Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Thời điểm hoa Nghênh Xuân tàn chính là lúc hoa đào, hoa lê nở rực rỡ nhất. Cách nhà không xa là đỉnh núi, nơi rợp bóng những cây đào, cây lê. Rừng cây này cũng không phải trồng cây làm cảnh, mà chính là loại cây mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả(1).
(1) 观赏性植物: tạm dịch là cây cảnh, chỉ loại cây để làm cảnh cho đẹp, chứ không phải trồng để lấy quả ăn.
Đối với Phàn Sở Thiên mà nói thì thật may mắn, Lê Hoa không có dính bầu, nhưng pháo hoa đã dùng hết mất rồi.
Hai người hàng xóm cứ qua qua lại lại nhà nhau liên tục. Trong một thị trấn miền núi nho nhỏ, có thể có được một đoạn tình cảm như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, là một loại diễm ngộ khiến người vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Cũng phù hợp với tiêu chí nước đến đâu, bắc cầu tới đó, hai người không nói chuyện quá khứ, cũng không bàn đến tương lai. Rất vì hiện tại mà ôm nhau lăn lộn trên giường, làm tình.
Mẹ Thẩm Kiều thông báo dịp Quốc tế Lao động sẽ về nhà thăm cậu, chị hai, anh rể và cháu gái cũng sẽ về chơi, hết lễ sẽ quay lại Thành Đô. Thẩm Kiều nghĩ nghĩ không biết đến lúc đó giới thiệu Phàn Sở Thiên thế nào đây, chà, là bồ(2) hả? Hay là, bạn trai(3)?
(2) Nguyên văn: 姘头, thường được hiểu gần giống như “tiểu tam”, người thứ ba, hoặc là mối quan hệ không quá chính thống, không nghiêm túc; yêu đương qua đường
(3) Nguyên văn: 情夫 (tình phu), người yêu chính thức, nghiêm túc hơn nhiều so với 姘头.
“Vì sao không thể nói anh là người yêu em?” Phàn Sở Thiên bất mãn kháng nghị.
Thẩm Kiều vừa ngậm điếu thuốc vừa đánh chữ, liếc hắn một cái: “Bởi vì chúng ta không phải quan hệ đó.”
“Em làm anh rất tổn thương!” Phàn Sở Thiên quát to một tiếng, nằm ngửa trên giường của Thẩm Kiều, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ừ thì, bọn họ đúng là không phải quan hệ đó. Chẳng qua là hai người hàng xóm không cẩn thận nên trót làm tình với nhau mà thôi. Đã bao giờ nói thích hay yêu với nhau đâu?
Phàn Sở Thiên bật cười một mình, “Thích” ư? Sao lại có một từ đáng yêu đến mộc mạc như thế nhỉ?
Thẩm Kiều quay lại liếc hắn một cái: “Anh cười cái gì vậy?”
“Anh thích em.” Phàn Sở Thiên nhìn cậu, đáp.
“Nói cái gì không liên quan vậy.” Thẩm Kiều quay đầu lại, tiếp tục đánh chữ.
“Anh cười vì anh thích em mà, không được sao?” Phàn Sở Thiên mếu máo.
Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, cũng bật cười. Phàn Sở Thiên vội hỏi: “Em cũng thích anh hả?”
“Em chưa đến mức lên giường với người mình không thích.” Thẩm Kiều trả lời.
“Anh đang nói đến kiểu thích khác cơ.” Phàn Sở Thiên mặt nhăn mày nhíu, “Muốn nhìn thấy em cười, muốn lúc nào cũng nhìn thấy em, dù là chỉ nhìn từ sau lưng như bây giờ cũng được, muốn nói chuyện với em bình bình đạm đạm như bây giờ… là kiểu thích như vậy.”
Thẩm Kiều dừng đánh máy, hút thêm một hơi thuốc lá rồi cầm điếu thuốc ở trên tay. Ước chừng nửa phút sau, mới trả lại điếu thuốc lên miệng, tiếp tục gõ bàn phím.
“Không trả lời anh hả?” Phàn Sở Thiên không vui hỏi.
“Không biết trả lời sao.” Thẩm Kiều đáp.
“Ha.”
“Được rồi, nói thật là, nếu là kiểu thích như anh mô tả, thì em không thích kiểu đó.” Thẩm Kiều nói, “Bởi vì anh ở ngay cạnh nhà em, nên ngó sang một cái là thấy rồi, hay là bước đi vài bước là thấy rồi, dễ dàng như vậy. Cho dù anh có đi vắng mấy hôm, như Lê Hoa vẫn còn ở nhà em, em biết anh sẽ quay về.”
Giờ thì đến lượt Phàn Sở Thiên không còn lời nào để nói.
Thẩm Kiều lại nghĩ nghĩ, ngữ khí có chút hoang mang tiếp tục: “Nhưng mà, em vừa nói sẽ không lên giường với người mình không thích, không phải là ý như anh đang nghĩ. Phải nói rõ là, em muốn cùng anh, không phải chỉ là thỏa mãn thân thể.”
“Ừm, như vậy là tình yêu hai phía rồi không phải sao, vậy em có thể giới thiệu với gia đình anh là người yêu của em.” Phàn Sở Thiên tiếp tục nhìn trần nhà.
“Người yêu… là xác định đi với nhau đến hết cuộc đời, ít nhất là khi nói ra phải có niềm tin như vậy. Anh đã nghĩ chắc chắn chưa?”
“…” Dù là mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cũng không đến mức thế này chứ, Phàn Sở Thiên triệt để hết lời.
Ừ thì, cũng không thể nói là đã chắc chắn. Hiện tại, cả hai người còn đang giữ lại rất nhiều việc không chia sẻ với đối phương.
Chỉ là, thật sự không muốn kết thúc thứ tình cảm này sớm như vậy.
Nửa đêm, hơi thở tình dục dần dần loãng ra trong không khí, hai kẻ vừa thỏa mãn ôm nhau dần dần chìm vào giấc ngủ. Một chuỗi tiếng động nhỏ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, hẳn là Lê Hoa ra ngoài chơi đã quay lại rồi.
Yên tĩnh như vậy được một lát, Phàn Sở Thiên đột nhiên mở mắt. Lê Hoa thế mà lại ngoan ngoãn nằm dưới chân giường. Khẽ lay tỉnh người nằm bên cạnh, hắn thở dài nhìn cậu không thoải mái mở mắt, sau đó hắn xuống giường mặc quần áo. Thẩm Kiều một lúc sau mới theo hắn xuống giường.
Ra đến phòng khách, không có điểm gì bất thường, Thẩm Kiều đang muốn phát cáu, trong phòng bếp chợt có bóng người đánh về phía cậu. Phàn Sở Thiên nhanh chóng ôm cậu tránh thoát. Từ đằng sau ghế sofa lại nhảy ra một kẻ nữa, dưới ánh trăng mờ tỏ, dường như có ánh kim loại phòng đến. Thẩm Kiều đang muốn hô to cẩn thận, Phàn Sở Thiên đã nhanh nhẹn né được, hơn nữa còn lật ngược lại áp chế đối phương.
“Bật đèn lên!” Phàn Sở Thiên nói.
Thẩm Kiều nhanh chóng làm theo, ánh sáng lập tức chiếu khắp gian phòng.
Cậu mang máng nhận ra hai kẻ kia, là mấy tên du côn ở làng bên.
Phàn Sở Thiên nhíu mày giữ chặt một tên, tên còn lại đang cầm dao nhọn giằng co cùng bọn họ, nhưng hai chân đã bắt đầu run rẩy.
“Bỏ dao xuống, mày không đánh lại tao đâu.” Phàn Sở Thiên lạnh lùng nói.
“Vậy thả chúng tao ra!” Tên kia nói.
“Được, chỉ cần trả lời tao mấy việc.” Phàn Sở Thiên gật đầu nói, “Chúng mày là ai, ở đâu chui ra? Muốn làm gì? Đã qua nhà bên cạnh chưa?”
“Chúng tôi… chúng tôi ở làng bên cạnh… thấy anh là người mới chuyển đến, có vẻ rất có tiền… nên là… muốn trộm ít đồ thôi… chưa vào nhà bên cạnh, vừa mới vào nhà anh đã bị bắt quả tang rồi… tha cho chúng tôi đi, đây là lần đầu tiên, lần sau sẽ không dám như thế nữa!” Thanh niên nhỏ tuổi run rẩy nói.
Phàn Sở Thiên nhìn về phía Thẩm Kiều ý hỏi, cậu gật đầu: “Đúng là người làng bên, tôi nhận ra.”
Phàn Sở Thiên lúc này mới buông người đang bị giữ chặt, đứng lên, đi đến bên người Thẩm Kiều, tự nhiên đứng chắn phía trước, như muốn bảo vệ cậu ở phía sau: “Đi đi, đừng để tao nhìn thấy chúng mày nữa.”
“Vâng vâng cám ơn đại ca!” Hai thanh niên ù té chạy.
Nhìn hai tên trộm chạy ra khỏi cửa rồi biến mất trong bóng đêm, Phàn Sở Thiên nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, phát hiện Thẩm Kiều đang nheo mắt nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”
“Anh thân thủ rất không tồi nhỉ?”
“Cái đó là đương nhiên, đàn ông phải có khả năng bảo vệ vợ yêu chứ.” Phàn Sở Thiên cười nhe răng.
“Vậy sao?” Thẩm Kiều nhướn mày, từ chối cho ý kiến, xoay người đi vào phòng ngủ.
“Đương nhiên rồi.” Phàn Sở Thiên theo sát phía sau, nhếch mép, ánh mắt trong veo vô tội.
“Này, đi ra ngoài mua đồ với anh đi.” Phàn Sở Thiên cầm tay Thẩm Kiều lắc lắc.
Thẩm Kiều cau mày lườm cái tên đang bám dính trên người mình, nhưng lời cự tuyệt cũng không nói được ra miệng.
“Tiểu Kiều——” Phàn Sở Thiên kéo dài giọng.
Thẩm Kiều run run tay: “Không được gọi như vậy.”
“Vậy gọi ‘vợ yêu’ nhé, ‘cục cưng’ thì sao?” Phàn Sở Thiên chớp chớp mắt.
“Gọi là ‘Kiều đại gia’.” Thẩm Kiều liếc hắn xem thường.
Phàn Sở Thiên giật giật khóe miệng: “Em họ Thẩm mà?”
“…Vậy kêu Thẩm đại gia’.” Thẩm Kiều rút bàn tay ra khỏi vuốt sói, quyết định chấm dứt đoạn đối thoại máu không lên não này. Đi đến cạnh tủ quần áo, bắt đầu thay đồ.
Thẩm Kiều phiên bản đẹp trai phát sáng sắp xuất hiện rồi! Phàn Sở Thiên cực kì chờ mong.
… Nhưng mà, người kia chỉ khoác thêm cái áo khoác mà thôi, Phàn Sở Thiên co rút khóe miệng lắp bắp: “Em cứ như vậy ra ngoài hả?”
“Đi siêu thị thôi mà, như này thì làm sao?” Thẩm Kiều lườm hắn một cái, nhưng vẫn đổi sang gọng kính khác —— đúng là người đẹp vì lụa mà, khí chất lập tức thay đổi không ít.
Phàn Sở Thiên không om sòm nữa, chỉ lặng lặng nhìn cậu cười.
Thẩm Kiều thấy hắn như thế lại nhướn mày.
Bầu không khí đột nhiên có chút ám muội, Phàn Sở Thiên thiếu chút nữa muốn hôn cậu một cái… Lê Hoa rất không đúng lúc nhảy ra, vô cùng sát phong cảnh. Phàn Sở Thiên hung hăng trừng nó, cơ mà tiểu thư Lê Hoa rất thanh cao, tuyệt nhiên không thèm để ý, phi thân một cái lên giường của Thẩm Kiều —— Thẩm Kiều vốn đã mặc kệ cái thân xác đầy đất cát kia, đằng nào thì trong phòng cũng không gọi là sạch sẽ…
Sau đó cậu cầm theo ví tiền, điện thoại và chìa khóa, ra cửa.
Các cụ đã nói cấm có sai, nếu như chịu xem lịch vạn sự, hẳn sẽ phát hiện ra ngày hôm nay tuyệt đối không nên ra khỏi cửa.
Trời ơi tin được không… đang đi WC cũng có thể bị tội phạm truy nã cầm dao bổ dưa hấu uy hiếp… Thẩm Kiều triệt để cạn lời. Đương nhiên cậu cũng sợ hãi chứ, cơ mà cuộc đời cậu mấy chục năm vốn tẻ nhạt, thêm chút gia vị kiểu này cũng không tệ lắm…
Giơ cao hai tay, ý bảo chính mình hoàn toàn vô hại, hơn nữa cực kì ngoan ngoãn phối hợp —— cái dao kia nhìn thế nào cũng rất là sắc a… nhất là lại kề sát cổ mình như vậy.
“Anh này, anh muốn như thế nào, cứ nói.” Thẩm Kiều mở miệng.
“Tao muốn tiền, súng… hoặc là.” Kẻ tội phạm trả lời, “Hoặc là giết một đứa chôn cùng.”
“…Trong áo khoác tôi có ví tiền, anh lấy dùm tôi nhé.” Cậu hết sức bình tĩnh trả lời.
“Có tiền không đủ, tao vẫn không chạy thoát được.” Tên tội phạm lại nói.
“Như vậy chúng ta cùng nghĩ xem còn cách nào nữa không.” Thẩm Kiều nói.
Hai người ở trong một phòng vệ sinh nhỏ xíu. Cửa bị khóa trái, cũng không thể lớn tiếng kêu cứu, chẳng may con dao kia thật sự cứa vào cổ mình thì đi tong. Phàn Sở Thiên lúc này hẳn là đang đứng bên ngoài toilet chờ —— hi vọng hắn có thể cảm thấy có điểm bất thường, nhưng mà cũng không thể có hành động gì thiếu suy nghĩ…
“Súng, hộ chiếu, mày có không?” Tên côn đồ hỏi, tựa như rất bình tĩnh.
—Quào, sao lại có cả bắt cóc súng đạn thế này nhở ~~~~~~