“Vậy anh chính là một fan trung thành của tôi rồi. Cảm ơn anh vì đã luôn theo dõi tôi nhé.”
Thiệu Đông lại lắc đầu, từ tốn nói:
“Không phải tôi nói ra những lời này để cô cảm ơn tôi mà tôi muốn cô biết vì tôi hâm mộ cô nên khi thấy cô buồn tôi thật sự rất đau lòng. Cho nên…cho nên cô đừng buồn vì Nam Phong nữa được không?”
“…”
Nghe đến tên “Nam Phong” khiến tâm trạng cô đang vui trở nên khó chịu, bực bội. Tử Đằng rút tay mình về, cô không vui nói:
“Buồn gì? Tôi mà cần phải buồn vì anh ta sao. Vậy thì anh ta cũng đánh giá bản thân mình cao quá rồi. Tử Đằng tôi dù có buồn lòng đến chết cũng không buồn vì anh ta, cho nên cậu không cần phải nói giúp anh ta. Tôi không thích nghe.”
Tuy cô nói thế nhưng Thiệu Đông lại nhìn thấy rất rõ vẻ mặt quan tâm của cô đã viết đầy trên mặt. Cậu ta khẽ cười vì sự đáng yêu lúc cô giận dỗi.
“Thật ra tôi có thể nói cho cô biết về thông tin của cô gái kia nếu như cô thật sự muốn nghe.”
“Cậu úp úp mở mở thì tôi mới càng muốn nghe đấy.”
“Vậy thì cô hứa với tôi đừng nói chuyện này cho Nam Phong biết.”
“Còn lâu tôi mới nói cho tên đó nghe.”
Cô phồng má, chống hai tay lên cằm mình.
“Cô gái đó tên là Lê Ly. Câu chuyện này bắt đầu khi Nam Phong vẫn là học sinh cấp hai. Bọn họ chính là một đôi trong trường, tình cảm của hai người chính là cả hai cùng nguyện ý trao những gì tốt đẹp nhất cho nhau. Tình yêu đó kéo dài được bảy năm, sau đó thì xảy ra biến cố. Lê Ly theo người khác ra nước ngoài bỏ Nam Phong ở lại. Vì thất tình Nam Phong suy sụp và tìm đến cái chết. May mắn là mẹ của cậu ta đã phát hiện và ngăn lại kịp thời. Nhưng cũng kể từ đó, Nam Phong đã bắt đầu uống rượu, bắt đầu vào những cuộc vui, sa đọa bản thân. Tính đến bây giờ cũng đã mười năm rồi.”
Tử Đằng có vài phần bất ngờ với câu chuyện của Thiệu Đông kể. Cô không biết trước đây Nam Phong còn có một mối tình sâu đậm đến thế. Thời gian bảy năm của hai người còn nhiều hơn cô với Lưu Triết, lại còn là tuổi hồn nhiên nhất của con người. Chắc hẳn lúc đó Nam Phong đã tuyệt vọng đến mức chỉ còn nghĩ đến cái chết.
Bây giờ cô mới nhận ra được một điều, con người của Nam Phong khi yêu lại mãnh liệt đến như vậy. Cô gái tên Lê Ly đó quả thật rất hạnh phúc khi được yêu Nam Phong vậy mà cô ta lại chọ cách rời bỏ anh. Giá như là cô thì cô sẽ trân trọng tình cảm này và đáp lại nó một cách chân thành nhất. Nhưng cuộc đời này sẽ không có “giá như”, cho nên cô và anh mới không có cơ hội bên nhau.
Có chút bực mình trong người, Tử Đằng lại uống hết một ly của mình. Cô cau mày hỏi Thiệu Đông:
“Cậu có thể cho tôi biết cô gái đó quay lại tìm Nam Phong để làm gì không?”
“Cái này thì tôi không rõ. Nhưng mà Tử Đằng, dù có chuyện gì thì tôi nghĩ Nam Phong đã không còn tình cảm với cô ta từ lâu rồi. Còn cô thì khác, từ khi cô xuất hiện Nam Phong đã không còn đến những buổi tiệc đêm, cũng không còn dáng vẻ của một người lăng nhăng. Từ khi cô xuất hiện tôi thấy trong mắt cậu ta chỉ có mỗi mình cô.”
Thiệu Đông có thể thấy rõ người bạn này của mình sớm đã quan tâm đến Tử Đằng. Từ khi anh nói muốn Tử Đằng làm vợ của mình là Thiệu Đông đã nhận ra sự thay đổi của Nam Phong. Nếu như Nam Phong muốn kết hôn để chọc tức ba của mình thì ngay từ những lần hối thúc của ông, anh đã chọn bừa một cô gái mà kết hôn. Nhưng không, Nam Phong lại luôn lãng tránh. Cho tới khi Tử đằng xuất hiện thì anh lại không cái dáng vẻ ăn chơi đó nữa. Thiệu Đông có thể chắc chắn rằng anh đã mở lòng với cô.
“Xời, cậu nói mấy cái đó với tôi làm gì. Cậu nghĩ như vậy thì tôi sẽ cảm động chắc. Cho tôi thêm ly nữa.”
“Đừng uống nữa, từ nãy giờ cô đã uống nhiều lắm rồi. Tiếp tục như vậy cô sẽ say đấy.”
Thiệu Đông lấy tay chặn miệng ly lại để người phục vụ không rót tiếp.
“Kệ tôi, tôi muốn uống bao nhiêu thì tôi uống không liên quan đến cậu.”
“Cô say rồi, để tôi đưa cô về.”
Thấy cô không có ý định dừng lại, Thiệu Đông hết cách đành phải dìu cô về. Nhưng Tử Đằng lại bất ngờ hất tay cậu ta ra, cô nhíu mày nói:
“Say gì? Cậu có thấy người nào uống nước ngọt mà say chưa?”
“Nước ngọt?”
Thiệu Đông tưởng bản thân nghe lầm liền nhìn sang người phục vụ. Người phục vụ lại gật đầu xác nhận những gì Tử Đằng nói là sự thật khiến cậu ta có vài phần lạc lõng. Thì ra từ nãy đến giờ chỉ có một mình cậu ta nghĩ Tử Đằng uống rượu để giải sầu. Đúng là điên chết thật!
“Thiệu Đông, cậu nhìn tôi đi. Tôi không phải là người yếu đuối vì một chút chuyện chẳng đáng mà uống rượu giải sầu. Tôi là một Mộc Tử Đằng sống vì chính mình, người ta tốt với tôi thì tôi tốt với họ, người ta không tốt với tôi thì tôi không tốt lại với họ. Cậu phải nhớ rõ điều này đấy. Đó chính là châm ngôn sống của thần tượng cậu.”
Gương mặt Thiệu Đông trở nên rạng rỡ.
“Cô nói đúng lắm Tử Đằng, tôi đã hiểu rồi. Một đại minh tinh tôi luôn theo đuổi không thể nào gục ngã trước những chuyện vặt này.”
“Được rồi, được rồi trở về nhà thôi.”