Hỏi Thế Gian Tình Ái Là Chi? (Vấn Thế Gian Tình Vi Hà Vật)

Chương 26: Chương 26




Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Phàn Sở Thiên vẫn luôn là một người hành động theo phong cách sấm rền gió cuốn, một tuần sau liền xuất sạch hàng tồn kho, tuần sau nữa đã dắt díu cả nhà dọn khỏi căn hộ. Cái gọi là giấu mình ở thành thị đông đúc, Phàn gia thuê nhà ngay tại trung tâm thành phố, dưới lầu chính là một khu chợ tấp nập, trong khu phố đó rất nhanh tìm được một cửa tiệm, trang trí sửa chữa trong một tuần kế tiếp, đã có biển treo lên, tất nhiên là bán sách.

Lúc biết bọn họ lại chuyển nhà, Trác Lâm không nói câu nào chỉ là ý vị sâu xa mà liếc Thẩm Kiều một cái. Thẩm Kiều bĩu môi, không phải cậu chính là lấy chồng theo chồng hay sao, nhìn cái gì mà nhìn.

Theo thì cứ theo, dù sao theo Phàn Sở Thiên cậu cũng không thiệt gì. Quỹ riêng của cậu, Phàn Sở Thiên nếu cần cứ trực tiếp xài, cuộc sống này cứ thế trôi đi. Là hai thằng đàn ông, đương nhiên không thể đến cơ quan hành chính đăng ký kết hôn, dù sao đó cũng chỉ là giấy tờ thủ tục.

Phàn Sở Thiên đem toàn bộ sách xuất bản của Thẩm Kiều bày ở vị trí đẹp nhất, không thèm quan tâm bán chạy hay không bán chạy, còn tặng kèm chữ kí miễn phí, chỗ nào cũng ám chỉ tiệm sách này cùng Kiều gia có tầng tầng lớp lớp quan hệ. Có mấy cô gái đã từng đi buổi kí tên tác giả, gặp qua bề ngoài “ảo diệu” Thẩm Kiều, mỗi khi đến tiệm sách, sẽ nhìn chủ tiệm thân hình cao lớn có khuôn mặt vừa hòa ái vừa thành thật kia, mà âm thầm nói nhỏ với nhau. Mãi đến khi làm Phàn Sở Thiên lơ mơ không hiểu gì, mới có một cô gái mạnh dạn tiến lên hỏi thăm: “Ông chủ này, anh và Thẩm Kiều là quan hệ thế nào?”

—— Thẩm Kiều bút danh cũng chính là Thẩm Kiều, nghe nói là vì lười nghĩ bút danh quá…

Phàn Sở Thiên sửng sốt, đột nhiên đỏ mặt một tẹo, vẻ mặt thực thành thật mà vò đầu cười đáp: “Là bạn.”

Mấy em gái kia liền “A” một tiếng thật dài, thỏa mãn nhìn hắn ra vẻ hiểu rõ mà cười, một câu “Bạn trai chứ gì?” không cần hỏi thẳng ra.

Các em gái thời nay, vốn là tinh tường như thế.

Thẩm Kiều chưa từng đặt chân đến tiệm sách của Phàn Sở Thiên. Vẫn như cũ mỗi ngày quanh quẩn trong nhà, lên mạng viết văn, chơi game. Buổi trưa và buổi tối Phàn Sở Thiên sẽ về nấu cơm cho cậu và Lê Hoa, thỉnh thoảng cậu sẽ mang Lê Hoa xuống thám thính —— tất nhiên là trong bộ dạng rách nát bù xù, sẽ không ai nhận ra được.

Việc buôn bán của tiệm sách Phàn gia rất tốt, vợ chồng son sinh hoạt cũng rất có tư vị.

Nhìn Thẩm Kiều cứ đúng hẹn sẽ gọi điện cho mẹ cậu hỏi thăm, Phàn Sở Thiên trong lòng cũng muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế. Cho đến khi Thẩm Kiều cúp máy, ý vị sâu xa nhìn hắn cười cười, Phàn Sở Thiên mới chột dạ bĩu môi: “Làm sao?”

“Muốn gọi điện cho người nhà thì gọi đi.” Thẩm Kiều nói.

“Anh sợ nhà anh sẽ trực tiếp báo cảnh sát bắt anh lại.” Phàn Sở Thiên nhún vai.

Thẩm Kiều vỗ vỗ vai hắn: “Hiện tại anh làm ăn nghiêm chỉnh, sợ cái gì mà sợ?”

Phàn Sở Thiên ngẫm lại thấy cũng đúng, chẳng những việc buôn bán đã tẩy trắng, lại còn ổn định dần cuộc sống, vợ cũng coi như lấy luôn rồi, mặc dù giới tính là nam…

Thẩm Kiều xoa xoa tóc hắn: “Gọi đi, em không nghe trộm đâu.”

Phàn Sở Thiên nhếch miệng cười: “Anh còn muốn em nghe lén ấy chứ.”

Phàn Sở Thiên cuối cùng cũng gọi điện về nhà, vừa thấy đầu dây bên kia nghe điện liền nói: “Ba à, con đây.” Vừa dứt lời, vội duỗi thẳng cánh tay ra xa. Lão gia tử trung khí mười phần, Thẩm Kiều hoài nghi ống nghe có bị ông hét hỏng luôn rồi không… Gần một tiếng trôi qua, bên kia mới có vẻ êm êm xuống, Phàn Sở Thiên nhanh chóng đem ống nghe kéo gần lại: “Ba à, con hiện tại không còn buôn bán mấy thứ kia nữa.”

“A? Mày còn không chịu cút về đây cho tao?” Lão gia tử lại rống lên một câu.

Phàn Sở Thiên cười hắc hắc, cánh tay nhàn rỗi còn lại ôm sát Thẩm Kiều: “Cút không được ấy ba, con ở bên này yên bề gia thất rồi.”

“Yên cái gì?!”

“Con lấy vợ rồi.” Phàn Sở Thiên ăn ngay nói thật, “Là nhà văn, hiện tại con mở một tiệm sách.”

“Vậy là cây hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi ư?”

“Vâng, con là bãi phân còn người ta là hoa nhài.”

“Còn không chịu trở lại?” Lão gia tử nghe đến đây vẫn không hết bất mãn.

“Ngày lễ con nhất định sẽ về.”

“Tiểu tử thối này!”

“Con sẽ đưa cả vợ về.”

“Trông như tao thèm con dâu lắm đấy!”

Lúc này, bên kia truyền đến một giọng nữ ôn nhu: “Đây, ông uống miếng nước đi, không vội, cứ chậm rãi mắng nó.”

Phàn Sở Thiên khóe miệng mang ý cười, dùng khẩu hình nói cho Thẩm Kiều: “Mẹ anh đấy.”

Lão gia tử đơn giản vứt điện thoại qua một bên, tiếp nhận chén trà của mẹ Phàn nhấp giọng. Phàn Sở Thiên thở dài trong điện thoại, liền nghe đến bên kia nhấc máy lên: “A lô, Sở Thiên phải không con?”

“Mẹ, con đây.” Giọng nói của Phàn Sở Thiên bất giác mềm đi.

“Ừ, con bình an là tốt rồi, mẹ yên tâm.” Mẹ Phàn ôn nhu nói, “Ngày lễ Tết tranh thủ về nhà nhé, ba con rất nhớ con đó.”

“Vâng.” Phàn Sở Thiên đáp ứng.

“Mẹ gác máy nhé, điện thoại đường dài mắc lắm.” Mẹ Phàn nói thêm.

“Vâng, con về sau nhất định sẽ về nhà nhiều.” Phàn Sở Thiên vội nói, “Con bất hiếu, hai người phải chú ý thân thể.”

“Ừ, con cũng chú ý sức khỏe.” Mẹ Phàn nói,

Hai bên nói lời tạm biệt, Phàn Sở Thiên đặt di động xuống, nhìn sang người bên cạnh đang cười cười nhìn mình, dùng sức kéo cậu lại gần, hôn lên má cậu một cái: “Năm mới cùng anh về nhà nhé?”

Thẩm Kiều liếc hắn một cái: “Nếu bị ba anh đánh thì làm thế nào?”

“Không sao đâu, còn mẹ anh mà.” Phàn Sở Thiên mặt dày đương nhiên đáp.

Bên kia Phàn Sở Thiên cùng người nhà không khí mới dịu đi, bên này Thẩm Kiều đã nhận được điện thoại của chị gái.

Cúp máy xong, Phàn Sở Thiên liền thấy Thẩm Kiều bắt đầu đóng gói hành lý.

Phàn Sở Thiên lo lắng hỏi: “Sao thế?”

“Mẹ em ốm.” Thẩm Kiều ngắn gọn giải thích, “Em muốn đi Thành Đô một chuyến.”

“Có nặng lắm không? Cần nhiều tiền không?” Phàn Sở Thiên vội hỏi.

“Hiện tại chưa cần.” Thẩm Kiều nói, “Nếu cần em sẽ báo anh.”

“Em định đi bao lâu?” Phàn Sở Thiên lại hỏi.

“U xơ tử cung, còn may phát hiện sớm, bây giờ đang chuẩn bị làm phẫu thuật.” Thẩm Kiều đơn giản kể lại, “Chắc khoảng một, hai tháng.”

Phàn Sở Thiên gật đầu, bắt lấy tay cậu: “Anh đợi tin em, có vấn đề gì nhất định phải thông báo cho anh.”

Thẩm Kiều cười cười: “Biết mà.”

Hành lý rất đơn giản, từ Trùng Khánh đến Thành Đô cũng chỉ có hơn hai tiếng ngồi xe lửa, Phàn Sở Thiên lái xe của Thẩm Kiều đưa cậu đến nhà ga, đến nơi hắn nghiêm túc nói: “Chăm sóc bác gái thật tốt nhé.”

Thẩm Kiều gật đầu.

“Nhớ rõ có anh đang đợi em về.”

Tiếp tục gật đầu.

“Em xem đi, xe em thích anh còn giữ,” Phàn Sở Thiên giở giọng uy hiếp, “Không cẩn thận anh mang xe cao chạy xa bay.”

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng, lườm hắn một cái rồi xoay người vào nhà ga.

Phàn Sở Thiên nhìn theo bóng lưng cậu, len lén thở dài.

Về đến nhà, Lê Hoa nhảy lên, Phàn Sở Thiên đón được. Lê Hoa meo meo hai tiếng, như là hỏi tại sao không thấy Thẩm Kiều trở về cùng hắn. Phàn Sở Thiên sờ sờ đầu nó: “Bây giờ còn có hai đứa mình thôi.”

Chỉ là tạm thời thiếu đi một người, không gian cảm thấy trống vắng đi rất nhiều. Phàn Sở Thiên nhìn quanh bốn phía, không biết hôm nay là lần thứ mấy thở dài. Sau đó, hắn tự an ủi mình, cậu ấy cũng đâu phải không trở lại.

Mở cửa phòng ngủ, tham lam hít hà khí tức Thẩm Kiều còn lưu lại. Cậu chỉ mang theo vài bộ đồ ngủ cùng laptop, đồ vật còn lại đều đặt nguyên vẹn ở chỗ cũ. Phàn Sở Thiên quét dọn hết thảy một lần, mới xoay người ra khỏi phòng.

“Muốn theo ba ra tiệm sách không?” Phàn Sở Thiên hỏi, “Cậu ấy không ở nhà, con cũng thấy cô đơn lắm đúng không?”

Lê Hoa cọ cọ ống quần hắn, “meo” một tiếng.

Phàn Sở Thiên lấy chìa khóa, xoay người ôm Lê Hoa, mang nó cùng mình xuống lầu.

Trên xe lửa.

Nhìn theo phong cảnh ven đường trôi dần về phía sau, hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ của mình cũng trôi theo đó. Kì thật trong lòng cậu cũng có chút hoảng loạn, mẹ cậu trước giờ luôn khỏe mạnh, bệnh tới như núi sập, may mắn phát hiện ra sớm. Nhân sinh quả thật vô thường, vừa nghĩ đến đây, di dộng rung một cái.

Là một tin nhắn hình ảnh, mặt Lê Hoa phóng đại trước ống kính, phía sau là Phàn Sở Thiên, xem tin nhắn nước mắt cậu muốn trào ra.

—— Đi đường bình an.

Đơn giản bốn chữ.

Thẩm Kiều khóe miệng nhu hòa, hơi nhếch nhếch lên, hồi đáp lại cũng chỉ ngắn gọn một câu.

—— Biết rồi.

Để điện thoại lên bàn nhỏ, cậu quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.