Trong quầy ăn nhẹ trong khu vui chơi ,có một bàn mà không ai dám tới gần mặc dù có hai người con trai đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lam Thanh vừa uống coca vừa nhìn vào bàn đó rồi hỏi :
- Hai người bọn họ đúng là anh em .Khí lạnh phát ra y chang nhau .Nhưng sao khí lạnh của Giang Thiên hôm nay yếu vậy ?Chẳng lẽ giống Songoku* ẩn bớt khí sao ?
* nhân vật trong Dragon Ball .Khuyến cáo nên xem Dragon Ball Super .Cực Hay !
- Giữa hai người bọn họ có chuyện gì à ?- Khả Vi hỏi Kiến Hàm .
- Một chút chuyện thôi !Muốn biết không ?- Kiến Hàm nháy mắt hỏi .
Ba cô gái đồng loạt gật đầu ,đôi mắt hiện lên sự tò mò cực kì .
- Tại sao anh làm vậy ?- Thiên Vũ nhíu mày nhìn Giang Thiên ngồi đối diện .
- Làm gì ?- Giang Thiên thờ ờ hỏi .
Rầm .Tiếng đập bàn chấn động cả quầy ăn .
- Anh giả ngốc hả ?Có cần tôi lặp lại câu hỏi không ?- Thiên Vũ tức giận nói .Sau đó quơ lấy ly nước trên bàn uống cạn một hơi hạ hỏa .
Giang Thiên bình tĩnh nhìn Thiên Vũ đang tức giận .
- Sao lại theo dõi tôi ?- Thiên Vũ hỏi .
- Nếu anh nói là muốn biết người hẹn với em là loại người nào ,được không ?
- Anh nói đùa sao ?Nếu thế thì chỉ cần cho người điều tra cần gì phải cất công theo đến đây !- Thiên Vũ không tin .
Giang Thiên nhún vai nhìn đi chỗ khác .Cậu biết cho dù có nói Thiên Vũ cũng không tin .
- Anh không còn gì để nói sao ?
- Em không phải cảnh sát và anh cũng không phải tội phạm .Anh không cần giải thích hành vi của mình với em .Hơn hết ,những gì cần nói anh cũng đã nói rồi .- Đôi mắt lạnh nhìn Thiên Vũ .Giang Thiên cũng không muốn giải thích thêm .Nếu đã không tin thì nói thêm chỉ phí sức .
- Anh chưa nói gì hết !- Thiên Vũ nghiến răng nói .Những gì cần nói còn chưa nói nửa chữ .
Giang Thiên không nói gì nữa .Nãy giờ cậu đã nói những hai câu rồi .
Bầu không khí bao quanh trong hàn khí .
Thiên Vũ nghĩ giờ nói gì với Giang Thiên cũng sẽ không nhận được câu trả lời mà cậu muốn .Cậu đứng dậy nhìn Giang Thiên nói :
- Anh có ý gì tôi cũng chẳng quan tâm nữa .Nhưng tôi cảnh cáo anh !Không được đụng đến Ngọc Uyển !
Cậu vừa bước đi chưa được hai bước thì Giang Thiên lên tiếng .
- Nếu cô bé đó tự ý rời khỏi em thì sao ?
Thiên Vũ quay phắt người lại trừng mắt nhìn Giang Thiên :
- Sẽ không có chuyện đó nếu như anh không nhúng tay vào .Đừng tưởng tôi không biết những người bạn trước đây của tôi đều vì anh mà không muốn làm bạn với tôi nữa .
- Anh làm thế là vì em .Những người đó tiếp cận em vì có ý đồ chứ không phải là thật lòng muốn làm bạn .- Giang Thiên cũng đứng bật dậy .
- Vì tôi ?Ha ha ha .- Thiên Vũ gập người cười lớn .
- Thằng nhóc đó điên rồi sao ?- Lam Thanh cắn ống hút .
Ngọc Uyển lo lắng nhìn Thiên Vũ .
Thiên Vũ chợt ngẩng đầu ,đôi mắt nhuộm hàn khí :
- Biện minh .Anh chỉ làm những gì mà anh cho là an toàn với tôi .Những gì tôi muốn tôi cần anh đều không biết !
- Thiên Vũ !- Giang Thiên vừa đưa tay ra đã bị Thiên Vũ gạt sang một bên .
- Đừng đụng vào tôi !- Thiên Vũ gắt lên .- Tôi chịu đủ sự ích kỉ của anh rồi .Tôi không muốn chịu thêm nữa .Nếu vì tôi là em của anh mà anh làm vậy thì ... TÔI SẼ KHÔNG LÀM EM CỦA ANH NỮA !
Bốp .Giang Thiên đấm vào mặt Thiên Vũ ,túm cổ áo cậu xách lên :
- Em dám nói như vậy sao ?Em có hiểu mình đang nói gì không ?
- Tôi hiểu và tôi muốn như vậy !Sao ?Không phải tôi đang giải thoát cho anh khỏi một gánh nặng còn gì ?Quá tốt mà !Đáng lẽ ra anh phải vui vẻ mà nói được chứ !
Giang Thiên ném Thiên Vũ xuống .Thiên Vũ va chạm với những bàn còn lại ,quầy ăn nhẹ trở nên lộn xộn ,những vị khách còn lại cũng không dám ở lại mà vội rời khỏi .
- Lần này chỉ là cảnh cáo !Anh cho em biết tốt nhất là không bao giờ nói những lời như thế một lần nào nữa .Sự kiềm chế của anh có giới hạn !- Giang Thiên đã hoàn toàn nổi giận .Vẻ mặt hung tợn ,lạnh băng không như bình thường nữa .Cậu xoay người dứt khoát rời đi .Không quan tâm Thiên Vũ có bị thương hay không .
Kiến Hàm đi lướt qua Thiên Vũ vẫn ngồi dựa vào những cái bàn ngã nghiêng thành một đống ,đôi mắt nhìn xuống Thiên Vũ một chút rồi nhanh chóng dời đi đuổi theo Giang Thiên .Cậu biết tâm trạng cảu cả hai người đều không tốt nhưng Giang Thiên là tồi tệ nhất .
Lam Thanh ,Khả Vi và Ngọc Uyển đến bên cạnh Thiên Vũ .Lam Thanh vươn tay ra hỏi :
- không sao chứ ?
- Chưa chết được !- Thiên Vũ đẩy tay Lam Thanh ,đứng dậy .Nhưng chưa đứng thẳng người thì cơn đau ở bả vai xông đến ,chân cũng đứng không vững lảo đảo muốn ngã .
Ngọc Uyển vội đỡ cậu .Lam Thanh nhìn cậu nói :
- Còn nói không sao ?Nhìn nhóc sắp thành liệt sĩ rồi mà còn mạnh mồm .
- Còn lâu mới có chuyện đó !Bà chị đáng ghét !
- Còn dễ mến hơn thằng nhóc như ngươi nhiều !- Lam Thanh phản bác .
- Chị nói cái gì ?
- Thôi! Thôi! Hai người làm ơn đừng cãi nhau ở đây .Vết thương trên người Thiên Vũ mới là quan trọng .Chúng ta đến bệnh viện trước đã .- Khả Vi vội chen ngang .
- Đúng vậy !Chúng ta mau đi thôi !- Ngọc Uyển kéo Thiên Vũ đang không bình tĩnh lại .
Khả Vi và Lam Thanh đi sau .Khả Vi khó hiểu nhìn Lam Thanh một cái :
- Sao cậu với anh em nhà họ dễ cãi nhau vậy ?
- Đó là vì tớ với họ khắc nhau !- Lam Thanh nhún nhún vai nói .Có khi là thế thật .Nó nói chuyện với ai cũng hợp mà với anh em Giang Thiên chưa đến năm câu là cuộc chiến bùng nổ .
Giang Thiên vừa về đến nhà đã trút hết tức giận vào đồ đạc .Quản gia và người hầu chỉ có thể đứng một chỗ nhìn khóc thầm .Lát nữa lại khổ nữa rồi .
- Đủ rồi đó !Cậu có phải là công tử Bạc Liêu đâu mà phá của vậy hả ?Đồ nhà cậu đủ cho một gia đình bình thường sống mấy đời ..- Kiến Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy một đống đổ nát .Giang Thiên xem ra rất giận mới như thế này .
- Grừ .- Giang Thiên dùng ánh mắt đầy lửa giận nhìn cậu .
- Tớ vô tội .Đừng nhìn kiểu chính tớ làm cậu nổi điên .- Kiến Hàm giơ ngang hai tay .
- Cậu đi theo tớ làm gì ?- Giang Thiên hỏi .
- Canh cậu làm hại người vô tội .Nếu không sẽ có những người không may mắn như những thứ này .- Kiến Hàm tiến lại gần .
- Xem xong thì về đi .Tớ muốn ở một mình .- Giang Thiên đùng đùng bước đi .
- Giang Thiên !Chính thái độ của cậu đã khiến Thiên Vũ nói như vậy .Cậu chỉ làm mà không nói rõ nguyên nhân cho nó biết thì cậu hỏi nó có chấp nhận được không ?Cậu lại dùng thái độ mọi việc mình làm đều đúng sẽ không ai có thể chấp nhận được .Thiên Vũ giống như cậu ,nó không chấp nhận được việc cuộc đời của nó do cậu thao túng .- Kiến Hàm nghiêm túc nói .
- Chuyện của tớ không cần cậu quản !- Giang Thiên lạnh lùng nói .
- Chuyện của cậu tớ nhất định phải quản .Thứ nhất chúng ta là bạn thân .Thứ hai tớ là cấp dưới của cậu .Tớ không thể bỏ mặc cậu được .Giang Thiên !Có thể khi làm một hội trưởng cậu rất xuất sắc nhưng khi làm một người anh cậu lại thất bại .Thiên Vũ là người thân ,em trai cậu chứ không phải cấp dưới mà cậu có thể tự ý định đoạt mọi thứ liên quan tới nó .Có thể cậu thấy những điều đó tốt nhưng chỉ là tốt với cậu còn với Thiên Vũ thì không !
- Đủ rồi !Chuyện của tớ ,tớ biết cách giải quyết !- Giang thiên gắt lên .Bước nhanh về phòng .Tại sao không ai hiểu cậu ?Tại sao ai cũng nói cậu sai ?Chẳng lẽ họ bắt cậu phải nói ra nguyên nhân việc làm của mình khi biết nó có thể làm tổn thương Thiên Vũ .
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi chẳng mấy chốc đã xế chiều .Giang Thiên nhìn ra cửa sổ phòng .Hoàng hôn nhuộm đỏ một vùng trời .Lúc này cậu cũng đã bình tâm lại và chợt nhớ ra lúc sáng có đả thương Thiên Vũ .Cậu vội chạy xuống lầu gọi lớn :
- Quản gia !Quản gia !
- Có chuyện gì thưa cậu chủ ?- Quản gia lập tức xuất hiện .
- Thiên Vũ về chưa ?
- Vẫn chưa ạ !- Quản gia đáp .
- Cái gì ?Chưa về sao ?Nó có biết nơi nào đâu mà đi !Tôi ra ngoài tìm nó !Nếu Thiên Vũ có gọi về lập tức báo với tôi !- Giang Thiên dặn dò rồi vội chạy ra ngoài .
Cậu chưa ra khỏi cổng thì ông quản gia đã chạy theo cầm theo điện thoại .
- Thiếu gia có tiểu thư Lam Thanh muốn gặp cậu !
- Lam Thanh ?- Giang Thiên đón lấy điện thoại từ tay quản gia .- Có chuyện gì ?
- Thiên Vũ nhà anh đang ở tạm nhà Khả Vi anh không phải lo .Thằng nhóc ăn chực này nói nếu anh còn ở đó thì nó không về .
- Không về ?Thiên Vũ có bị sao không ?
- Không có gì nghiêm trọng lắm đâu .Chỉ bị trật khớp vai ,chân bị thương một chút ,lưng có vài vết thương nhỏ .Nói chung là chỉ có thế !- Lam Thanh nhìn đối tượng nói .
- Vây mà cô nói chỉ bị thương một chút sao ?- Giang Thiên gằn từng tiếng ,trên đầu rơi xuống cả đống hắc tuyến .
- So với mấy kẻ bị anh đánh trước đây phải nằm viện ít nhất ba tháng thì em anh còn nhẹ đấy .Tất cả đều là nạn nhân nên tôi phải phán xét công bằng .
- Chịu thua cô luôn !- Giang Thiên không hiểu sao lại thấy tâm trạng tốt hơn hẳn .
- Anh không cần lo lắng .Nhà Khả Vi rất an toàn .Tôi nghĩ thằng nhóc chỉ nói thế chỉ để kiếm cớ ở lại thôi ,ngày mai có mà xách dép về vì nhớ ông anh yêu quý đó !- Lam Thanh trêu đùa nói .
- Không phải về tìm tôi tính sổ sao ?- Giang Thiên nửa đùa nửa thật nói .
- Hừm .Cũng có thể lắm !Nhớ cẩn thận nha .Ya .Buổi chiều tốt lành !
- Khoan đã !
Tít tít tít .
Giang Thiên nhìn điện thoại trên tay ,chưa ai nói chuyện điện thoại với cậu mà dám tắt máy trước .Lam Thanh lại là người đó .Nhưng mà cậu kêu lại làm gì ?Giang Thiên hơi nghiêng đầu nghĩ .À .Mà sao nó biết số điện thoại nhà cậu ?
- Thiếu gia !Cậu không sao chứ ?- Quản gia hỏi .Đột nhiên thiếu gia nhà ông nhìn điện thoại thẫn thờ .
- Không sao !Thiên Vũ tối nay không về .- Giang Thiên trầm ngâm .Mặc dù Lam Thanh nói vậy nhưng cậu biết Thiên Vũ nói được làm được .Cậu phải làm sao đây ?Thật nhức đầu .
Thiên Vũ xoay trái xoay phải .Mắt cảm thấy hơi khó chịu .Nheo nheo vài cái rồi mơ màng tỉnh dậy .
- Trời sáng rồi sao ?- Thiên Vũ vươn vai .- Ặc .Đau quá !- Cậu xoa xoa lưng ,giường nhà Ngọc Uyển hơi cứng .Lưng đau quá !Cậu vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường .Mấy giờ rồi nhỉ .- Một tin nhắn gửi lúc hai ba giờ ba mươi phút .Của Giang Thiên .Xem anh ta nhắn gì .Hừ đừng tưởng nhắn một lời xin lỗi thì tôi đây tha cho .Xem nào :"Ngày mai anh sẽ về kí túc xá .Em về nhà đi !''.Ngày mai anh sẽ về kí túc...Ngày mai...- Thiên Vũ mở to mắt nhìn vào màn hình điện thoại hét lên .- Anh ta làm quái gì vậy ?
*******************************************
Chap tiếp theo : Giang Thiên có thật sự về kí túc xá ?Liệu cậu có nhận ra được cái sai của mình ?Mời các bạn đón xem .