Nha đầu ngốc, từ giờ huynh sẽ sống cho chính mình.
Không cầu ái, không truy tình.
Hảo hảo mà sống vô ưu vô sầu lo.
Bướm đậu cành hoa quyện mật đã là chuyện xưa nay, thế nhưng cố tình nơi bướm đậu không phải là đóa hồng trà rực rỡ tiên diễm, mà lại là đôi tay trắng nõn của một người, một nam nhân.
Gió nhẹ thổi làm cành hoa lay động, nam nhân thu tay thả chú bướm về vườn hoa xinh đẹp, bướm lại như luyến tiếc mà lượn lờ quanh hắn mãi không đi.
Nam nhân mỉm cười.
Rõ ràng hắn chỉ đơn thuần cười, nhưng lại ngoài ý muốn khiến lòng người rung động. Hắn ngồi trên một băng ghế đá, nghiêng người chống tay tựa bên bàn, tay còn lại lười biếng chơi đùa cùng bướm.
Một đầu tóc đen dài như thác đổ mềm mại rơi bên người hắn, y phục làm bằng chất vải thô thoạt nhìn không phải loại tơ tằm gì hiếm có, nhưng đặt trên người nam nhân lại tôn quý không gì bằng. Môi mỏng khẽ nhếch, phối với vẻ mặt tao nhã biếng nhác đó, quả thật là mị đến tận xương.
Bạch Tư Mạch nhìn đến thất thần.
Y biết rõ nam nhân kia là ai, chính vì biết rõ nên mới đâm ra nghi hoặc. Chính hắn từ bao giờ có vẻ mặt mà y chưa nhìn đến kia, mỗi một động tác đều liêu nhân phiến tình đến cực điểm, khiến cho người ta nhìn thấy mà huyết mạch sôi trào, chỉ muốn tiến tới đem y đẩy ngã rồi áp lên, nhưng lại vì khí chất cao quý của hắn mà thuần thục quỳ xuống, chỉ mong hắn sẽ ghé mắt nhìn qua.
Người như vậy, thật sự là tên đệ đệ mặt than mà ngay cả cười cũng không biết - Bạch Lãng Vân - kia sao?
“Đại ca, mời ngồi!”
Tuyết Lạc Viêm đảo mắt nhìn Bạch Tư Mạc đến cũng được một lúc, chậm rãi ngồi dậy đối y vươn tay làm tư thế mời. Bạch Tư Mạch nhìn hắn một cái rồi cũng bước vào.
Tuyết Lạc Viêm cười, tao nhã vươn tay rót trà.
“Thật tiếc ở chỗ ta không có trà ngon để tiếp đãi đại ca, chỉ có ấm trà lạt cùng vài cái bánh này mà thôi, đại ca nếu không chê thì mời dùng.”
Nói rồi lưu loát đặt tách trà trước mặt Bạch Tư Mạc.
Đáy mắt hàm chứa nghi hoặc, biết là sai nhưng lại không nhìn ra sai ở điểm nào. Bạch Tư Mạc nâng tách trà, dư quang nơi khoé mắt liếc thấy cánh môi mỏng của Tuyết Lạc Viêm cong lên thì càng thêm nghi hoặc.
Bạch Lãng Vân vốn là người thích cười vậy sao? Mười phần không phải hắn. Nếu vậy người trước mắt kia là ai? Vẻ ngoài giống nhau nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, Bạch Lãng Vân thật sự sẽ không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt y, nhưng người nọ thì khác, một chút kiêng kị cũng không có.
Trong lòng mười phần nghi vấn khiến Bạch Tư Mạc khư khư giữ tách trà trên tay, không nâng lên cũng không hạ xuống được. Hiểu được y là đang phân vân gì, Tuyết Lạc Viêm liền cười.
“Đại ca, ngươi chê trà của ta sao?”
Tuyết Lạc Viêm ghé lại gần y, đôi tay trắng nõn vươn ra cầm lấy tách trà trên tay Bạch Tư Mạc như muốn đoạt lại.
“Nếu vậy thì đừng uống!”
“Ta có bảo là sẽ không uống sao?”
Bạch Tư Mạc siết lại tách trà, nâng mắt, nhìn tới cánh môi hồng khẽ mở như mời gọi người đến thưởng thức của Tuyết Lạc Viêm, cơ thể dường như có biến chuyển.
“Nhị đệ, người khác cũng sẽ như ngươi? Trải qua một vòng Quỷ môn quan liền thay đổi đến vậy?”
Nghe thấy y hỏi, hắn liền cười.
“Đại ca, ngươi nói thử xem?”
Những ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại bao lấy bàn tay to lớn của Bạch Tư Mạc, nhẹ kéo tay y về phía mình, Tuyết Lạc Viêm đưa môi tới nhấp một ngụm đối với y cười.
“Ta không cho thứ kì quái vào trà, vậy nên đại ca có thể yên tâm mà uống!
Cơ thể mang theo hương khí khiến người khác điên cuồng, chốc gần rồi lại chốc xa cách. Bạch Tư Mạc thấy, hắn căn bản không cho gì vào trà, mà là hạ lên chính bản thân hắn, không thì sao y đối với hắn lại động tâm được kia chứ?
“Nhị đệ, ta còn có việc, khi khác sẽ đến thăm đệ sau.”
Không chờ Tuyết Lạc Viêm nói lời nào, Bạch Tư Mạc đã đứng lên muốn rời đi. Nhìn dáng vẻ có phần hốt hoảng của y, Tuyết Lạc Viêm cười khẽ, nghiêng tay tựa lên bàn.
“Đại ca đi thong thả!”
Một tiếng “Đại ca” này mềm tới thấu xương, Bạch Tư Mạc kinh ngạc đến đơ người. Y thế nhưng lại có phản ứng?
Không ở nơi làm y dao động thêm nữa, Bạch Tư Mạc nhanh chân rời đi, cả đời y ngay cả lúc tranh đoạt gia sản cũng chưa từng mất mặt đến thế.
Nhấp một ngụm trà đắng trên tay, khoé môi Tuyết Lạc Viêm cong lên.
Là Tuyết Lạc Viêm cũng tốt, là Bạch Lãng Vân cũng tốt. Dù sao hắn cũng đã thông suốt, không muốn cùng quá khứ dây dưa chấp nhất thêm nữa.
Tình đọan ái tan, cứ tiếp tục cố chấp, người bị tổn thương vĩnh viễn chỉ có hắn mà thôi.
Ngẩng lên nhìn cánh hoa phiêu dật trôi theo gió, Tuyết Lạc Viêm có chút mê muội.
Nha đầu ngốc, từ giờ huynh sẽ sống cho chính mình. Không cầu ái, không truy tình. Hảo hảo mà sống vô ưu vô sầu lo.
Nha đầu ngốc, huynh nhất định sẽ hạnh phúc!
Khép lại ánh mắt bi thương, lần nữa mở mắt ra..
Hắn, là Bạch Lãng Vân!