Hồi Sinh 2003

Chương 31: Chương 31: Thay đổi ấn tượng của Tiểu Tuyết.




Hơn 10 giờ tối, Lục Dương một lần nữa bước đến dưới gốc cây bên ngoài hành lang lớp tự học buổi tối, ánh sáng từ trong phòng học hắt ra cũng không thể chiếu sáng đến nơi hắn đang đứng, Lục Dương đứng dưới gốc cây to, nếu trong phòng học có người nhìn ra bên ngoài cũng không thể nhìn rõ mặt của hắn được.

Trong phòng học 103, Tào Tuyết vẫn chưa rời khỏi đây, Lục Dương nhìn thấy bóng hình nàng nghiêng đầu đọc sách, dường như nàng không hề vì việc Lục Dương bỏ đi mà ảnh hưởng đế bản thân một chút nào, cô cúi đầu chăm chú đọc từng trang sách.

Lục Dương cũng không đi vào ngay, hắn kẹp hai cuốn sách đó dưới nách, rồi móc ra một điếu thuốc đốt lên, trong lòng có chút do dự bản thân có nên làm vậy hay không.

Sống lại, hắn lại một lần nữa dùng tiểu thuyết để theo đuổi nữ sinh, đúng là quá kém cỏi.

Khi điếu thuốc trong tay hắn sắp cháy hết, thì bỗng nhiên Lục Dương cười cười, hắn nghĩ thầm: Lục Dương ơi Lục Dương! Mày sống đã được 29 năm làm người rồi, sao cứ quan tâm đến những quá trình vụn vặn này làm gì chứ? Nó quan trọng lắm sao? Chỉ là tán gái thôi! Bắt được đến tay là tốt rồi, chú ý nhiều vậy có được gì không?

Kiếp trước không phải đã nếm mùi thất bại rất nhiều lần hay sao?

............

Trong lòng hắn cuối cùng cũng hạ quyết định, Lục Dương ném điếu thuốc còn chưa hút hết xuống đất, dùng chần nghiền nát nó, sau đó lây ra hai cuốn sách cầm trên tay, hắn bước về phía của sau của lớp học.

Quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là Lục Dương muốn theo đuổi Tào Tuyết, cho nên, hắn cần phải thành công.

Tào Tuyết đang chăm chú đọc sách, Lục Dương vẫn giống như những lầ trước, hắn nhẹ bước đi vào bên cạnh cô, bình tĩnh ngồi xuống.

Mặc dù động tác của Lục Dương rất nhẹ nhàng, nhưng hắn không thể không quấy rầy đến tào Tuyết được, vì vậy, lúc Lục Dương ngồi xuống, Tào Tuyết đưa ánh mắt ngoài ý muốn nhìn sang.

- Sao cậu lại đến đây?

Nàng có chút ngoài ý muốn hỏi hắn.

Ngày hôm qua Lục Dương đã bước đi mà không hề ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, Tào Tuyết còn nghĩ rằng hắn sẽ không theo đuổi nàng nữa, dù cô vẫn không hiểu được ngày hôm qua mình nói câu nào khiến hắn tức giận như vậy.

Nàng nghĩ rằng, Lục Dương sẽ mãi mãi không đến bên cạnh nàng nữa, vì vậy, lúc này Lục Dương đến đây, Tào Tuyết thực sự thấy rất bất ngờ.

Lục Dương không nói gì mà hắn chỉ đem hai cuốn sách trong tay cho Tào Tuyết xem.

Tào Tuyết mơ hồ thấy hắn đưa cho nàng hai cuốn sách in ấn rất đẹp nên nàng vô thức nhận lấy, sau đó nàng đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Lục Dương, không hiểu được vì sao hắn lại đưa cho nàng hai cuốn sách là có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn dùng hai cuốn sách này để xin lỗi nàng.

Xin lỗi chuyện hôm qua?

Nhưng mà, Tào Tuyết vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng?

Có chuyện xin lỗi như vậy sao?

Cho dù là tặng đồ để xin lỗi, cũng phải tặng hoa tươi chứ?

- Là mình viết, mặt phía sau cuốn sách có giới thiệu vắn tắt về mình.

Nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của Tào Tuyết, Lục Dương lãnh đạm nói, trên khuôn mặt hắn vẫn rất bình tĩnh.

Tuy nhiên, nếu hắn dùng cuốn sách này chỉ để thay đổi cách nhìn của Tào Tuyết thôi, thì thật sự là lấy lớn để làm nhỏ, tâm tình của Lục Dương rất phức tạp, nhưng vẫn không biểu hiện ra chút đắc ý nào.

- Cậu viết?

Tào Tuyết ngẩn ngơ, nàng vô ý thức nhìn về hai cuốn tiểu thuyết trên tay mình.

Không thể nói, Tào Tuyết chưa từng thấy cuốn sách nào được in ấn hoàn mĩ như vậy, hoàn mĩ hơn rất nhiều so với những cuốn sách giáo khoa kia, thậm chí khi so với những... tạp chí in ấn cũng tỉ mỉ hơn rất nhiều.

Hơn nữa Lục Dương vừa nói, đây là sách hắn viết.

Điều này đã khơi dậy sự tò mò của Tào Tuyết, Cô cầm môt quyển sách lên rồi mở mặt sau của nó ra.

Quả nhiên, có một đoạn vắn tắt giới thiệu tác giả được in ở mặt sau.

"Giới thiệu vắn tắt về tác giả: Văn Sửu, tên thật là Lục Dương, sinh tháng 10 năm 85, là người An Huy Vu Hồ của Trung Quốc, yêu thích tiểu thuyết, âm nhạc, phim ảnh, yêu thích sáng tác trong màn đêm dài yên tĩnh, cuốn sách anh viết khiến ánh mắt độc giả phải tỏa sáng!"

Không thể không nhắc đến, nhà xuất bản tiểu thuyết Đài Loan là điều này rất tốt, ở cuối mỗi cuốn sách đều giới thiệu vắn tắt về tác giả, có bút danh và tên thật, làm cho các tác giả nhìn thấy liền thấy tự hào.

Mỗi lần Lục Dương nhìn bản giới thiệu vắn tắt này đều mỉm cưới, trong lòng hắn có chút kiêu ngạo.

Đây là cuốn sách của hắn!

Mà bây giờ, đoạn giới thiệu vắn tắt này được Tào Tuyết nhìn thấy, nàng lại có phản ứng khác.

Đây không phải là giới thiệu về nàng nên nàng sẽ không cảm thấy tự hào hay kiêu ngạo, Tào Tuyết chỉ cảm thấy ngạc nhiên, rất ngạc nhiên!

Nàng không nghĩ đến một nam sinh dùng mọi biện pháp để tiếp cận, theo đuổi nàng lại có tài năng như vậy, hai quyển sách xinh đẹp này đều do hắn viết ra?

Tối hôm qua Tào Tuyết tận mắt nhìn thấy hắn viết bản thảo, những chữ như gà bới khiến cô phản cảm đó, lại có thể xuất bản thành sách sao?

Hay là dù chữ của hắn xấu, nhưng nội dung lại rất đặc sắc?

Tào Tuyết nhịn không được muốn đọc nội dung bên trong hai cuốn sách này, nàng ngạc nhiên khi thấy những chữ trong này đều phải đọc từ trái sang, giống như đọc một bí kíp võ công thời cổ đại.

Tào Tuyết đọc một mạch hơn mười trang sách, nàng phát hiện tất cả các trang sách đều phải đọc từ trên xuống dưới theo hàng.

Tào Tuyết có cảm giác bản thân nàng đang nằm mơ.

Một nam sinh có ngoại hình bình thường, theo đuổi cô hơn hai mươi ngày thì bỗng nhiên biến thành một tác giả ít nói, hay là một tiểu thuyết gia được xuất bản hai cuốn tiểu thuyết hoàn mĩ.

Nàng nhịn không được mà đưa ánh mắt nhìn Lục Dương.

Lục Dương ngồi ngay ngắn trước mặt cô, dáng vể của hắn vẫn râtt bình thường, khuôn mặt cũng không quá đẹp trai, chỉ có sự đặc biệt lớn nhất là sự sạch sẽ nhẹ nhàng trên người hắn.

Nhưng mà, hình dáng đó làn nữa lọt vào mắt Tào Tuyết khiến nàng có cảm giác con người hắn rất thần bí, nàng cảm giác bản thân nhìn không thấu được người ở trước mắt.

Một đôi mắt không quá lớn, chứa đầy sự yên tĩnh kiến nó trở nên thật thần bí, khác xa so với những nam sinh cùng tuổi khác, mắt hắn có vẻ giống một người đàn ông trung niên đã trưởng thành.

- Thật xin lỗi, ngày hôm qua mình đã hiểu nhầm cậu.

Tào Tuyết giống như vừa gặp Lục Dương lần đầu tiên vậy, nàng nhìn Lục Dương một lúc lâu rồi mở miệng xin lỗi hắn.

Điểu này đã làm cho ấn tượng lòng của Lục Dương đối với nàng tốt lên một chút.

Trong lòng hắn vẫn luôn quan niệm, dù nữ sinh biết rõ bản thân cô ấy làm sai, cũng sẽ không chịu xin lỗi.

Tất nhiên, Tào Tuyết là trường hợp ngoài ý muốn.

Lục Dương rất thích những nữ sinh có can đảm nhận lấy sai lầm của bản thân.

Nghe được lời xin lỗi của nàng, trên khuôn mặt Lục Dương cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười tươi.

Nhân cơ hội Tào Tuyết đang cảm thấy áy náy trong lòng, hắn quyết tâm phải rèn sắt khi còn nóng, nhân dịp này thúc đẩy mối quan hệ của hai người tiến lên phía trước một bước.

Lập tức Lục Dương cười tươi mở miệng.

- Quyển sách này mình đã viết được ba vạn chữ, cho đến bây giờ, cậu là người đầu tiên biết được điều đó đấy.

- Cám ơn cậu!

Tào Tuyết nghe được Lục Dương nói nàng là người đầu tiên biết được điều này, trên khuôn mặt nhỏ của nàng khong kìm được sự vui vẻ, nàng nhỏ giọng cám ơn hắn.

Lục Dương nói tiếp.

- Vốn là mình không mống cho cậu biết sớm như vậy đâu, nhưng hôm qua cậu lại hiểu nhầm mình, mình biết nếu như không gỡ bỏ được sự hiểu nhầm trong lòng cậu thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Bây giờ chắc là đã hơn mười giờ đêm, hai chúng ta đi ăn khuya được không? Xem như là chúc mừng cuốn tiểu thuyết của mình được xuất bản, hơn nữa mình còn chưa nói cho ai biết chuyện này, nên dù tiểu thuyết của mình đã xuất bản được hai cuốn nhưng vẫn chưa có tiệc chúc mùng nó này!

- Việc này...

Tào Tuyết nghe Lục Dương nói muốn đưa nàng đi ăn khuya, trong lòng có chút do dự.

Dù sao ở trong trường Đại Học, một cô gái đi ăn cùng chàng trai trong đêm khuya, điều này đã chứng minh hai người họ đã là người thương của nhau rồi.

Trước khi Tào Tuyết đến đây, nàng còn có suy nghĩ không muốn làm bạn với Lục Dương này nữa.

Nếu như hắn vẫn còn là Lục Dương của mấy năm trước, khi nhàn thấy sự do dự của bạn gái thì nhất định sẽ nhụt chí, chín phần sẽ sợ nàng từ chối lời mời của hắn.

Nhưng bây giờ, Lục Dương không còn là một rau cải trắng nữa.

Nhìn thấy Tào Tuyết do dự muốn từ chối, Lục Dương liền đứng dậy dọn dẹp những đồ của nàng trên bàn lên cầm trong tay, sau đó hắn quay ra đưa tay làm tư thế mời nàng, cười nói.

- Đi thôi! Đây là lần đầu tiên mình mời cậu ăn cơm, cậu không được từ từ chối đâu?

Đến bây giờ, nếu Tào Tuyết còn muốn từ chối Lục Dương thì phải lấy lại đồ đạc của nàng trong tay hắn, như vậy Lục Dương sẽ rất mất mặt.

Nhưng bây giờ ấn tượng của nàng đối với hắn rất tốt, nên việc làm ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn, nàng vẫn không làm được, vì vậy Tào Tuyết chỉ có thể đỏ mặt đứng dạy, sánh vai cùng Lục Dương đi ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.