Hồi Ức Của Chúng Ta

Chương 3: Chương 3: Học sinh cá biệt




Tạo hóa chia thế giới làm hai cực đối lập rất rõ ràng. Có cực nam sẽ có cực bắc, có biển cả sẽ có đất liền, cũng giống như con người vậy. Con người sinh ra có kẻ hiền kẻ ác, có cô bé quàng khăn đỏ sẽ có chó sói , có bà tiên sẽ có phù thủy, có dì ghẻ sẽ có con chồng...bất kể khi nào, ở đâu cũng đều sẽ có..

  Tớ và cậu ở cùng một thế giới nhưng lại ở hai cực trái ngược nhau

  Tớ ngoan ngoãn, hiền lành

  Cậu ngang tàn, quậy phá

  Vậy mà lại là bạn thân cơ đấy, lạ lắm nhỉ!!

  Tớ ấy à, là một đứa bé ngoan, tất cả mọi người đều công nhận điều đó. Ở trường, tớ là một cán bộ gương mẫu, đi học đầy đủ và chưa từng mắc lỗi, lễ phép với thầy cô lại đối xử tốt với bạn bè. Khi về nhà, tớ cũng là con ngoan trò giỏi, vâng lời cha mẹ gọi dạ bảo vâng, một lời cũng không dám làm trái.

  Chẳng ai có thể tin rằng tớ sẽ đi làm bạn với một đứa học sinh cá biệt. Ừ, đến tớ còn chẳng dám tin nữa là họ

   .....

  Một buổi tan trường, tớ xuống nhà để xe chuẩn bị ra về thì bắt gặp một cảnh tượng vô cùng chấn động

  Đánh nhau hội đồng

  Nghe đâu mấy lão học sinh cá biệt lớp trên đang dăn dạy một thằng nhóc nào đó

  Học sinh tụ lại rất đông, chen lấn rồi xô đẩy lẫn nhau cốt chỉ để xem trò vui. Tớ vốn chỉ muốn về nhà nhưng thế quái nào lại bị cuốn theo dòng xô đẩy mà dịch sát tận vào bên trong, hiển nhiên có thể thấy rõ vụ đánh hội đồng vô bổ

  Ở đó, cũng là lần đầu tiên tớ thấy cậu. Cậu đứng giữa vòng vây của lão cá biệt lớp trên, không run sợ cũng chẳng có bất cứ biểu cảm gì cả, cậu và bọn chúng không giống nhau. Đầu cậu không vuốt keo vuốt nước cũng chẳng có xanh đỏ bất phân mà chỉ cắt ngắn tự nhiên với một màu đen vốn có, Cậu mặc đồng phục rất đoàng hoàng, quần cũng không rách te tua như ăn mày, mặt mũi cũng sáng sủa thậm chí có thể nói là hơi hơi đẹp trai.....nhìn trên xuống dưới không thấy điểm gì giống học sinh cá biệt cả

  Sau khi nhìn cậu, điều đầu tiên tớ nghĩ chính là chạy đi tìm giáo viên tới đây để giải vây cho cậu...tớ không muốn một học sinh ngoan lại bị chúng nó đánh tới bầm dập

  Nhưng tớ còn chưa kịp quay đi thì đã thấy cậu xông tới tẩn một phát khiến hai thằng ngã dúi dụi xuống đất, cứ thế một người rồi lại một người..nhoáng một cái năm thằng đã bị cậu hạ đo ván, hẳn cậu rất thường xuyên đánh nhau đi..

  Lũ con gái đứng xem thi nhau hét lớn, đám con trai thì đua nhau há mồm không thể tin nổi

  Cậu vẫn yên lặng như cũ, cúi người nhặt cái balo dưới chân lên, đưa tay phủi nhẹ rồi khoác lên vai, cứ thế xuyên qua đám đông, lướt qua người tớ rồi...rời khỏi nhà xe hỗn loạn

  Tớ nhìn theo bóng cậu một lát, tự nhiên cảm thấy bạo lực học đường thật tuyệt vời biết bao

  Sau đó tớ liền nhận ra một điều

  Cá biệt chính là khác hoàn toàn với những thứ bình thường. Như cậu vậy, cậu có khí chất mà những người khác không có, cậu không phải học sinh ngoan cũng chẳng phải một thằng học sinh hư đốn, nhưng cậu lại có một tính cách riêng mà chỉ cậu mới có, chẳng ai có thể bắt chiếc, cũng không ai có thể học theo, đó gọi là cá biệt. Còn nhuộn tóc, trốn học, đánh nhau hay quậy phá, cái đó không phải cá biệt đơn giản chỉ là nổi loạn mà thôi

 

#Xuyên Xuyên

Không có chủ đề cũng chẳng có nội dung..nghĩ gì viết đó thôi

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.