☆ Chút ngọt thứ ba:
Editor: Selene Lee
Đậu Nãi bưng một phần trứng bác cà chua khổng lồ đến ngồi xuống cạnh Điềm Mật.
“ Cậu đang nhìn cái gì thế Mật Đường? “
Ai đó bị bắt quả tang bèn vội vã bưng bát cơm lên nói: “ Không không có gì. “
Đậu Nãi tự nói trong lòng: Nhìn hoàn toàn không giống chút nào, hiểu hay không hả?
Đối với Đậu Nãi mà nói, cô thập phần thích cô gái mềm mại ngọt ngào này, không chỉ vì cô ấy đáng yêu, mà còn vì cô chính là tác giả tiểu thuyết mà Đâu Nãi thích nhất: Mật Đường Thật Ngọt. Tuy lúc ban đầu ký hợp đồng có hơi bất ngờ với vẻ ngoài của cô gái này, nhưng bản thân cố vốn là một người đã lăn lộn trong sương gió bao nhiêu năm nay, một chuyện nhỏ đó thì có là gì đâu?
Thế là cô nhanh chóng xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với Điềm Mật, còn trao đổi Wechat và blog của nhau.
Đậu Nãy xoay người nhìn theo hướng ban nãy, rất nhanh đã xác định được mục tiêu:
Ơn trời! Cô đang nhìn thấy cái gì vậy?!
Đó không phải là đại BOSS Tạ Cửu, Cửu gia đại danh đỉnh đỉnh sao?
Đậu Nãi còn chưa kịp hoàn hồn đã quay đầu, bắt gặp ánh mắt của búp bê nào đó.
Điềm Mật cắn cắn đũa, hỏi lí nhí: “ Đậu Nãi, cậu làm ở công ty này bao lâu rồi? “
Đậu Nãi mơ hồ: “ Ba năm, sao thế? “
Hai mắt Điềm Mật liền sáng lên, đẩy luôn phần cơm của mình qua cho người bên cạnh: “ Vậy cậu biết phòng làm việc của Cửu gia ở tầng mấy đúng không? “
Ánh nhìn của Đậu Nãi bèn nhảy lên trên cơ thể nhỏ nhắn của người nào đó, giống như đang đánh giá một chút, sau đó lại bĩu môi nói: “ Ở lầu 48, nhưng mà với cái thân hình này của cậu thì sợ là chưa leo đến nơi đã bị một đám nữ thư kí xé xác rồi.
Điềm Mật rụt cổ: “ Kinh khủng như vậy sao? “
Một mình Đậu Nãi chiến đấu với hai phần cơm, miệng liền bị thịt nướng bịt kín, khó khăn lắm mới nuốt xuống được: “ Cậu thật sư muốn đi lên đó à? “
Điềm Mật gật đầu, len lén nhìn người đàn ông đứng bên kia, hai má đỏ au.
Hai mắt của Đậu Nãi xoay qua xoay lại: “ Cũng không phải là không được, nhưng mà mình chỉ giúp được cậu đến đâu thì hay đến đó thôi nhé, sau này cậu mà bị ném ra thì đừng có bảo là mình đưa cậu lên à. Còn nữa, cậu phải cho mình xem chương mới nhất của 《 Phượng Hoàng 》đầu tiên để đổi lại đấy nhé.”
Điềm Mật gầu đầu, dịu dàng cười.
Hai người phối hợp thật ăn rơ.
*
Đậu Nãi đứng trước cửa phòng làm việc trên tầng 48, nuốt nước miếng quay sang hỏi: “ Bây giờ mình gõ cửa, cậu chuẩn bị xong chưa đấy? “
Điềm Mật cẩn thận sửa lại trang sức trên đầu mình, chỉnh lại kim băng trên ngực, sau đó còn hít thở thật sâu rồi mới trịnh trọng gân đầu.
Cốc cốc cốc
“ Mời vào. “ - Một giọng nói sâu lắng như tiếng đàn vang lên.
Điềm Mật nháy mắt với Đậu Nãi rồi đi vào bên trong.
Được nhìn thấy nam thần trong lòng lần nữa, ngực liền kích động liên hồi, tựa như nai con muốn nhảy luôn ra khỏi cổ.
Tạ Cửu còn đang nghe điện thoại cạnh cửa sổ, có thể đối phương là nhà đầu tư từ bên Pháp, vậy nên những chuỗi Pháp ngữ trầm bổng cứ liên tục được phát ra bởi người đàn ông kia, lúc đi vào tai Điềm Mật lại biến thành thơ văn bất hủ.
Anh liếc nhìn cô búp bê vừa đi vào phòng, cũng không dừng nói chuyện. Loáng thoáng vẫn nghe thấy tiến người nói liên tiếp.
Đậu Nãi thức thời làm một động tác tay cỗ vũ với Điềm Mật sau đó đóng cửa lại.
Một phút trôi qua...
Hai phút...
...
Mười phút sau...
Tạ Cửu đặt điện thoại lên bàn, nhìn xuống búp bê nào đó.
Không khí trong phòng làm việc liền trầm xuống, áp lực vô hình đến mức đáng sợ, cũng không ai nói lời nào.
“ Em là... “
Tạ Cửu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh thật sự không thể nhớ nổi tên của búp bê.....Tính đi tính lại thì anh cũng chỉ mới gặp em ấy có hai lần, một là ở bữa tiệc khai máy, hai là trong công ty ban nãy.
Điềm Mật cố gắng nở một nụ cười hoàn mỹ hết mức có thể: “ Điềm Mật, tôi tên là Điềm Mật...Năm nay đã 20 rồi...”
“ A, Điềm Mật...Vậy thì tiểu thư Điềm Mật dễ thương, cô có thể nói cho tôi biết vì sao em lại ở đây không? Nếu tôi nhớ không lầm thì chắc hẳn em phải đang ở tầng 20 mới đúng chứ? “
“ Tôi...tôi “ - Điềm Mật cắn cắn môi, cảm thấy việc mở miệng nói lúc bấy giờ quả thật khó lắm.
Cô phải hỏi xin số của anh như thế nào đây?
Tính hình hiện tại đã không cho phép cô lùi bước rồi, hoặc là cô sẽ bị ném ra khỏi phòng làm việc và không gặp được anh ấy nữa, hay là đánh một tiếng trống cỗ vũ tinh thần bằng cách xin số điện thoại.
“ Có cần tôi cho em thời gian không? “ - Tạ Cửu tựa người vào ghế sô pha, cất giọng mang theo hàm ý trêu chọc.
Điềm Mật nghe được câu hỏi kia thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ.
Tạ Cửu ấn một nút trên tường sau đó nói: “ Mang... “
Anh quay đầu lại hỏi: “ Em muốn uống gì? “
Ai?- Điềm Mật ngẩng đầu đầy ngạc nhiên...Hai mắt thăm thẳm sâu không thấy đáy.
“ Sao...sao cũng được...”
Tạ Cửu gật đầu, tiếp tục nói: “ Mang đến chỗ tôi hai ly Capuccino, một ly có nhiều sữa. “
Búp bê ngọt ngào đáng yêu, hẳn là thích đồ ngọt đi.
Đúng như dự đoán, anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt búp bê nhỏ.
“ Vậy....Chúng ta tiếp tục...”
“...”
Từ trước đến nay bạn Điềm Mật chưa bao giờ cảm thấy đau khổ đến vậy, đứng ngồi không yên.
Cô siết chặt phần ren hai bên váy, cảm giác như ghế sô pha toàn là gai.
Điềm Mật nhìn các khớp ngón tay rõ ràng của người kia bận rộn gõ lên bàn uống trà, lại có cảm giác như anh đang biểu diễn một bản nhạc.
“ Hai mươi phút sau tôi có một cuộc họp. “
Hàm ý chính là mong cô nói nhanh một chút.
Sắc mặt của Điềm Mật liền tái nhợt, ánh sáng vốn lấp lánh trong đôi mắt nhỏ bỗng thoáng yếu đi.
Cửa mở.
“ Cửu gia, cà phê đây ạ. “
Điềm Mật len lén nhìn lên sau đó lại cúi xuống nhanh chóng, tìm một góc rụt đầu.
Người đưa và phê là một thực tập sinh mới, bị bầu không khí yên tĩnh bên trong dọa sợ nên cô nàng cũng không dám thở mạnh, đặt cà phê xuống sau đó liền vụt chạy.
*
Bên ngoài văn phòng thư ký tầng 48.
“ Thanh Thanh, cậu có thấy người phụ nữ bên trông dài ngắn thế nào không? “
“ Có phải là tiểu hoa đán nào đó không? “
“ Có đẹp không? Hay là dáng người quyến rũ? “
Một đám thư kí thấy cô thực tập sinh chạy ra ngoài thì vội vã vây đến, năm mồm bảy miệng liến thoắng.
“ Là một cô gái trông rất nhỏ, giống như là búp bê đặt trong tủ kính vậy, em cũng không thấy cái gì khác hết. “
“ Búp bê? “
Đám thư kí mơ hồ nhìn nhau.
“ Cậu nói xem có phải tiểu thiên kim nhà nào đó lên chỗ Cửu gia chơi không hả? “
“ Trước giờ đâu có nghe ngài ấy có làm bạn với trẻ em đâu? “
“ Không lẽ là em gái Cửu gia? “
“ Tầm xàm, Tạ gia chỉ có 1 người thừa kế duy nhất thôi. “
...
Tạ Cửu liếc cái đồng hồ đeo trên tay, đã gần 10 phút rồi mà em ấy vẫn chưa nói gì.
Anh chớp mắt, lại gò bàn trà...
“ Vậy thì em đợi tôi ở đây trước, bây giờ tôi phải đi họp. Đợi tôi về rồi hẵng nói, có được không? “
Dường như anh đã cố gắng dịu dàng hết mức có thể, nhưng nếu tinh ý vẫn phát hiện ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Anh đưa lưng về phía cô, chỉnh lại âu phục để chuẩn bị đi.
Hai tay đang nắm chặt của Điềm Mật cũng khẽ buông, sau đó cô nắm được ống quần của Tạ Cửu.
Giọng nói dịu dàng mềm mại truyền đến từ phía sau, ngọt như kẹo đường:
“ Tôi...tôi không muốn làm trễ nãi thời gian của anh...Nhưng mà...Tôi muốn...muốn”
Điềm Mật nhắm chặt mắt, cố gắng lấy hết dũng khí: “ Wechat của anh! “
Tạ Cửu nhíu mày: “ Muốn Wechat của tôi? Chắc chắn sao? Tôi cũng không phải ngôi sao nổi tiếng. “
Gương mặt Điềm Mật lúc bấy giờ có thể nói là đỏ đến mức chiên được trứng, cô bèn nhắm mắt lẩm bẩm: “ Thật mà, tôi muốn biết Wechat của anh. “
“ Được. “
Hay là anh thử nuôi một cô em gái nhỏ đi.
Tạ Cửu nghĩ một lát rồi vui vẻ liếm môi, mở điện thoại di động lên, bật Wechat rồi đưa cho Điềm Mật.
Bên trên chính là một tấm ảnh anh tự chụp, địa điểm là bồn rửa mặt...Phía dưới chính là một chuỗi số hư hư ảo ảo.
“ Đây là số điện thoại của anh ạ? “
“ Ừ. Tôi phải đi họp rồi. “ - Tạ Cửu nói, liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ đang giữ chặt anh.
Điềm Mật xấu buông tay ra: “ Tôi có thể ngồi đây chờ anh về không? “
Tạ Cửu im lặng một lát sau đó nói: “ Ừ. “