Trong khu vườn từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá rung nhè nhẹ. Mái tóc dài của Trần Ny Ngọc đen bóng mượt, khẽ lay động, Cô ta ngồi bệt xuống nền đất khóc nức nở, về sau chỉ còn vang lên vài tiếng nấc nghẹn ngào sau khi khóc xong.
“Giờ chỉ còn anh Phong, mình phải nghĩ cách tiếp cận anh ấy thôi!. Anh Quân Hạo đã bị con nhỏ đó cướp đi rồi.”_Trần Ny Ngọc tay nắm chặt thành quền.
“Hừ...... Con nhỏ đó đúng là giống mẹ nó chỉ biết tranh giành đàn ông với người khác!!”_Trần Ny Ngọc nghiến răng ken két nói khẽ. Cô ta đứng dậy, phủi bụi trên váy. Khuôn mặt Ny Ngọc lúc này rất dữ tợn, đôi mắt đỏ hoe vì vừa mới khóc xong, đôi môi mím chặt, hai tay túm chặt cái váy đồng phục khiến cho chiếc váy nhăn nhúm. Nhìn theo hướng Quân Hạo với Trần Kiều Ân đã đi khỏi rít lên.
“Tao sẽ không để yên cho mày đâu.......HÃY ĐỢI ĐẤY......” Rồi quay người bỏ đi. Hai đứa nấp trong bụi cây nghe được cuộc trò chuyện diễn ra ở đó. Thấy mọi người đi khỏi, Uyển Nhi với Thiên Du mới từ trong bụi cây lồm cồm bò ra.
“Nhìn anh ta cũng chỉ có vẻ ngoài to xác thôi, ngài ra cái gì cũng tệ hết.”_Lâm Uyển Nhi nhìn theo hướng anh ta vừa mới đi khỏi vẻ mặt khinh thường nói.
“Nhìn anh ta cũng đẹp trai quá à!!”_Thiên Du thì thầm. Uyển Nhi ngồi đó, nghe được lời nói của Thiên Du, lo lắng cô bạn ngây thơ của mình thích tên đó, liền quay đầu nhìn Thiên Du chằm chằm, hỏi.
“Ê! Đừng có nói với tui là bà say nắng hắn nha??”
“Không có đâu!! “_Thiên Du lắc đầu, chối đây đẩy.
“Trai đẹp mà không ngắm để làm gì?? Dù sao ngắm từ xa cũng đâu có bào mòn vẻ đẹp trai của anh ta đâu??”_Thiên Du phồng mang trợn má, phản bác lại. Nhìn vẻ mặt dễ thương của cô, Uyển Nhi có cảm giác muốn bẹo má cô. Lâm Uyển Nhi thở thở ra một hơi dài, vỗ nhẹ vào ngực, nói.
“Làm tui hết hồn, tưởng bà bồ kết anh ta chứ??”
“Ủa ..... Anh ta đi khỏi từ vừa nãy rồi, bà ngắm cái gì??_Lâm Uyển Nhi tròn mắt nhìn Thiên Du rồi lại nhìn đường đi, vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi lại.
“Thì tôi ngắm từ nãy mà, bộ bà không thấy à??”_Thiên Du trả lời.
“Người đẹp trai hơn anh ta tôi cũng gặp rồi”_Thiên Du than thầm bị Uyển Nhi nghe thấy.
“Ai vậy?? Nói cho tôi biết đi!!”_Uyển Nhi làm nũng, lắc cánh tay Thiên Du liên hồi, tay của cô gần như bị Uyển Nhi lắc đến muốn dãn ra.
“Thôi .....thôi......dừng lại đi.“.
Uyển Nhi không thấy Thiên Du trả lời, vẫn tiếp tục lắc.
“3 phút sau..........”
Không thể nhịn nổi nữa, Thiên Du hét lên.
“Dừng giùm đi má, tôi nó là được chứ gì.”
“Thực ra tôi cũng không biết tên của anh ta đâu, ngoài vẻ đẹp trai ra thì cái gì cũng không được bình thường cho lắm!!”_Thiên Du từ từ hồi tưởng lại vụ việc xảy ra sáng nay.
“Lúc sáng nay trước khi tôi gặp bà thì tôi có gặp anh ta á. Anh ta tựa vào gốc cây ngủ giống công chúa ngủ trong rừng ỳ nhầm phải gọi là hoàng tử ngủ trong vườn. Còn nói mấy câu gì mà tìm cách khác có lẽ anh ta sẽ chú ý đến tôi chớ. Hừ......nghĩ đến đấy đã thấy tức rồi.”
(Sarah: ngta đã chọn kiểu men vậy mà bả bảo giống công chúa. Sặc tập hai.
T. Du: ai bỉu da hắn trắng như con gái làm gì??)
“Tiếc thật !! Khuôn mặt điển trai vậy mà đầu óc không được bình thường!!”_Thiên Du than thở.
“Kệ đi chúng ta xuống căng tin ăn thôi, tôi đói lắm rồi!!”_Thiên Du gọi hồn Uyển Nhi lại.
“Ừ, mình thôi.”_Uyển Nhi trả lời.
Xuống căng tin bàn trống cũng không còn nhiều, có lẽ họ không có mắt thẩm mĩ hay sao ấy, có một chỗ đẹp vậy mà không biết ngồi, cuối cùng Thiên Du cũng tìm được một chỗ rất đẹp. Hai người đặt khay đồ ăn xuống bàn, ngồi buôn dưa lê tiếp.
“Ê!! Tôi hỏi nè nick facebook của bà là gì?? Tối về tôi kết bạn hai đứa mình nói chuyện cùng nhau!”_Thiên Du bỗng dưng hỏi.
“Tôi lấy nick facebook là tên tôi về nhớ kết bạn nhá”_Uyển Nhi trả lời vừa xong phát hiện ra không khí có chút là lạ. Cả căng tin bỗng im lặng tột cùng chỉ còn những tiếng sột soạt của đôi đũa, chiếc thìa, cái dĩa.....đụng vào khay cơm. Bỗng một tiếng thét lên của bạn nữ sinh nào đó vang lên như tiếng loa phát thanh.
“Á..... Anh phong và anh Quân Hạo tới kìa.”
“Đâu.......âu..u??? Đám nữ sinh nhao nhao đứng lên ngó nghiêng, tìm kiếm hai người họ. Đám nữ sinh chen lấn nhau để được đứng gần hai hot boy của học viện, những tiếng cãi vã càng khiến căng tin trở nên náo loạn hơn bao giờ hết. Thiên Du tròn mắt, tò mò nhìn Uyển Nhi hỏi.
“Bọn họ bị làm sao vậy??”
“Ai biết đâu??”_Uyển Nhi tỉnh bơ đáp.
“Để tôi đi hỏi.”
Uyển Nhi đứng dậy, chạy lại nơi bọn nữ sinh kia đang đứng, vỗ vai một bạn nữ, hỏi:
“Bạn gì ơi?? Cho mình hỏi mấy bạn đi đâu vậy??”
“Bạn không biết hả? Anh Phong và anh Quân Hạo sắp tới đây đó.”_ns trả lời.
“Thì làm sao!?”_Uyển Nhi giả vờ tò mò không biết gì, hỏi.
“Bạn chưa tìm hiểu gì về hai hot boy học viện này à?”_ ns đó nhíu mày nhìn Uyển Nhi như kiểu cô là người quê mùa, nếu không phải Uyển Nhi đeo huy hiệu bằng vàng thì có lẽ nhỏ nghi ngờ về gia thế của cô.
“Hai cái tên bạn vừa nghe thấy vừa nãy là hot boy đứng nhất, nhì trong trường này á!! Không chỉ gia đình giàu có, đẹp trai, học giỏi mà còn là hội trưởng hội học sinh nữa!!”_Nữ sinh kia thao thao bất tuyệt về sự đẹp trai, giàu có của hai người họ, không để ý tới vẻ mặt không vui của Uyển Nhi đang đứng bên cạnh.
“Mình không nói chuyện với bạn nữa, mình đi đây”_nữ sinh kia chạy đi.
Uyển Nhi quay về bàn mình vẻ mặt khó chịu, thông báo với Thiên Du.
“Tôi có một tin vui và một tin buồn bà muốn nghe tin nào trước??”
“Tin buồn trước đi, buồn trước vui sau cho không bị suy sụp tinh thần! ????????”_Thiên Du nói.
“Tin buồn là cái người mà lúc nãy chúng ta rình nghe cuộc nói chuyện của họ đó sắp tới đây!!”
“Hả?? Mà sao bà biết là hắn ta sắp tới đây??
“Thì lúc rình bà không để ý nhỏ Kiều Ân gọi anh ta là là anh Quân Hạo hả??”_Uyển Nhi nhìn Thiên Du.
“Vậy thì sao??”_Thiên Du mang vẻ mặt không hiểu gì cả nhìn Uyển Nhi.