. Và cả những khuôn mặt đang cố giấu
đi sự vừa lòng với Kiên Sơn. Anh chàng mắt hí lúc nãy có tham gia nói
chuyện với Võ Lâm Minh Chủ đang cười một nụ cười nửa miệng rất nhẹ. Mép
chỉ nhếch lên một chút, suýt nữa thì tôi không thể nhận ra được.
Nhưng mà có ồn ào đến đâu thì khi Kiên Sơn giơ tay lên, tất cả lại im bặt trở lại.
“ Quyết định của tôi hẳn sẽ khiến nhiều người trong các bạn không đồng
tình. Nhưng đây là quyết định cuối cùng của tôi. Nếu có ai không chấp
nhận, chúng ta có thể nói chuyện ngay bây giờ “
Vừa nói Kiên Sơn vừa mỉm cười nhẹ nhàng, giống như lời nói vừa rồi của
ông chỉ là một lời bông đùa bên bàn trà, chứ không hề có chút ý tứ nào
khác.
Đôi mắt của ông ta đảo khắp các khán đài lần nữa, một vòng quanh những
khuôn mặt đang xì xầm bàn tán. Họ giờ không dám hò hét nữa mà chỉ còn có thể ngồi bàn luận với nhau. Hồ Quí Trừng quay sang nói gì đó rất khẽ
với bà già trưởng tộc thì bị bà ta vẫy tay xua đi. Ông ta quay lại nói
chuyện với Hồ Tuyết Nghị, nhỏ tới nỗi cho dù tôi đứng ngay đây cũng
không thể biết họ đang nói gì. Nhưng chỉ thấy mặt hai người hơi nhăn lại và cuối cùng thì họ quyết định không làm gì cả. Và giống như gia đình
Hồ, năm khán đài bàn bạc được chừng năm phút thì ngừng, không có người
phản đối, cũng không có ai ra tay làm việc gì.
“ Vậy là các vị đây đều đã đồng ý với tôi, quả là quí hóa quá. Tôi cám
ơn tất cả mọi người rất nhiều ! “ _ Kiên Sơn mở nụ cười rộng tới mang
tai, khoe ra mấy cái răng đã rụng.
Người đàn này quả không hổ là Võ Lâm Minh Chủ.
Như đã định từ trước, hai người mặc đồ chàm tím xuất hiện mang theo cái
hộp đựng kiếm. Họ đặt nó ngay bên cạnh Kiên Sơn rồi lui ra thật nhanh.
Kiên Sơn đưa tay gõ gõ lên nắp cái hộp và một lần nữa những mặt bên của
chiếc hộp lại rơi ra, để năm khán đài một lần nữa thấy được thanh kiếm
bên trong.
Tôi không biết là do tôi tưởng tượng hay là thật mà khi thanh kiếm lộ
diện, tưởng như hình khắc ngôi sao trên cán kiếm bỗng rực đỏ. Rồi một
tia sáng từ hình khắc xuất hiện, quét ngang cả năm khán đài.
Nhưng tất cả chỉ trong hai giây là đã kết thúc, làm tôi phải há hốc mồm, lưng thì đầy mồ hôi lạnh.
Năm khán đài cũng im lặng như tôi vậy, tưởng như có thể nghe được tiếng gió thổi trên những cành cây bên ngoài võ trường.
Duy chỉ có mỗi Kiên Sơn là vẫn mỉm cười. Ông ta vỗ tay hai cái, cổng của những đấu thủ mở ra và hai hàng mười người nối đuôi nhau đi tới đứng
cạnh cây kiếm. Đa số họ đều không có cảm xúc gì đặc biệt, hay ít nhất là họ đang cố để không để lộ ra những gì mình đang thực sự suy nghĩ. Tất
cả đều đeo bộ mặt tôi-không-quan-tâm-đến-cây-kiếm-kia.
Tôi đảo quanh, xem xét lại mười đấu thủ: Hồ Vụ đứng đầu từ trái qua, rồi đến Hồ Lâm Phú, rồi người mặc áo trắng đeo mặt nạ, anh chàng mặc áo
xanh của lượt đầu, anh sư, đại hán cầm trượng. Rồi đến những người thắng lượt hai ngoài Hồ Lâm Phú: một người đàn ông đứng tuổi già dặn dùng
song đao, một người béo mặc đồ màu đỏ và vàng nhạt, một người thanh niên bị sẹo trên cổ, dùng một thanh kiếm dài và cuối cùng là một thanh niên
trẻ tuổi, tóc buộc thành bím quấn quanh đầu.
Kiên Sơn bước qua bên người thanh niên tóc bím, đưa tay mời anh ta tới chỗ thanh kiếm.
Khuôn mặt người thanh niên lúc này không thể giấu được vẻ hồi hộp nữa,
mồ hồi bắt đầu túa ra. Anh ta tới chỗ thanh kiếm, đặt hai tay lên cán
kiếm, hít một hơi và hét lên lấy sức. Tựa như cùng một lúc với tiếng hét đấy, một luồn chân khí từ thanh niên xuất hiện ào ạt, bắn ra tứ tung,
làm vạt áo của những người xung quanh bay phấp phới, rất giống với chính Võ Lâm Minh Chủ lúc trước.
Và tôi nghĩ: anh ta chắc chắn sẽ lấy được thanh kiếm này ra.