Lam Thanh và Giang Thiên đi tới gần giờ ăn mới về .Cả hai vừa đến cổng kí túc đã bị đội quân hùng hậu chặn lại .Khả Vi chống nạnh hỏi :
- Lam Thanh rốt cuộc cậu và Giang Thiên đi đâu giờ mới về ?Biết tớ lo lắng lắm không hả !
- Vốn tính đi ăn kem xong rồi về ai ngờ lại gặp một đống rắc rối !- Lam Thanh chán nản nói .Đáng lẽ sẽ phải rất vui vậy mà ...
- Rắc rối ?Là gì vậy ?- Tử Phong tò mò hỏi .Rắc rối đối với hai người này là gì ?
- Số là vầy...- Lam Thanh buồn bã hồi tưởng lại .
Cả hai vừa bước vào quán kem đã tìm góc khuất ngồi ăn vậy mà nó mới ăn xong ly kem thứ chín còn chưa ăn tròn mười ly đã bị một đám người vây quanh .Vốn đinh ninh là fan của Giang Thiên nó định chuồn êm thì chính nó cũng bị chặn lại .Hai người bị bức lui tựa sát lưng vào nhau .Tay nó còn cầm ly kem ,muỗng vừa đưa đến cửa miệng thì đã cảm thấy nuốt không trôi .Đám người cười nham nhở ,trên tay thủ sẵn máy chụp ảnh hướng đến hai người .Khí lạnh của Giang Thiên cũng không địch lại lửa nóng của đám người vây quanh .Lam Thanh nuốt nước miếng cái ực hỏi :
- Làm thế nào bây giờ ?
- Tôi đếm đến ba thì cả hai cùng chạy !- Giang Thiên dặn dò .Hai người lùi tới gần bàn vừa ngồi .Giang Thiên rút đại hai tờ năm trăm đặt lên bàn rồi thì thầm đếm :
- Một...
Vào tư thế chuẩn bị .
- Hai...
Sẵn sàng .
- Ba !
Hai người cùng chạy ùa ra .Lam Thanh bị kẹp giữa đám người .Giang Thiên vội vàng nắm tay nó kéo đi .Hai người chạy như ma đuổi cũng không thoát được đám người cuồng nhiệt .Giang Thiên vội hỏi :
- Cô biết chỗ nào gần đây trốn được không ?
- Nhà tôi .Chạy thêm một con đường nữa .Sau đó rẽ trái .- Lam Thanh vội nói .
- Được !- Giang Thiên gật đầu .
Hai người tăng tốc .Trên phố bất ngờ diễn ra một cuộc thi chạy maratong đường dài .Vừa đến cửa nhà ,Lam Thanh đạp thẳng cửa .Hai người vào tới liền đóng chặt cửa thở dốc .Ngồi bệt xuống cố gắng ổn định hô hấp .
- Rốt...cuộc...chúng ta...đã...làm gì...mà bị...họ rượt vậy ?- Lam Thanh vừa thở vừa hỏi .
- Ai...biết !- Giang Thiên chẳng khá hơn chút nào .Lần đầu tiên cậu bị rượt thế này .
- Mệt quá ! - Lam Thanh rên .
- Nước nè !- Một ly nước được đưa đến trước mặt nó .
- Cảm ơn !- Nó cầm lấy uống một hơi .
- Đỡ hơn chưa ?
- Đỡ hơn...rồi ...- Lam Thanh hoàn toàn khiếp sợ .Người đưa ly nước cho nó không ai khác là người mẹ yêu quái ...à nhầm..là yêu quý .Mẹ nó còn nở một nụ cười rạng rỡ mà từ trước đến nay nó chưa thấy .Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vậy mà nó lại thấy lạnh sống lưng .Run run gọi .-M...mẹ...
- Mẹ ?- Giang Thiên nhìn Lam Thanh rồi nhìn sang mẹ Trần .
Mẹ Trần lúc đó nói một cậu khiến nó muốn té xỉu :
- Cậu bé đẹp trai này là người yêu của con sao ?Tay nắm chặt thế kia chắc là tình cảm tốt lắm .
Hai người được nhắc nhở vội buông tay ra .Nó chưa kịp lên tiếng phản kháng thì mẹ Trần đã niềm nở kéo tay Giang Thiên vào nhà đón tiếp .
Khỏi phải nói tình cảnh lúc đó của nó chẳng khác nào có miệng mà chẳng nói được ,có án oan chỉ có thể im lặng lãnh tử hình .Vô cùng thê thảm .Mà Giang Thiên lúc đó lại cực kì ngoan ngoãn mẹ Trần hỏi gì trả lời nấy làm mẹ nó cười không khép miệng .Ăn xong bữa trưa ,hai người lại hàn huyên một hồi làm nó tự hỏi nó có phải con ruột của mẹ không ?Sao mà đối xử khác quá vậy !Mẹ Trần còn định giữ hai người lại ăn tối .Lúc đó Giang Thiên hình như mới được đánh thức tìm cớ ra về .
- Là vậy đó !- Nó ảo não nói .
-,Nếu lúc đó không ngoan ngoãn đáp thì mẹ cô còn day dưa dài dài vậy thì chắc khỏi ăn trưa luôn .Tôi thật sự rất đói .- Giang Thiên nói .Ăn kem thì cũng chỉ mình nó ăn cậu ăn được bao nhiêu đâu đã vậy còn phải chạy mấy con phố .Rỗng ruột còn gì .
- Vì bữa cơm mà bán đứng tôi !Anh có biết số phận của tôi sẽ thê thảm thế nào không ?Đầu tiên mẹ tôi sẽ nói cho ba tôi biết rồi sau đó hai người thay phiên nhau gọi điện hỏi sau đó thì...hàng xóm sẽ đều biết hết và sẽ đòi gặp mặt ...-Vẻ mặt Lam Thanh càng thêm khó coi như thể gần đến ngày tận thế .Nó tức giận túm cổ áo Giang Thiên gào lên .- Nghĩ sao mà anh là người yêu tôi ?Tiêu chuẩn của tôi một cái anh cũng không được .
- Quá đáng nhe !Nếu hỏi thì chỉ cần nói cô chia tay với tôi là được rồi !- Giang Thiên bực tức hét lên .
Mặt nó nghệt ra sau đó trở nên tươi tỉnh vỗ vai Giang Thiên :
- Thông minh !Vậy mà tôi không nghĩ ra .Ai... vậy là yên tâm đi ăn tối rồi .Đói quá !- Lam Thanh thoải mái xoa bụng bước đi để mặt bảy người còn lại đứng đơ ra .
- Giang Thiên cậu thật tội nghiệp !- Tử Phong vỗ vai Giang Thiên vẻ mặt thương tiếc rồi nối gót đi vào .
Tiếp đó là Vĩnh Khang vỗ vai cậu một cái nói :
- Cố gắng lên !
- Các cậu sao vậy ?- Giang Thiên không hiểu hỏi .
- Mới mang danh người yêu một ngày đã bị đá .Tớ nghĩ cậu cũng nên sửa lại tính cách một chút !- Minh Nhạc nói rồi thở dài bước đi .
- Đừng buồn !- Đan Bảo nói ngắn gọn hai từ rồi cũng đi .
- Các cậu nói gì lạ vậy ?- Giang Thiên nhìn họ mày nhíu chặt .
- Lam Thanh vốn tính không được tốt anh không nên để bụng .- Khả Vi vẻ mặt thông cảm nhìn cậu rồi xoay người rời đi .
- Họ nói cái quái gì vậy ?- Giang Thiên nổi sùng lên hỏi người nãy giờ đứng bên cười .
- Ý họ là tội nghiệp cậu mới làm người yêu Lam Thanh chưa đến một ngày đã chia tay .- Kiến Hàm nén cười nói .Rồi cũng làm bộ nghiêm túc nói .- Vẫn còn nhiều cơ hội khác mà .Đừng nản chí .
Nhìn người cuối cùng rời đi .Giang Thiên mới hiểu nãy giờ họ nói gì cậu tức giận hét lên :
- Các người điên hết rồi !
Lam Thanh và Giang Thiên mới vừa ăn được mấy miếng mới nhớ tới chuyện quan trọng hơn hỏi :
- Sao đám người đó lại đuổi theo chúng ta ?
Hai người nhìn sáu người còn lại chờ đáp án .Sáu người nhìn nhau rồi quyết định im lặng lắc đầu không biết .Nếu nói ra thì có nước Giang Thiên sẽ cho người truy tìm tung tích người đăng đoạn clip đó tính sổ sau đó đến các trang mạng ...Ai sẽ là một cuộc thanh trừ .
- Nghe nói cậu tính huấn luyện một nam sinh ?- Đan Bảo hỏi .Cậu mới nghe Minh Nhạc nói lúc trưa .
- Ừ !- Giang Thiên đáp .
- Cậu tính làm gì ?Nghe nói cậu ta nhút nhát lắm mà còn yếu ớt nữa nếu huấn luyện giống mấy người trong hội thì có nước cậu ta về với đất mẹ !- Tử Phong chống một bên má há miệng ngậm lấy miếng thịt trên đũa .
- Chế độ nhẹ một chút là được chứ gì ?Mà cậu ta đã có gan yêu cầu chẳng lẽ lại không có gan trải qua đợt huấn luyện .- Giang Thiên nói .Nếu mới gặp chút khó khăn đã bỏ cuộc thì cậu ta hoàn toàn không có tương lai .Nếu chỉ học tốt thì chưa đủ .Thứ cậu ta còn thiếu là can đảm ,quyết tâm và lòng kiên trì để có thể tồn tại .
- Bọn tớ giúp gì được không ?- Vĩnh Khang hỏi .
- Các cậu quản lí tốt hội là được .Tuần này và tuần tới tớ có lẽ sẽ bận .- Giang Thiên nói .
- Lấy cớ trốn việc .Dù sao cái cớ lần này là chính đáng nên chẳng thể nói gì cậu .- Kiến Hàm thờ ơ nói .
- Mấy tên kia các anh xử lí sao ?- Lam Thanh hỏi .Lúc sáng Giang Thiên có nói là bọn họ bận việc khác .Việc khác là việc gì ?
- Lao động công ích ở một viện dưỡng lão mà BS tài trợ .- Kiến Hàm nói .Đối với mấy loại công tử luôn được người khác hầu hạ thì đây quả là hình phạt lớn .Với cái tính ngông cuồng ấy chẳng thể địch lại gừng càng già càng cay đâu .Với lại trong đó có mấy ông bà lão xuất thân từ quân đội nữa mà .
Ba ngày sau .
Vừa kiểm tra xong Lam Thanh toan ngủ một chút để thanh tẩy đầu óc thì có người tìm .Lam Thanh nhìn ra cửa thấy bộ dáng muốn hóa nhỏ của Hoài Anh .Lam Thanh tiến lại gần hỏi :
- Sao cậu lại tới đây ?
- Tôi muốn lên sân thượng nhưng...nhưng không dám .- Hoài Anh cúi đầu nói .Hai ngón tay cái vẻ vòng vòng bối rối .
- Hóa ra muốn tôi làm hộ pháp cho cậu chứ gì ?- Lam Thanh bĩu môi nói .
- Không phải ...không...phải ...ý đó...-Hoài Anh tưởng chừng đứng không vững sợ hãi lắp bắp nói .
- Cậu bị bệnh tim phải không ?- Lâm Thanh nghi hoặc hỏi .Chỉ nói một câu đã làm cậu ta sợ như thế thật hết nói nổi .
- Không có...tim tôi...rất tốt...-Hoài Anh nhỏ giọng nói .
- Vậy tôi khuyên cậu nên đi khám bác sĩ kiểm tra tổng quát luôn đi ,đặc biệt là trái tim cậu ý .Tôi nghi trái tim cậu mong manh dễ vỡ lắm .- Lam Thanh ngáp một cái nói .Vẫn còn hơn buồn ngủ .
- Tôi...tôi biết rồi...-Hoài Anh nói .
- Đừng chọc cậu ta nữa .Không phải nên lên phòng kỉ luật trước sao ?- Khả Vi tốt bụng xuất hiện giải vây cho chàng trai nhút nhát .Đúng là cậu ta trông yếu đuối thật .
- Ừ thì đi .
Ba người đi lên phòng kỉ luật .Hoài Anh vừa nhìn thấy sáu người con trai kia thì giống như muốn bỏ chạy .Họ rất có khí thế áp người .
- Cậu đến rồi sao ?Vết thương cũng nhanh lành nhỉ ?- Giang Thiên từ trên ghế đứng dậy vặn người một cái .Rồi quay sang hỏi Minh Nhạc .- Chuyển tới chưa ?
- Tới rồi .Cậu tính cho cậu ta vào đó thật sao ?- Minh Nhạc hỏi .Liệu nó có quá sức không ?
- Không sao .Lam Thanh còn vui vẻ ở trong đó nữa mà .- Giang Thiên thản nhiên nói .
Năm chàng trai còn lại âm thầm lắc đầu .Nó có phải người thường đâu .Với lại loại người như Hoài anh hoàn toàn trái ngược với Lam Thanh .
- Hôm nay chúng ta luyện tập nhẹ thôi .Cậu chỉ cần ở yên trong một căn phòng là được .Mặc dù nó hơi tối chút .-Giang Thiên nói .Mặt tỏ vẻ rất bình thường .
(shuuya * cười thần bí *:"Có ai biết là phòng nào không ?")
Mặt Hoài Anh nghệt ra .Có vậy thôi sao ?
- Vĩnh Khang ,Tử Phong hai cậu đưa cậu ta tới đó đi !- Giang Thiên ra lệnh .
- Sao lại là bọn tớ ?- Hai người lên tiếng .Bọn họ thật sự không muốn đóng vai ác nha .
- Các cậu có ý kiến sao ?- Giang Thiên nhìn bằng ánh mặt đe dọa .
- Vâng !Thưa sếp !- Hai người nghiêm trang nhận mệnh rồi túm lấy Hoài Anh chạy đi mất .
- Không phải căn phòng nhốt Lam Thanh lần trước đúng không ?- Khả Vi nhìn theo bóng dáng ba người kia hỏi .Nếu là nó thì cậu ta có mà hồn siêu phách tan .
- Đúng là nó !- Kiến Hàm khẳng định không chút do dự .
- Vậy sao được ?Cậu ta sao mà trụ nổi .Đúng không Lam ...Thanh...ngủ rồi sao ?- Lam Thanh đã nằm dài trên ghế sopha ngủ từ lúc nào không hay .
Hai tiếng sau Lâm Thanh mới dụi dụi mắt tỉnh dậy .Mới mở mắt ra đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng Khả Vi dọa sợ .
- Cậu bị sao vậy ?- Lam Thanh cẩn thận hỏi .
- Còn nói nữa .Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cậu còn ngủ được .- Khả Vi bất mãn nói .
Lam Thanh nhìn quanh phòng một lượt rồi gãi gãi đầu nói :
- Có nấu nước hay đốt lửa gì đâu ?
- Cậu mớ ngủ hả ?- Khả Vi cốc đầu nó một cái .- Ý tớ là trong tình cảnh nguy hiểm .Giang Thiên đem cậu bạn nhút nhát kia vào căn phòng đầy động vật hoang dã kia rồi .
- Hả ?Thật sao ?Anh vẫn để bọn nó ở đó hả ?- Hai mắt sáng lên .Lam Thanh hỏi .
- Không phải .Chỉ hôm nay có việc mới đem bọn chúng đến thôi .Mà giờ chắc là được rồi .Đi xem thôi !- Giang Thiên phất tay nói .
Cánh cửa mở ra ,họ đã nhìn thấy tấm lưng Hoài Anh đứng thẳng tắp .Còn mấy con vật chỉ giương mắt nhìn cậu .Vừa thấy nhóm Giang Thiên bọn chúng đã phóng đến bên cạnh dụi vào người Giang Thiên làm nũng rồi đến bên cạnh Lam Thanh nồng nhiệt quấn lấy .
- Ôi mấy nhóc vẫn đáng yêu như ngày nào !- Lam thanh tươi cười nói .
Hai từ đáng yêu đập vào mấy người còn lại đều khiến họ rùng mình .Giang Thiên nhìn thấy Hoài Anh còn đứng vẫn thì lên tiếng khen ngợi :
- Cậu cũng khá đó !- Nhưng tay vừa chạm vào lưng Hoài Anh thì người đang đứng vẫn ngã xuống một cái rầm .Tất cả người trong phòng ngây ra .Đan Bảo ngồi xuống kiểm tra rồi nói :
- Cậu ta ngất rồi .Cả cơ thể cứng đờ .
- Hả ?- Đồng loạt há hốc mồm .Hóa ra là cậu ta sợ quá nên hóa đá bất tỉnh nhân sự sao ?
- Không phải chứ .Cậu ta là Lambo* sao ?- Lam Thanh nhìn người dưới đất nói .
* nhân vật trong katekyo hitman reborn
Hoài Anh mơ màng tỉnh dậy .Mắt lờ mờ nhìn thấy trần nhà trắng .Cậu tự hỏi đây là đâu ?Mình sao lại ở đây ?Trong đầu cậu như một cuốn băng tua chậm quá khứ .Hoài Anh ngồi bật dậy hét lên :
- Yêu quái !
- Bình tĩnh lại đi .Đây là phòng y tế .- Giang Thiên cốc đầu cậu .
- Hội trưởng ...
- Không ngờ cậu lại yếu ớt đến thế .Đáng lẽ nên rèn thể lực cho cậu trước .Cầm lấy !- Giang Thiên ném một tờ giấy vào người Hoài Anh .-Đây là lịch luyện tập của cậu .Nhớ kĩ cho tôi !
Hoài Anh nhìn vào tớ giấy .Hồn cũng vì thế bay đi .
Sáng tập chạy hai mươi vòng .
Trưa hít đất năm mươi cái trước khi ăn .
Chiều luyện kiếm ba tiếng ,tập bóng rổ hai tiếng .
Tối đứng tấn hai tiếng sau đó tập quyền .
Cái này gọi là rèn thể lực sao ?
***********************************
Chap tiếp theo :Những ngày luyện tập gian khổ và kết quả sẽ ra sao ?Đón xem nhé !