Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Em trai đứng dậy, kéo màn ra, nói: “Đây này, đang nằm cạnh giường anh đó.”
Trông thấy Hà Lạp Dương nằm trên chiếc giường còn lại trong phòng, Trần Khác Thanh mới yên tâm thở phào, hắn nhìn em trai, muốn hỏi thêm một vài chuyện khác.
Vẻ mặt em trai hắn thoắt cái trở nên quái đản, vừa kỳ lạ vừa kinh ngạc, muốn nói lại thôi.
Trần Khác Thanh hỏi: “Anh làm sao à?”
Em trai chần chừ rồi đưa cho hắn một tờ khăn giấy: “Anh, anh khóc...”
Lúc này Trần Khác Thanh mới chú ý, đầu ngón tay sờ lên gương mặt mình, ướt. Hắn ngẩn người.
Em trai ngậm ngùi: “Không biết đã bao nhiêu năm rồi em không thấy anh khóc.”
Trần Khác Thanh hỏi: “Tình trạng Hà Lạp Dương vẫn ổn chứ? Em ấy vẫn hôn mê?”
Em trai đáp: “Anh ấy có tỉnh rồi, tỉnh lại trước anh, nhưng không nói gì, hình như còn hơi chấn động não, rất mệt nên lại ngủ rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao? Chồng chồng hai người làm ầm ĩ tới mức leo lên cả mặt báo rồi, không phải chỉ là ly hôn thôi sao?”
Ngay từ đầu, không phải chỉ có chuyện ly hôn.
Trần Khác Thanh trầm mặc.
“Anh còn sầu não cái gì?” Cậu ta hiếu kỳ, “Ầy, ngã một cú này đã chữa khỏi cái bệnh mặt than của anh chưa? Trong ấn tượng em chưa từng thấy anh biểu cảm phong phú như vậy bao giờ đâu.”
Bà Hà tới, bà không tới không được, bà cũng chỉ có một người thân là Hà Lạp Dương.
Buổi tối, Hà Lạp Dương tỉnh lại, lúc này đầu óc đã rõ ràng hơn, cậu hỏi bà: “Trần Khác Thanh đâu ạ? Anh ấy không có việc gì chứ? Hình như con nhớ anh ấy cũng nhảy xuống cùng con.”
“Ừ, nó nhảy xuống theo con, nhưng chưa chết, hai đứa con đúng là ngu ngốc.” Bà xót xa, lại hỏi, “Có muốn ăn gì không?”
Hà Lạp Dương nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, nói: “Con đúng là thứ chuyên hại người, sống đã hại người, chết rồi càng hại người hơn, sao lại có thể như vậy? Ngay cả chết cũng không để con chết.”
Bà cụ Hà nói: “Con mới ba mươi mấy, chết với chóc cái gì? Ta sắp tám chục tuổi rồi mà vẫn còn muốn sống thêm hai chục năm nữa đây này, sống để ghi thêm cái kỷ lục guinness là bà lão sống thọ nhất. Thế giới này tốt đẹp như thế, có thể ngắm nhìn lâu hơn thì ngắm nhìn. Ta mất cha mẹ, mất chồng, mất con, nhưng ta đâu có muốn đi chết.”
Hà Lạp Dương nghe bà nói vậy thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cậu im lặng không nói vài giây, lát sau mới đáp: “Con không kiên cường được như nội, con là một kẻ yếu đuối.”
Bà cụ nói: “Cái chết là chuyện đáng sợ nhất trên đời, con từng giết người, cũng dám tự sát, ta thấy con chính là người dũng cảm nhất trên đời này, vì sao còn không dám sống?”
Lúc trước nhảy lầu là vì suy nghĩ quá cực đoan, quá kích động, hiện tại ngược lại cả trạng thái tinh thần của Hà Lạp Dương đều chìm sự bình tĩnh đến khác thường, cậu thở ra một hơi thật dài.
Bà hỏi cậu: “Còn muốn tìm đến cái chết nữa không?”
Hà Lạp Dương lắc đầu: “Không tìm nữa. Con đi tìm cái chết lại thành ra hại người khác bị liên lụy. Lúc nhảy xuống trong lòng con không hề sợ hãi, nhưng khi thấy anh ấy cũng nhảy theo, con lại hoảng hốt.”
Bà Hà nói: “Ta đã nói Trần Khác Thanh là đứa nhỏ tốt, nó đối xử với con tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.”
“Bà cũng rất tốt với con.” Hà Lạp Dương chân thành đáp, “Mọi người đều đối xử rất tốt với con, bị con liên lụy suốt hai mươi mấy năm, thực xin lỗi. Năm đó chú cũng đối xử tốt với con, là con hại chết chú ấy, vậy mà bà vẫn nhận nuôi con, trên người con vẫn đang chảy dòng máu của kẻ giết chết con trai bà, vậy mà bà không hề so đo tính toán chuyện cũ, còn cho con đi học.”
Bà Hà không oán không hận, bà cười: “Ta chưa từng nghĩ bị con liên lụy, con là đứa nhỏ con trai ta liều cả mạng sống để cứu về, lúc đó ta nghĩ, nếu ta bỏ mặc con không quan tâm, há chẳng phải con trai ta chết vô ích. Nhưng ta cũng từng sợ hãi, sợ ta dạy dỗ không tốt, lại sợ con bẩm sinh tính tình đã giống ba con, ngộ nhỡ nuôi hổ sinh họa thì sao? Vì thế đến thời niên thiếu, cảm thấy con có xu hướng thích đàn ông, ta thực sự rất sợ, hồi đó ta vô cùng nghiêm khắc với con, con có còn nhớ không? Không ngờ đứa nhóc mà con dẫn về lại là Trần Khác Thanh, đây chắc xem như là duyên phận? Nếu đổi thành đứa con trai khác, rất có thể ngay chính lúc đó ta đã bắt đầu chán ghét con rồi.”
Hà Lạp Dương nói: “Anh ấy gặp lại con lần nữa, xem như là bất hạnh của anh ấy.”
Bà cụ Hà nói: “Con không hỏi, sao biết nó cảm thấy là may mắn hay bất hạnh? Ta cảm thấy hai đứa rất giống nhau, trước kia lúc nào con cũng oán trách Trần Khác Thanh miệng như cái hũ nút, nhưng chính con cũng chẳng tốt hơn, có chuyện gì rành mạch hỏi nó cho ra nhẽ không được sao? Cả ngày chỉ ngồi nghĩ vớ vẩn, bảo nó không thật lòng thích con, không thật lòng thích con nó lại không chút do dự nhảy lầu cùng con?”
Hai mắt Hà Lạp Dương ướt nhòa.
Thực ra ngoài những chuyện đáng sợ kia, cậu còn nhớ lại rất nhiều sự việc, hai người cũng từng trải qua những lúc nghi ngờ, hiềm khích, Trần Khác Thanh còn từng cầu hôn cậu một lần, lần đó tổ chức rất long trọng, vào ngày kỉ niệm ba năm chính thức quen nhau, hắn còn mời tới một dàn nhạc, ôm hoa hồng cùng nhẫn... khi đó trên mặt hắn cũng có cảm xúc, đỏ mặt, lắp bắp, nói: “Dương Dương, kết hôn với anh nhé.”
Khi đó cậu đồng ý không hề do dự, hôm đến thăm mẹ còn vui mừng thông báo với bà, kết quả bà chết ngay trước mặt.
Tinh thần cậu bất ổn một năm, Trần Khác Thanh cũng không quản cực nhọc ngày đêm chăm sóc cậu suốt một năm, lúc cậu điên điên khùng khùng hắn cũng chưa từng bỏ rơi cậu, chưa từng nói một câu nặng lời với cậu, nhưng biểu cảm Trần Khác Thanh thể hiện ra cũng ngày một ít.
Sự nóng nảy đã sớm bị mài nhẵn từ lâu.
Cậu chợt nhớ, trên tay Trần Khác Thanh có một hàng dấu răng, không biết từ đâu mà ra, hỏi hắn, hắn trước giờ chưa từng nói với cậu.
Điều trị trong nước không có hiệu quả, sau này Trần Khác Thanh đưa cậu ra nước ngoài điều trị, được bạn bè giới thiệu mà tìm đến một bác sĩ thôi miên, giúp cậu quên hết đi những kí ức đáng sợ năm xưa. Sau đó cậu trở lại bình thường. Quên sạch mọi chuyện, cậu trở lại làm người bình thường, chỉ có Trần Khác Thanh một mình gánh vác tất cả mọi đau khổ.
Bây giờ, chuyện cậu nhớ tới nhiều nhất không phải những chuyện đáng sợ năm xưa, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại nhớ tới hình ảnh Trần Khác Thanh cõng mình đi trong đêm tối, giống như không có điểm cuối.
Trần Khác Thanh trả cậu về với thế giới ngập tràn ánh sáng, mà chính bản thân hắn, suốt hai mươi bảy năm qua, vẫn một mình bị vây hãm trên con đường nhỏ lầy lội, thất thểu cất bước về phía trước, chưa từng thoát ra nổi.
Vì cậu, hắn mài nhẵn tất cả gai góc trên người mình.
“Cho dù anh ấy thích con thì sao? Con là đứa chuyên liên lụy người khác, đã trói buộc anh ấy quá nửa cuộc đời. Con từng nghĩ, rốt cuộc vì sao anh ấy lại muốn quay trở về năm tám tuổi? Nhưng giờ, con cũng mong anh ấy có thể trở lại năm tám tuổi, nếu anh ấy không gặp gỡ con, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt đẹp biết bao...”
“Vậy con tự mình hỏi nó đi.” Bà Hà nói.
“Phải hỏi thế nào?” Hà Lạp Dương ngẩn người.
“Con với nó nằm cùng một phòng bệnh, nó đang ở ngay kế bên.” Bà cụ cười, nụ cười mang theo chút xảo quyệt.
Hà Lạp Dương: “...”
Bà Hà hùng hồn nói: “Ai kêu hai đứa chưa nói chuyện với nhau tử tế bao giờ, lần này có thể ngồi nói chuyện tử tế rồi chứ?”
Trần Khác Thanh vén tấm mành che, bước tới trước mặt cậu: “Dương Dương, trước giờ anh chưa từng nghĩ mình bị em liên lụy.”
“Hai đứa nói chuyện đi, ta ra ngoài trước.” Nói rồi, bà Hà rời khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp hai người.
Căn phòng yên tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Trần Khác Thanh lại mở miệng, Hà Lạp Dương chưa từng nghe giọng hắn dịu dàng đến vậy: “Dương Dương, cả đời này, chuyện anh hối hận nhất chính là vào năm tám tuổi không thể cứu được em, khiến em phải trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy.”