Giữa một khu rừng xanh mướt phía tây Loa Cổ, ta có một vòng tròn bằng đất
đơn độc. Một vòng tròn đều đặn hòan hảo. Không một ngọn cỏ dại, không
một hòn sỏi sai vị trí. Khi đứng trong đó, tiếng chim không còn vang
vọng, ruồi muỗi không dám lại gần, thú rừng lại càng không. Trong bóng
cây um tùm, tai mắt của cả hai phe cố gắng phớt lờ cái lạnh không thể
giải thích nổi ở sau gáy.
Ba kẻ giáp đen đứng như những bóng ma.
Ánh mặt trời gay gắt nhưng ba nạn nhân bên dưới lại run rẩy như đang
trong một trận bão tuyết. Họ đã khóc đến mức không thể khóc được nữa.
Những ngày này, ba người phụ nữ chỉ biết cúi đầu, nửa hy vọng nửa lo sợ.
Từ lối mòn có tiếng lạo xạo của vó ngựa. Âm thanh đó từ từ lớn dần cho
đến khi ba con ngựa tuyệt đẹp của Hồ gia xuất hiện, xếp thành một hàng
ngang trước ba tên giáp đen. Hồ Nguyên Trừng nhảy xuống đầu tiên. Hồ
Tuyết Nghị và Hồ Quí Tường theo sau.
Bề ngoài là phục trang bình thường, bên trong là giáp mỏng bằng bạc bao
bọc toàn thân. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu gì của tiền chuộc.
Nếu những tên Rắn Trắng có bất ngờ, chúng cũng không thể hiện gì. Kẻ ở
giữa, lảnh khảnh với tấm áo chòang bay ra sau như cánh dơi bước ra phía
trước con tin, nhìn ba đứa con nhà Hồ qua chiếc mặt nạ đen kịt.
“ Vàng đâu ? “
“ Đang tới. “ _ Hồ Nguyên Trừng đáp lời, thân hình cứng nhắc như giọng nói.
Hai tên giáp đen ở đằng sau liếc nhìn nhau thật nhanh.
Bà Đan Thanh kêu lên một tiếng khi thấy làn khí lạnh của thép nguyên
chất dưới cổ mình. Trong tích tắc, tên giáp đen cầm đầu đã kề lưỡi kiếm
lên cổ bà ta. Và không ai, thậm chí hai tên đồng lõa, thấy được hắn rút
kiếm ra.
Hồ Nguyên Trừng hơi nheo mắt. Trên giang hồ, những kẻ có tốc độ như vậy
không có nhiều. Tên giáp đen kia hẳn phải là Lông Vàng của Rắn Trắng.
Tên bên trái, cho dù đã mặc áo giáp, cũng không thể che dấu đi những
đường cong của một cơ thể nữ tính. Đây sẽ là con mụ Cẩm Thạch Nâu. Tên
bên phải kệch cỡm, cơ bắp cuồn cuộn, theo tin tình báo của Hiên Vỹ, là
Cườm Đỏ, đứng thứ tư trong Ngũ Quái. Nếu Hồ Nguyên Trừng không phải là
vị tướng quân đã từng đối đầu với bao đội quân nổi lọan, dày dặn kinh
nghiệm trận mạc, ông hẳn đã cúp đuôi mà chạy về nhà.
Ngũ Quái, hay còn gọi là Nanh Rắn, là những tên sát thủ tinh nhuệ nhất
Rắn Trắng. Bọn chúng không bao giờ đi giết người theo tiền của khách
hàng mà chỉ làm theo lệnh của con rắn đứng đầu. Mục tiêu duy nhất: bảo
đảm cho sự tồn tại của tổ chức. Cách đây mười năm, tên đứng đầu nhóm Ngũ Quái đã ra tay giết hại Hòang Kim Vĩnh Hảo, đứa con trai đầu của vua
Hòang Kim đương triều, gây ra một làn sóng hỗn lọan chưa từng có.
Và cái đáng sợ nhất, là sau khi giết con trai Thiên Tử, tổ chức này vẫn
còn đứng vững, cho dù đã phải đi vào ẩn náu rất kĩ, không hề hé mặt trên chốn giang hồ từ đó.
‘ Giờ đây bọn chúng lại ra mặt bắt cóc con cháu của gia đình ta, gia
đình có tới hai vị tướng trong triều đình. ‘ _ Hồ Nguyên Trừng không rời mắt khỏi tên Lông Vàng _ ‘ chuyện này lớn hơn là chỉ vì vài thỏi vàng
vô nghĩa. ‘
“ Đang tới tức là bao giờ ? “ _ Lông Vàng cứa nhẹ vào cổ bà Đan Thanh, những giọt máu lấm tấm khỏanh đất dưới chân.
Tiếng ngựa gỗ lọc cọc vang lên đằng sau họ ngay lúc đó. Một người lính
thấp bé chạy tới, đằng sau lưng ngựa kéo theo một cái giương nhỏ. Anh ta dừng lại ngay nơi con đường mòn kết thúc. Cái giương bằng gỗ rơi xuống, những thỏi vàng tràn qua chỗ nứt như một ngọn sóng lấp lánh. Tên lính
đổ mồ hôi hột, vội vàng quì xuống vơ những thỏi vàng vào lại bên trong
cái giương.
Nhưng anh ta ngừng lại ngay tức khắc khi Hồ Nguyên Trừng ra hiệu. Khúm
núm, người lính kéo con ngựa ra khỏi vòng tròn, biến đi đâu không rõ.
Mặt đối mặt, hai phe phái khiến không khí căng ra như sợi dây đàn.
“ Đấy là đầy đủ số vàng các ngươi đã đòi từ chúng ta. Qua lấy đi. Nếu sợ thiếu thì cứ đếm. “ _ Hồ Nguyên Trừng lạnh lùng đáp trả câu hỏi của
Lông Vàng. Không ai biết được tai nạn của anh lính có nằm trong sự toan
tính của ông ta không.
Lông Vàng nhìn qua đống vàng lộn xộn. Hắn nhẩm đếm số bước chân cần
thiết. Trong đầu hắn, cục diện của toàn bộ trận đấu hiện ra. Gia đình Hồ rõ ràng đã bao vây cả nơi này. Trong những cành lá tưởng như ngây thơ
kia là lũ lính tinh nhuệ dưới trướng gia đình quân binh. Và bên ngoài
khu rừng chắc chắn cũng sẽ có một đạo quân chờ sẵn hắn cùng đồng bọn.
Nhưng cuối cùng, vàng không phải là thứ chúng đang nhắm tới.
Lông Vàng quay lại nhìn hai kẻ đồng lõa, gật đầu với chúng trước khi dậm bước tới nơi cái giương vẫn nằm nghiêng ngả. Hắn cúi xuống, nhặt một
thỏi vàng lạnh ngắt. Qua lớp găng đen ở tay, cái lạnh của đồng tiền vô
tình vẫn xuyên thấu. Hắn nén tiếng thở dài, trước khi quay người đón một kiếm từ Hồ Nguyên Trừng.
Tiếng Chát đau tai của hai thanh kiếm làm cuộc thì thầm trong những tán lá ngưng bặt.
Sau nhát kiếm đầu nhắm vào lưng tên giáp đen, Hồ Nguyên Trừng kéo người
lại thủ thế. Lông Vàng của Rắn Trắng, thanh kiếm độc đại nhất giang hồ.
Đã lâu rồi ông chưa có được một đối thủ đáng gờm đến như vậy. Tên kia
nhìn đứa con họ Hồ bằng ánh mắt lạnh tanh. Nhưng dưới lớp mặt nạ là một
nụ cười nửa miệng. Hắn có cảm giác Hồ Nguyên Trừng cũng đang nghĩ giống
hệt như hắn.
Đằng sau hai người đàn ông tiếng vũ khí va chạm cũng vang lên.
Cườm Đỏ dùng song đao đón lấy đường kiếm của Hồ Quí Tường nhưng lại chém vào không khí. Tiếng gió sắc sảo của hai thanh đao làm Hồ Quí Tường
phải nhảy lại ra đằng sau, cho Cườm Đỏ một bước chân tiến tới trước. Chỉ có Hồ Tuyết Nghị là đứng im.
Cẩm Thạch Nâu không đi đâu cả, cô ta ngồi xuống bên cạnh ba con tim đang run bần bật. Trong tay là một cây kim khổng lồ, đầu mũi kim đâm thẳng
vào vết thương hở của bà Đan Thanh. Cô ta nhìn bàn tay nắm đốc kiếm của
Hồ Tuyết Nghị, thách thức ông ta dám tiến nửa bước.
“ Nghịch Thiên ! “ _ Hồ Quí Trừng hét lên, nội công làm tay áo bay phần
phật. Kiếm lượn một vòng xung quanh thân thể của Lông Vàng. Gió rít lạnh lùng nhắm đến một đòn chí mạng. Nhưng những đòn kiếm đó không thể chạm
đến tên sát thủ. Hắn bước từng bước nhẹ nhàng như đang du ngoạn thượng
uyển. Kiếm vuông góc với đất. Tên sát thủ thậm chí không thèm phòng thủ. Hồ Quí Trừng tự nguyền rủa bản thân đã dùng Nghịch Thiên quá sớm, tên
kia đang thăm dò ông, tìm điểm yếu của ông để kết thúc tất cả chỉ bằng
một đường kiếm. Lông Vàng nổi danh trên giang hồ nhờ khả năng một chiêu
kết liễu. Hắn chưa từng phải dùng kiếm làm thêm một nhát thứ hai.
Vậy thì trước khi hắn ta có thể làm gì, Hồ Quí Trừng phải hạ hắn trước.
Ông xoay người lấy đà, kiếm lại xoay ngược lại, sự đối nghịch sẽ gây rối lọan nơi đối phương khiến hắn không thể biết ông sẽ nhắm vào đâu.
Nhưng Lông Vàng đã chặn nhát đâm vào bụng ấy bằng một cái xoạt tay. Hắn
vung kiếm lại, lấy một chút nội công để đẩy Hồ Quí Trừng ra xa.
Tuy nhiên vị tướng đã đứng vững. Ông đáp trả ngay lập tức với hàng loạt
những nhát chém lên ngực đối thủ. Nửa số đó là hư chiêu, biến ảo không
ngừng. Lông Vàng đỡ rồi tránh rồi đỡ. Không thiếu nửa chiêu.
Vụt ! Một cây kim bay thẳng trong không trung, thiếu chút nữa là đâm vào tay cầm kiếm của Hồ Quí Tường. Ông ta hơi giật mình, nhìn qua khóe mắt
về phía tên sát thủ cách mình năm bước chân. Mụ ta đã đứng dậy mà dùng
những cây kim đủ mọi kích thước tấn công người em út. Hồ Tuyết Nghị nhỏ
mồ hôi hột, tay đưa kiếm chém bay những cây kim kia. Những tiếng keng
keng nho nhỏ không dứt làm ông cứ phải bước ra đằng sau. Trong vài phút
không chú ý, đã có những cây kim bị ông làm chệch hướng, bắn vào cả anh
trai mình.
Dưới ánh nắng choi chang của mặt trời, chỉ có một chút lóe sáng trong
giây khắc trước khi chúng bay đi giúp Tuyết Nghị đoán định được đường đi của kim sát. Những đường kiếm đẹp mắt nhưng nhìn từ xa như đang làm trò khiến người đàn ông này tức bụng. Con mụ kia đang đùa giỡn với ông và
ông không thể phản kháng. Kim sát của mụ ngày càng bé và mỏng. Một cái
bay sát qua tai ông rồi đâm Thụt ! vào vỏ cây đằng sau.
Hồ Tuyết Nghị chỉ có thể hy vọng là hai người anh trai đang thắng thế.
May mắn cho gia đình Hồ, Hồ Quí Tường đang lấn lướt Cườm Đỏ. Tên sát thủ của Rắn Trắng đã không ngờ người đàn ông bụng phệ, chậm chạp trước mặt
mình đang dồn hắn quay về thế thủ. Ba giây trước, hư chiêu của Hồ Quí
Tường đã thay đổi toàn bộ trận đấu.
Sau đó ông ta ngay lập tức nhảy lên, một nhát kiếm tổng lực vào vùng đùi Cườm Đỏ. Hắn liền đưa đao ra đỡ, chuẩn bị đòn chống lại. Nhưng nó chỉ
là hư chiêu, đứa con thứ ba xoay người, đưa kiếm đâm một nhát thẳng vào
vùng ngực. Cườm Đỏ, với tất cả tốc độ của mình, chỉ đưa được đao phải về để đỡ. Hắn dùng đao trái làm một nhát chí tử, đao phải giữ chặt kiếm
của Hồ Quí Tường. Vậy mà Cườm Đỏ chỉ đánh được vào không khí. Tựa như
được gió nâng lên, người đàn ông phục phịch phi thân, đá hất thanh đao
ra khỏi tay người cầm nó.
Cườm Đỏ xoay đao cản ông, chém bảy nhát liên tục trong nháy mắt. Một kẻ
bình thường hẳn đã biến thành chục mảnh. Hồ Quí Tường chỉ đáp xuống đằng sau hắn; lấy vai tên sát thủ làm bàn đạp.
” Huýt ! “
Tiếng huýt sáo vừa dứt, hàng loạt thân ảnh lao ra từ những tán lá. Họ
nhanh chóng xoay quanh ba người phụ nữ, xốc họ lên rồi kéo đi.
Lông Vàng không cần quay đầu lại nhìn cũng biết lũ lính gia đình Hồ chỉ
chờ có lúc này mà thôi. Chúng dụ cho hắn và hai tên đồng loại tránh xa
các con tin. Chỉ cần khi những người phụ nữ đó ra khỏi vòng nguy hiểm,
những tên lính sẽ quay lại, áp sát ba kẻ giáp đen. Đây chính là giây
phút hắn hằng chờ đợi. Cái lúc mà bọn gia đình Hồ nghĩ rằng bọn chúng đã thắng.
Một tiếng Keng ! vang lên chói tai. Lại một nhát chém của Hồ Nguyên Trừng bị Lông Vàng chặn lại.
Vị tướng bỗng nhận ra trong không trung đang rung rinh những sợi dây mỏng đến mức vô hình.
Và đó cũng là lúc toàn bộ cơ thể ông đang bị chúng cắt mỏng.
Máu bung ra như những bông hoa đang cùng lúc nở rộ. Ba người đàn ông họ Hồ ngã xuống.
Ba kẻ áo giáp đen đứng lại như những người hầu của thần Chết.