☆ Chút ngọt thứ hai mươi mốt
Editor: Selene Lee
“ Dạ. “ - Tạ Thất nhét gọn một cái bánh tiêu vào trong miệng rồi thong thả leo lên tầng trên.
Biệt thự này của Tạ gia vốn được xây theo lối kiến trúc thời lập quốc, vẫn còn dùng kiểu kết cấu cũ nên nếu không leo một nửa cầu thang thì sẽ không thấy được tầng hai. Mà bậc cấp của cầu thang cũng không hề ít.
Lúc Tạ Thất lê lết được lên đến nơi thì bắt gặp ánh mắt tóe lửa của Tạ Lục.
Anh ta còn đang định gọi người, không ngờ chưa kịp lên tiếng đã bị ai đó đóng sầm cửa lại ngay trước mặt.
Tạ Thất: “...”
Mà ông cụ Tạ đang chống gậy chuẩn bị đi xuống lầu cũng không vui vẻ gì, tức giận nhìn căn phòng kín cửa kia, đến nỗi mỗi bước ông đi đều phát ra tiếng động lớn.
Tạ Thất: “...”
Anh ta không hiểu sờ sờ chóp mũi...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
...
“ Cửu gia, ông nội xuống rồi kìa. “ - Điềm Mật dùng cùi chỏ để nhắc nhở Tạ Cửu.
Nhưng chỉ thấy anh lạnh nhạt ừ một tiếng rồi bóc vỏ một viên ô mai, đút vào miệng cô.
Này...
Điềm Mật trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn quấn lấy viên ô mai kia, hương vị ngọt ngào thấm vào đầu lưỡi.
Cô liền vui vẻ cười tít mắt.
Thật ngọt...
Có chút giống như mùi vị của mối tình đầu tiên....Tuy có chút sần sùi, nhưng phần lớn vẫn là ngọt ngào đến mức không nỡ lòng quên được.
“ Ngon không? “ - Tạ Cửu hỏi.
“ Ngon lắm. “ - Điềm Mật cắn viên ô mai ra làm hai.
Ngon miệng hệt như chủ của nó vậy.
“ Ngon thì ăn nhiều một chút. “ - Tạ Cửu lại lột thêm hai viên nữa, đem bỏ vào trong lòng bàn tay cô.
Mà ở bên kia, ông cụ Tạ vì cãi nhau với “ Lục tỷ “ nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, ông kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, quăng bữa sáng qua một bên.
So với lần gặp mặt đầu tiên vào tối hôm qua thì rõ ràng Điềm Mật đã tự nhiên hơn rất nhiều.
“ Có muốn ăn nữa không? “ - Tạ Cửu véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười hỏi: “ Ăn xong ngồi chờ anh một lát, anh đưa em về ký túc xá. “
“ Dạ. “
Bữa sáng bỗng dưng trở nên yên ả hơn bao giờ hết.
...
Điềm Mật mới vừa về đến nơi đã bị vây hãm...
Là đám bạn cùng phòng của cô đang đứng “ gác “ ở cửa.
Hữu Thố vừa nhét khoai tây chiên vào miệng vừa hỏi: “ Cho nên nói...Cậu hiện tại không cần chờ đến sinh nhật nữa mà đã thành phụ nữ rồi phải không? “
Điềm Mật cứng đờ người, mặt không đổi sắc: “ Dựa theo luật phát nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thì phái nữ đủ 18 tuổi mới có thể gọi là phụ nữ, nếu không thì vẫn gọi là nữ sinh thôi. Não cậu bị úng nước à? “
Mộc Niên lại chen vào: “ Được lắm, vậy cậu nói dứt khoác cho mình nghe, bây giờ cậu còn không hả? “
Hai tai Điềm Mật liền đỏ ửng lên, lẩm bẩm nói: “ Thật ra mình cũng muốn...Nhưng mà...”
Kết quả luôn nằm ngoài dự đoán mà...
Hữu Thố vừa nghe xong thì che miệng lại: “ Cửu gia không...được?!!! “
Biểu tình của Mộc Niên cũng hệt như vậy, thậm chí còn quá trớn hơn.
Điềm Mật vội vã nói: “ Không phải như vậy!!! Các cậu đang nghĩ đi đâu thế hả? “
Mộc Niên: “ Người cũng đã dâng đến tận miệng rồi, anh ta còn không ăn sạch thì không phải có vấn đề hả? Chẳng lẽ còn có lý do nào khác à?....A, mình biết rồi! Anh ta bị GAY đúng không? “
Điềm Mật nghe xong thì hoàn toàn đứng hình, hồi lâu sau mới có thể nói tiếp: “...Sao...làm sao có thể? “
Mộc Niên và Hữu Thố trợn mắt nhìn nhau...Không lẽ dự đoán đó là sự thật hả?
Hữu Thố lẩm bẩm: “ Anh ta có phải GAY hay không, cậu thì biết chắc? “
Điềm Mật vội vã giải bày: “ Thế cậu nó xem có người GAY nào lại ôm phụ nữ vừa hôn vừa vuốt ve hay không? “
A ~~~~ Vừa hôn vừa vuốt ve cơ à ~~~~
Mộc Niên nghe đến đó thì cười nham hiểm, bèn chạy đến ôm chầm lấy Điềm Mật mà hỏi: “ Tới đây tới đây, mau nói cho mình đi...Kỹ thuật của Cửu gia...Có tốt không hả? “
Tuy nói thế nhưng trong lòng cô nàng lại nghĩ khác....Anh ta đến con mèo còn sợ thì hôn gái kiểu gì được?
Nhưng mà lúc nhìn thấy Điềm Mật xấu hổ, xuân tình dào dạt thì hơi thay đổi một chút.
Có cần phải khủng khiếp đến thế không? Rất dọa người à?
“ Cuối cùng là sao hả? Có...thoải mái không? “
Điềm Mật: “...” - Cảm giác, cảm giác...
Cô bèn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm bộ lạnh lùng nói: “ Tất nhiên là mới mẻ rồi...Mấy nhân vật cổ hủ như các cậu sao có thể hiểu được? “
Hữu Thố bĩu môi: “ Xì, mấy bà già này chẳng qua là chưa được lĩnh hội thôi. “
Mộc Niên đồng tình gật đầu.
Không chừng đến lúc đó còn hơn cả cậu nữa, cứ đợi mà xem.
Bỗng dưng Hữu Thố cầm lên một cuốn ngôn tình ở đầu giường, lật lật một chút rồi ngẩng đầu hỏi: “ Mật Mật, tác phẩm kia của cậu khi nào thì viết tiếp hả? “
Điềm Mật bóc một miếng khoai tây chiên trong túi, vừa nhai vừa nói: “ Bây giờ mình viết ngay này. Chẳng qua là do rãnh rỗi nên viết chơi thôi, mình lười động não quá, mới chỉ được 8 nghìn chữ. “
“ Mình cảm thấy vẫn là mấy tác phẩm trước của cậu hay hơn đấy. “ - Hữu Thố nói xong lại vùi đầu vào cuốn ngôn tình kia. “ Nhưng mà sao mình cứ cảm thấy nhân vật chính trong đó giống Cửu gia sao sao á? “
“ Ủa, cậu nói...Ngôn tình gì cơ? “ Mộc Niên thắc mắc “ Không phải cuốn tiểu thuyết gần nhất của Mật Mật vẫn đang tạm ngừng sao? “
“ Hóa ra đến cậu cũng không biết à? Mình thấy đêm nào Mật Mật cũng ngồi đây cặm cụi đánh cái gì mà 《 Nam thần không để ý đến tôi 》... hết á! Hình như đang viết đến đoạn đưa mèo gì đó thì phải. “
Mộc Niên trợn to mắt, miệng há hốc đầy ngạc nhiên: “ Điềm tiểu Mật...Cái tình tiết này sao mình càng nghe càng thấy giống chuyện của chính cậu thế hả? “
Điềm Mật thấp giọng lầu bầu: “ Thì vốn là thế mà...”
Sau đó lại vội vã bổ sung: “ Mình phải đi viết Phượng Hoàng tiếp đây. “
Nhưng mà cô còn chưa mở được máy lên thì đã thấy tin nhắn của biên tập viên chịu trách nhiệm về mình gửi đến.
Mới ban đầu cô còn không định mở ra xem, lại thấy điện thoại bỗng nhiên rung lên liên tục, là cuộc gọi từ chị ấy....
Điềm Mật xiết chặt điện thoại, cảm giác hơi bất an, nửa tháng nay một chữ cô cũng không viết, không biết có bị oán hận không nữa.
Nhưng lúc cô bật điện thoại lên nghe, giọng nói kia ngược lại một chút giận giữ cũng không có, chỉ là vô cùng kích động:
“ Mật Mật. “ - Biên tập viên Tôm Nõn hỏi “ Hiện tại em đang ở đâu? Có rảnh không? “
Điềm Mật cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “ Em đang ở trường ạ, có chuyện gì sao chị? “
Hình như cô nghe loáng thoáng tiếng chị ấy đang tranh cãi với ai đó, nhưng không rõ là vì chuyện gì, chắc là do khoảng cách hơi xa.
“ Tốt nhất là em nên mau mau đến văn phòng đi, trên mạng người ta bảo em ăn cướp tình tiết truyện《 Hắn vừa có tiền vừa có nhan sắc》của Ngưu Nhũ Viên kìa, còn nói hình như 《 Phượng Hoàng 》cũng là hàng sao chép của cô ta nữa. “
Điềm Mật đứng đơ ra ngay tại chỗ.
Mộc Niên thấy vậy bèn kéo áo cô, lo lắng hỏi: “ Điềm tiểu Mật, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? “
Điềm Mật lắc lắc đầu, hồn phách không biết đã đi đến nơi nào rồi....Cái gì mà cô ăn cắp tình tiết truyện của người khác chứ?