Chiếc xe cấp cứu chạy đến và đưa hắn vào bệnh viện nó cũng đi luôn lên xe cùng với hắn. Ngồi trên xe nó cầm tay hắn và khóc cầu cho hắn không sao. Chiếc xe đến bệnh viện và đưa hắn vào phòng cấp cứu, nó không được vào và chỉ đứng ngoài. Nó lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại và gọi cho mẹ hắn. Tay nó rung rung bấm số gọi cho mẹ hắn. Chiếc điện thoại bắt đầu đổ chuông và đầu dây bên kia bắt máy:
-alo..bác gái..cháu.. cháu...Ari đây ạ!
-ồ, Ari sao vậy cháu?
-bác ơi...hức...Jin...bị tai nạn rồi bác!
-cháu nói sao....-nói xong mẹ hắn ngất đi
-bác bác bác có sao không bác, bác- nó kêu lên khi không có tiếng trả lời từ mẹ hắn. Nó cúp máy và ngồi xuống dãy ghế chờ. Một lúc sau, mẹ hắn cùng ba hắn đi đến.
-Ari!
-bác!- nó khóc lên và chạy đến ôm lấy mẹ hắn.
-nín đi con gái, kể bác nghe có chuyện gì?- mẹ hắn xoa đầu và hỏi nó. Nó nín khóc và kể lại cho mẹ hắn nghe.
-chuyện là vậy đó bác
-vậy con có sao không?
-dạ con không sao!
-ta chỉ mong con trai ta cũng không sao!
-chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu bác.
Đang nói chuyện thì bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra. Mẹ hắn và nó chạy ngay đến và hỏi bác sĩ.
-bác sĩ con tôi có sao không bác sĩ?
-mọi người cứ bình tĩnh cậu ấy không sao! Chỉ bị trầy xước nhẹ và bất tỉnh chút thôi. Lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại.
-vậy chúng tôi được vào chưa bác sĩ.
-mọi người đi theo tôi cậu ấy đã được đưa vào phòng hồi sức.
Nói xong cả ba người đi vào phòng hồi sức. Vào đến nơi mẹ hắn đi lại bên giường và vuốt tóc hắn và khóc.
-ôi con trai ta!
Nó cũng đi lại gần và nắm lấy tay hắn
-Jin....
-mọi người đừng làm phiền cậu ấy, cậu ấy cần được nghĩ ngơi.
-vâng thưa bác sĩ, tôi có thể nói chuyện với ông được chứ!
-vâng thưa bà- nói rồi cả hai người đi ra ngoài để mình nó ở lại với hắn.
---- time skip----
Hôm sau nó vẫn đi học nhưng lòng nó vẫn rất lo lắng. Hồi sáng nó xin mẹ hắn nghĩ để chăm sóc hắn