Hồi Sinh 2003

Chương 52: Chương 52: Bị con gái theo đuổi.




Rất nhanh đã đến thời gian lên xe.

Đầu tiên là đứng lên xếp hàng kiểm tra vé, Uông Cần Cần nhìn thấy hắn xách hành lí lên đi đến chỗ kiểm vé, cô nũng nịu gọi hắn quay lại.

- Việc gì?

Lục Dương nhìn về phía cô mà không hiểu gì.

Uông Cần Cần cười tươi nhìn hắn, sau đó cô nhăn đôi lông mày lại chỉ tay về hai chiếc vali hành lí, cầu xin nói.

- Bạn học Lục Dương! Cậu xem hôm nay mình mang nhiều hành lí quá, lúc trươc đến đây bằng taxi, đã khiến mình mệt muốn chết rồi, cậu có thể giúp mình một chút được không? Tí nữa lên xe mình sẽ cảm tạ cậu, có được không?

Là bạn học nữ cùng lớp, hơn nữa còn là một cô gái đáng yêu, lời cầu xin mềm mại đó khiến cho không có người đàn ông nào có thể từ chối nổi.

Vì vậy, Lục Dương vươn tay xách túi hành lí rồi đi vào nơi kiểm phiếu, vali nặng hơn 5 kg, đối với Lục Dương bây giờ thì hắn có thể nhẹ nhàng dùng một tay xách lên, không có chút nặng nhọc nào.

Nhưng Lục Dương không nhìn thấy được, lúc hắn xách chiếc vali lên quay lưng bước đi, khóe miệng Uông Cần Cần cong lên thành một nụ cười đắc ý.

Thật ra mỗi lần về nhà thì cô không cần phải mang theo nhiều đồ dùng như vậy, nhưng cô muốn cái vali trở nên rất nặng, nên đã nhét tất cả sách vở của học kì này vào bên trong.

Cũng vì, cô muốn mình thiếu Lục Dương một ân tình, để lát nữa lúc lên xe, cô mượn phần ân tình này để mời hắn đi ăn, đến lúc đó, dù có chút nhiệt tình nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy mình là một người con gái tùy tiện.

Nhưng mà, khi Lục Dương cầm chiếc vali nhẹ nhàng như vậy, đây là điều ngoài ý muốn của Uông Cần Cần.

Cô bỏ nhiều thứ vào vali như vậy, là muốn lúc Lạc Dương xách nó lên thì sẽ đổ nhiều mồ hôi, cô còn muốn tặng cho hắn một chiếc khăn để lau.

Nhưng bây giờ, muốn hắn phải đổ mồ hôi cũng không dễ dàng.

Nhưng không sao, chỉ cần có được lí do để sau này mình tiếp cận hắn là được.

Từ khi vào trường cấp hai đến bây giờ, Uông Cần Cần luôn tự tin với mị lực của bản thân.

____________

Mất rất nhiều hơi sức, cuối cùng Lục Dương và Uông Cần Cần cũng chen chân được lên trên xe lửa.

Một tay Lục Dương xách túi hành lí của mình, tay còn lại của hắn cầm xách chiếc vali của Uông Cần Cần, cố gắng chen lên phía trước, còn Uông Cần Cần thì ôm hai chiếc túi nhỏ, mỉm cười theo sát sau lưng của Lục Dương.

Đi xe lửa chính là vậy, nếu mình cứ nhường nhịn người ta thì sớm hay muộn chỉ được đứng trên một lối nhỏ mà chờ thôi, dù có tìm được ghế ngồi hay không, cũng phải mất mấy tiếng đồng.

Thân thể Lục Dương mạnh mẽ, hắn nhanh chóng chen được vào bên trong, vì vậy sau khi lên xe, Lục Dương còn thấy trong đó còn bảy hay tám chỗ trống để ngồi.

Vì phía sau còn có một Uông Cần Cần nữa, hơn nữa trước khi lên xe cô ấy đã nói muốn ngồi gần chỗ của hắn, tránh cho việc quá nhàm chán lúc ngồi trên xe, nên lúc Lục Dương nhìn thấy những ghế trống kia, trong vô thức Lục Dương đã chọn được hai ghế.

Hai chỗ ngồi không gần nhau, nhưng lại đối mặt với nhau.

Lục Dương xếp hành lí của mình lên trên chỗ ngồi, sau đó hắn quay lại gác chiếc vali của Uông Cần Cần lên kệ đựng hành lí.

Trong lúc hắn đang làm những chuyện này, Uông Cần Cần ở phía sau liên tục mỉm cười nói lời cám ơn.

Không thể không nói, mặc dù bây giờ Lục Dương không có chút hứng thú nào với Uông Cần Cần nhưng nghe những lời cám ơn không ngừng từ sau lưng, còn có một hương vị tươi mát thanh nhã tỏa ra, tâm tình Lục Dương liền trở nên rất tốt, so với việc ngồi một mình trên xe lửa thì tốt hơn rất nhiều.

Đợi đến lúc hai người ngồi lại đối diện nhau, Uông Cần Cần mới kịp tranh thủ thời gian mở chiếc túi đang cầm trong tay, cô lấy ra những năm đến sáu loại đồ ăn vặt, có mứt hoa quả, có kẹo cao su, còn có bánh quy và cả quả mận nữa.

Sau đó cô lấy ra một chai nước khoáng và một bình Tuyết Bích.

Vừa mang đồ ăn vặt ra, Uông Cần Cần vừa nhiệt tình mời Lục Dương ăn, nếu hắn xấu hổ không nhận, cô sẽ cố gắng nhét vào tay Lục Dương, trong miệng luôn nói lời cám ơn hắn, nếu không có Lục Dương thì cô không thể dễ dàng lên xe như vậy được.

Nhiệt tình đến mức không thể từ chối được, Lục Dương đành phải nhận lấy một ít hạt dưa Uông Cần Cần cho, vừa ăn vừa thận tiện ứng phó lời nói của cô.

_____

Hơn nửa tiếng sau, tự nhận mình nói chuyện rất hợp với Lục Dương, Uông Cần Cần xin phép bác gái ngồi bên hắn để được đổi chỗ, nói muốn ngồi bên cạnh bạn.

Bái gái kia cũng là một người thật thà, gặp phải khuôn mặt cười tươi mong giúp đỡ của Uông Cần Cần thì không đành lòng từ chối, vì vậy bác đã đổi chỗ cho cô.

Uông Cần Cần cười tươi ngồi xuống bên cạnh Lục Dương, mùi hương thanh nhã lại bay vào xoang mũi hắn.

Cánh tay, đùi của cả hai để gần bên nhau, mặc dù quần áo mùa đông hơi dày, nhưng vẫn có chút kiều diễm riêng trong đó.

Uông Cần Cần vẫn không có cảm giác nào, hồn nhiên không để tâm.

Lục Dương cũng là một người đàn ông bình thường, hắn cũng không giữ sạch cho bản thân, tất nhiên sẽ không giả vờ đứng đắn mà kéo ra khoảng cách với cô.

Ngược lại hắn còn có chút hưởng thụ, so với ngồi cùng bác gái kia thì tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ngồi xuống, cùng nói chuyện với Lục Dương vài câu, đôi mắt Uông Cần Cần liền sáng ngời lên, bỗng nhiên cô nói.

- Đúng rồi! Ngồi trên xe lửa sao không nghe nhạc được chứ! Đợi một chút... Để mình lấy đĩa CD ra...

Cô nói xong liền mở một chiếc túi khác ra, lấy ra một máy nghe nhạc và hơn mười chiếc đĩa CD khác nhau.

Nhìn thấy món đồ chơi này, Lục Dương liền nhớ đến rất nhiều bài hát của kiếp trước.

Trong trí nhớ của hắn, những năm 2003, 2004 thì rất thịnh hành đĩa CD.

Có lẽ đây là phương tiện nghe nhạc thuận tiện nhất của học sinh cấp ba và sinh viên.

Lục Dương còn nhớ, trước kia trong phòng kí túc của mình cũng có một máy nghe nhạc như vậy, nếu hắn không có việc thì sẽ ngồi trong phòng nghe những bài ca của beyond.

Khi đó Lục Dương mới bắt đầu biết đến nhóm beyond, yêu thích các bài hát của họ, sự yêu thích này hơn mười năm qua đi vẫn không đổi.

Mỗi lần nghe beyond hát, cảm xúc của hắn liền bị đám chìm vào trong đó.

Đúng lúc này, Uông Cần Cần hỏi Lục Dương thích nghe ai hát.

Lục Dương thuận miệng nói là beyond.

Uông Cần Cần sững sờ, cô cười thành tiếng rồi nói.

- A! Cậu cũng thích nghe beyond hát sao? Thật trùng hợp, mình cũng rất thích nhóm nhạc đó!

Vừa nói, Uông Cần Cần vừa tranh thủ thời gian tìm đĩa nhạc của nhóm beyond, cô cắm tai nghe vào, rất tự nhiên mà nhét một bên vào tai Lục Dương.

Giống như sự tự nhiên bình thường của bạn gái Lục Dương.

Lục Dương cũng không trốn tránh, có một cô nàng xinh đẹp muốn ở gần mình như vậy, điều này nói rã mị lực của hắn càng tăng thêm nhiều.

Nhưng vậy là đủ rồi, nếu Uông Cần Cần còn có những hành động thân mật hơn, chắc chắn hắn sẽ từ chối, dù sao thì hắn cũng không quen thuộc với cô.

Khoảng 2 giờ sau, chiếc xe chở đồ của xe lửa đi qua, trên đó có tất cả mọi thứ như đồ ăn vặt, đồ uống, cơm, bộ bài... Cái gì cần đều có hết.

Nhưng mà, những thứ này lại không thích hợp với hắn.

Trước khi đi đến nhà ga, Lục Dương đã mua hai miếng bánh mì, một chai nước khoáng để ăn ở trên xe, nhưng Uông Cần thì khác, nhìn thấy chiếc xe đó thì hai mắt cô đã tỏa sáng, vội vàng tháo tai nghe ra, cô mua hai hộp cơm trên đó.

Trong lòng Lục Dương còn đang nghi ngờ có phải Uông Cần Cần mua thêm một hộp cơm cho mình không, quả nhiên cô ấy quay sang nhét vào tay hắn một hộp cơm.

15 khối tiền mua được một hộp cơm, vào năm 2003 đúng là đắt đến không ngờ.

Lục Dương từ chối, nhưng Uông Cần Cần lại cười nói.

- Cùng là bạn học của nhau, cậu khách khí như vậy làm gì? Lúc nhờ cậu xách hộ vali, mình cũng đâu khách sáo đến vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.