Nếu ngay cả bản thân cũng tự căm ghét chính mình.
Vậy, ai sẽ yêu ngươi đây?
Sườn đông nắng sớm kéo dài qua các đồi núi, tiếng chim ríu rít đuổi nhau bay sà trên các mái nhà. Xuyên qua mành cửa bằng tre nứa, những tia nắng ban mai lọt vào gian phòng đơn sơ giản dị.
“Đào Phi Ngôn, mới sáng sớm mà ngươi đã nháo cái gì?”
Trên giường, Bạch Lãng Vân nằm nghiêng người nhìn vào tấm chăn đang nhấp nhô phập phồng của hắn. Hơi thở dài, đưa tay vỗ lên đó một cái.
Người bên trong bị nhắc nhở như thế thì thình lình khựng lại, nhưng rất nhanh lại không yên phận mà lột luôn thắt lưng quần chướng mắt kia xuống. Bạch Lãng Vân nhíu mày, giữ lấy tay y trầm giọng gọi.
“Đào Phi Ngôn!”
Người bị bắt không hề có chút tự giác, hơi trườn về phía trước áp sát vào thân thể ấm áp của Bạch Lãng Vân. Y thoả mãn than nhẹ một tiếng, bấy giờ mới chịu chui ra khỏi tấm chăn đón lấy ánh mắt đang chếch lên kia.
Y cười, rất hợp lí mà nói.
“Công tử, Phi Ngôn là đang giúp ngài nha! Cũng thật lâu rồi ngài chưa chạm vào ai, Phi Ngôn chỉ là làm việc mình nên làm mà thôi, nghẹn lâu rất không tốt cho cơ thể!”
Nói rồi còn hợp thời mà huých nhẹ lên người Bạch Lãng Vân, vô cùng phiến tình mà cọ xát tinh tế. Bạch Lãng Vân đưa tay giữ chặt hông y lại, thủ đoạn gợi tình kia quả thật là không thể xem thường.
“Ta chạm vào ai khi nào, ở đâu ngươi đều biết sao?”
Đào Phi Ngôn cười, ngón tay như rắn nước mềm mại khiêu khích trước ngực Bạch Lãng Vân.
“Tất nhiên rồi, ngài nghĩ ta là ai kia chứ! Công tử, đừng từ chối nữa, để Phi Ngôn tới hầu hạ ngài đi! Ta cam đoan, ngài nhất định sẽ rất thoải mái!”
Thấy hắn im lặng, Đào Phi Ngôn ngầm hiểu là hắn đồng ý. Đôi tay vốn lưu luyến bên hông như được cổ vũ mà chạm vào khố hạ của Bạch Lãng Vân, ngay khi Đào Phi Ngôn mỉm cười thắng lợi thì cơ thể y đột nhiên chết sững.
“Ah...!”
Dục vọng vốn hơi ngẩng đầu phấn khởi, bỗng dưng lọt vào tay người khác khiến y không khỏi ưỡn mình ngâm nga. Đào Phi Ngôn kinh ngạc thở dốc nhìn Bạch Lãng Vân, thấy trong mắt hắn là ý trêu tức không nói rõ. Y cắn răng, nhịn xuống khoái cảm quen thuộc đang ăn mòn cơ thể. Lí trí nhắc nhở, y không được phép quên lí do mà y có mặt ở đây.
“Phi Ngôn, thích không?”
Thân thể không trói buột theo chuyển động áp sát vào nhau, nhìn thấy tình tự trong đáy mắt mê ly của Đào Phi Ngôn, Bạch Lãng Vân cười, khẽ cắn lên vành tai y trầm thấp.
“Ha.. Công tử, cầu người đi vào Phi Ngôn! Ưmm.. Khó chịu, bên trong thật khó chịu..!”
Đã quen đạt đến cao trào ở mặt sau, lúc này y thật không thể thoả mãn với việc chỉ đụng chạm ở phía trước. Cơ thể bứt rứt không yên, sâu trong thâm tâm thầm khao khát dương cụ nóng bỏng mang đến khoái hoạt vô tận kia sẽ đem y xỏ xiên.
Đào Phi Ngôn rên rĩ ngày một vong tình, không thể đạt đến khoái cảm chân chính khiến y như người chết đuối mà bám víu lấy cọc, không ngừng ở trên thân thể Bạch Lãng Vân mà châm lửa, cốt để dụ dỗ hắn nổi lên ý định mà thượng y.
Bạch Lãng Vân ngưng mắt nhìn người đang vặn vẹo như xà, nhận thấy y thật sự khó chịu, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, vòng tay ra sau nhẹ đâm vào tiểu huyệt từ lâu đã chảy dâm thủy kia.
“Ưm..!”
Tuy không phải là thứ mà y thật sự mong đợi, nhưng ít nhiều gì cũng giúp y giải tỏa được phần nào ngứa ngáy bức người phát điên kia. Đào Phi Ngôn nâng chân, phối hợp để tay Bạch Lãng Vân ra vào càng thêm thông thuận. Y liếm môi, khao khát nhìn khối thân thể nam tính bên dưới.
Từ lần đầu tiên Bạch Tư Mạc đưa y đến gặp người này, y đã muốn hắn rồi. Bạch y nam nhân giữa căn nhà đơn sơ mỉm cười trong gió mát, thật khiến lòng người rung động.
Bạch Tư Mạc bảo, đó là con của một kẻ tiện nhân, so với y còn muốn tiện hơn.
Bạch Tư Mạc bảo, có muốn biết bộ dạng dâm đãng của hắn khi mở ra hai chân trông như thế nào không? So với y, tiện lại càng thêm tiện.
“Đào Phi Ngôn, ở bên cạnh hắn, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho hắn đối với ngươi nổi lên dục vọng. Chỉ cần ngươi có thể nắm được tâm hắn, tin tưởng ta, vàng bạc châu báu bản thiếu gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Môi lưỡi nóng bỏng không ngừng cắn xé da thịt, Bạch Tư Mạc khi xa khi gần mà thủ thỉ bên tai y. Trong bóng tối, Đào Phi Ngôn nhếch môi mỉm cười.
Ngay từ đầu, y đã muốn nhúng chàm người này rồi!
“Ah....! Công tử, thật thoải mái! Ưm ưm..! Công tử, chạm vào ta! Ha, cầu ngài chạm vào ta.. Ưm!”
Đào Phi Ngôn phóng túng rên rỉ, y bắt lấy tay Bạch Lãng Vân chạm vào nhũ tiêm dâm đãng, khi nặng khi nhẹ xoa nắn mang đến trùng trùng kích thích. Giống như hồ ly chuyên đi dụ dỗ nam nhân, Đào Phi Ngôn hai má ửng đỏ không ngừng thở dốc, vẻ mặt thanh tú lúc này lại tăng thêm mấy phần mị hoặc. Y mỉm cười cầm lấy bàn tay đang vuốt ve lồng ngực kia lên liếm mút, nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời đi Bạch Lãng Vân, mị ý phong tình trong đáy mắt đủ để hớp hồn bất kì nam nhân nào, thủ đoạn mê hoặc vô cùng cao siêu.
Bạch Lãng Vân nhìn Đào Phi Ngôn chơi đùa với tay mình, cả cái miệng trên lẫn miệng dưới đều cắm rút tạo ra âm thanh dâm mĩ không phù hợp với căn phòng. Chẳng biết là nghĩ gì, đáy mắt hắn trầm xuống, ở thời điểm Đào Phi Ngôn nâng người lên thì rút tay ra.
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc đến không thể tin được của Đào Phi Ngôn, Bạch Lãng Vân xoay người đè y bên dưới, đôi tay thon dài nắm lấy bộ vị yếu ớt của y, nặng nhẹ cao thấp trượt dài.
“Từ giờ, ngươi chỉ được phép phóng xuất ở mặt trước. Nếu để ta biết được ngươi lén lút chạy đi thỏa mãn phía sau của mình, nhớ kĩ, sau này không cần đến đây nữa.”
Thời điểm Đào Phi Ngôn lả người bắn ra được thứ gì đó, y rốt cuộc cũng mệt nhọc ngất đi trong giọng nói uy nghiêm từ tính.
.
.
Đường xá chợ búa lúc nào cũng tấp nập đông người, mà trên đường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một nam nhân ăn mặc sang trọng, nhưng kiểu đi thì vô cùng kì quái kia.
Đào Phi Ngôn sắc mặt kém tới cực điểm, hung hăng dậm bước mà đi, tâm trạng phải nói là vô cùng tồi tệ. Nói trắng ra, y là dục cầu bất mãn.
Kể từ ngày Bạch Lãng Vân ra cái yêu cầu chết tiệt kia, cũng gần mười ngày rồi y chưa có quan hệ xác thịt với ai. Ban ngày tấn công thì bị hắn mời uống trà đàm đạo, nửa đêm có trèo lên được giường thì cũng bị gói như bánh chưng mà ôm quăng xuống góc. Trước đây khuê phòng tịch mịch còn có thể dùng dụng cụ này nọ để an ủi, nhưng hiện tại nếu như để Bạch Lãng Vân biết được y dùng những thứ đó, hậu quả là y sẽ bị treo lên trần nhà mà quang mông Nguyên đêm.
Đào Phi Ngôn cắn răng. Y thật sự là hận chết cái vẻ mặt mỉm cười giảo hoạt kia.
“A!”
Mải lo tức giận, Đào Phi Ngôn hiếm khi bất cẩn đâm sầm vào người khác. Y ôm trán, lùi về sau nữa bước.
“Xin lỗi, ta không..”
“Ốh ồ, xem ai đây này! Chẳng phải là Đào Phi Ngôn - đệ nhất tiểu quan của Ngọc Lâu quán sao? Thật trùng hợp nha, có muốn vui vẻ một chút không?”
Liếc mắt nhìn đám người từ đâu xuất hiện cố tình chặn đường, mặt Đào Phi Ngôn trầm xuống, môi cong lên nở nụ cười chiêu bài quen thuộc.
“Các vị đại nhân lượng thứ, Phi Ngôn đã không còn là người của Ngọc Lâu quán nữa. Thỉnh các vị đại nhân nhường đường cho, Phi Ngôn còn có việc..”
Bốp!
Một cái bạt tai vang dội giáng xuống, Đào Phi Ngôn ăn đau lệch hẳn mặt sang bên. Tên cầm đầu nắm tóc kéo y đi, vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn.
Trong ngôi miếu hoang đổ nát, tốp ba bốn nam nhân thô kệch đè một thanh niên dáng người mảnh khảnh xuống nền đất dơ dáy, ở trong tiếng mắng chửi tục tĩu mà thi nhau xâm chiếm y.
Phía dưới lần lượt bị đâm chọt không thương tiếc, tinh dịch ô uế chảy dài từ khe huyệt xuống bắp đùi, đọng thành một mảng nhớp nháp trụy lạc. Phía trên lại bị nhồi một cây côn thịt bẩn thỉu, mùi hôi thối do lâu ngày không tẩy rửa đủ để khiến người khác nôn oẹ.
Đào Phi Ngôn quỳ gối trên sàn, phía sau bị kiềm giữ không cho nhúc nhích. Y thậm chí còn chủ động nâng người phối hợp với kẻ kia, ra sức cắn nuốt cả hai cây côn thịt đang lần lượt đi vào. Da thịt trắng nõn bị bọn người không thương tiếc vận lực ngắt nhéo, đọng thành từng mảng xanh ứ bầm ghê mắt trải dọc cơ thể. Đào Phi Ngôn rên rĩ, đau đớn đi kèm với khoái cảm chính là thứ y học được để sinh tồn.
Lẽ đời bạc bẽo, thời gian lại càng vô tình. Đào Phi Ngôn sõng soài nằm dài trên đất, hai chân vô lực mở rộng không thể khép lại. Đám nam nhân cười tục tằng kéo quần lên, đưa mũi giày đá đá chọt vào miệng huyệt sưng tấy của Đào Phi Ngôn, thỏa mãn thứ thú tính biến thái tà ác của mình.
Đào Phi Ngôn thầm nghĩ, nếu y còn sức nhất định sẽ cười thật to. Cười vào mặt bọn người vừa thượng y, cười vào cái tấm thân rách nát đê tiện này.
“Nếu ngay cả bản thân cũng tự căm ghét mình. Vậy, ai sẽ yêu ngươi đây?”
Đào Phi Ngôn trừng mắt, kinh ngạc đến quên cả cử động nhìn Bạch Lãng Vân một thân y sam bước vào. Người nọ tựa như trích tiên không nhiễm bụi trần, khinh phiêu dạo bước đến gần bên y.
“Ngươi là ai? Khôn hồn thì đừng xen vào chuyện của bọn ông!”
Một tên hung hăng bước ra chắn đường Bạch Lãng Vân, những tên khác cũng bày ra vẻ mặt dữ tợn mà hăm he. Bạch Lãng Vân nhíu mày, chẳng nhiều lời đôi co, cứ thế một cước liền giải quyết tất cả.
Bạch Lãng Vân tháo chiếc áo bên ngoài phủ lên người Đào Phi Ngôn, cúi xuống đem y bế vào lòng. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đào Phi Ngôn, một đường không nói gì im lặng mà đưa y rời đi.
Gió nhẹ lướt cành cây lá rụng, Đào Phi Ngôn nghiêng đầu tựa vào bờ vai vững trãi. Y nhắm mắt, đem giọt nước uất ức, phẫn hận, tủi nhục tưởng chừng như đã quên lãng kia, vùi sâu vào lồng ngực ấm áp dày rộng.