Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Edit: Cháo

【01】

Mang theo sự nghi ngờ, buồn bực cùng với cạn lời tới ngày hôm sau, có người vào trong sân.

Là một họa sĩ trẻ tuổi, anh kéo theo một rương hành lý lớn, cùng với một xe nhỏ chứa dụng cụ vẽ tranh, bực bội đi vào mảnh sân hoang này.

Trợ lý của anh tìm mấy người tới dọn vệ sinh, lau dọn sạch sẽ căn nhà đã cũ này, thu dọn một phen để người có thể vào ở được.

Họa sĩ ngẩng đầu, dây leo bò đầy mặt tường loang lổ, trong mùa hè nóng bức vẫn tràn đầy sức sống. Anh đi về phía trước, bên cạnh con đường trải đá xanh cũ kĩ, là dòng nước chảy xinh đẹp, không bám chút rêu nào.

Đây là nơi anh từng ở khi còn bé, là mảnh sân nhỏ thôn quê của ông nội anh.

Ở nơi này, anh có tuổi thơ tràn ngập niềm vui.

Trợ lý nhìn thấy cây quýt: “Thầy, ở đây còn có một cây quýt này, còn kết một quả quýt nữa!”

Trợ lý muốn hái Quýt nhỏ, tim Quýt nhỏ đập thình thịch muốn trốn theo bản năng. Kết quả, Trợ lý còn chưa đụng vào, Họa sĩ đã nói: “Đừng hái, cây quýt này trước nay chưa từng cho quả bao giờ.”

Trợ lý nghe vậy, vội thu tay về, đẩy gọng kính một cái: “Xem ra nó biết thầy về ở một thời gian, nên đặc biệt ra quả để chào đón? Đúng là cây tốt.”

Họa sĩ mím môi, không cho là đúng.

Tâm trạng anh xem chừng không tốt cho lắm, không biết đang buồn phiền chuyện gì.

“Thầy à, thầy cứ yên tâm ở đây một thời gian, đừng để ý mấy lời bịa đặt ngoài kia. Có chuyện gì thầy cứ gọi điện cho em, thầy ở đây yên tâm sáng tác nhé.”

Họa sĩ không tiếp lời, lúc tiễn trợ lý ra cửa, anh bỗng nói: “Cậu cũng cảm thấy tôi hết thời rồi đúng không.”

Lúc này đổi thành Trợ lý không nói được gì.

Họa sĩ thở dài: “Đi đường cẩn thận.”

Cây quýt suy nghĩ một lúc lâu, cành cây rung lên: “Ta nhớ ra rồi, sân này là của cậu ta, cậu ta là cháu trai của ông lão.”

Ông lão là chủ nhân trước kia của khoảng sân này, đã qua đời mấy năm rồi.

Quýt nhỏ nhìn quanh, hiểu lơ mơ lời nói của Họa sĩ và Trợ lý, cậu khẽ đung đưa trên cành: “Tui muốn anh ta mau mau ăn tui một chút.”

Cây quýt nói: “Không được, giờ mi vẫn chua lắm.”

Có lẽ chẳng ai muốn ăn mi đâu, chua muốn ê răng.

Quýt nhỏ hừ một tiếng, hy vọng mình mau lớn một chút, mau chín một chút, mau trở nên ngọt hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.