Hoàng hôn rơi xuống Tây Sơn, nắng chiều kéo dài hơi tàn, tia nắng cuối cùng nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt, màn đêm buông xuống.
Trong phòng không bật đèn, thiếu nữ ôm đầu gối ngồi ở của sổ sát đất trên thảm lông dê, chôn mặt thật sâu vào khuỷu tay. Ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ đèn ở vườn hoa phác họa ra bóng dáng vừa nhỏ yếu vừa bất lực.
Rèm mỏng bay phấp phới trong gió đêm, Lệnh Điềm hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích, phảng phất như một bức tượng không có sinh mệnh.
“Ting”, di động đặt ở một bên đột nhiên sáng lên, màn hình hiện lên thông báo có tin nhắn.
【 Lệnh Điềm, anh ở quán cà phê UNIQUE chờ em —— Phó Dư Mặc. 】
Ánh sáng lập lờ từ màn hình di động hắt lên, khóe mắt Lệ Điềm thoáng có ánh lệ, nhìn chữ ký ở phía cuối của tin nhắn, cô không tự chủ được mà nắm chặt di động, hơi hơi cắn môi.
Tập đoàn Chúng Sâm của Lệnh thị tư không gán nợ, đi đến bước đường phá sản như hiện giờ chính là nhờ vị Phó nhị thiếu gia Phó Dư Mặc này ban tặng.
Áp xuống cuồn cuộn cảm xúc, Lệnh Điềm chậm rãi đứng dậy, đi đến phòng để quần áo thay một chiếc váy dài màu trắng chiết eo làm từ tơ tằm.
Nhìn vào gương, thiếu nữ có mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ rối tung, vành mắt ửng đỏ, lông mi ướt át, giống như hoa hồng được chăm chút cẩn thận trong nhà kính đột nhiên phải trải qua mưa gió, đem lại một loại vẻ đẹp yếu ớt.
Nhưng hiển nhiên, loại vẻ đẹp này không tồn tại được lâu, Lệnh Điềm sửa sang lại mái tóc, lấy một thỏi son môi, tô nhẹ một lớp lên môi, làm sắc mặt nhìn tốt lên một chút.
Lúc cô xuống lầu, trong phòng khác đang có một đống người, từ quản gia, tài xế, đầu bếp đến người làm vườn. Đây đều là những người đã làm việc nhiều năm ở nhà họ Lệnh.
Đêm nay, Lệnh Văn Sâm tập hợp mọi người là để tuyên bố tin tập đoàn Chúng Sâm đã phá sản.
Chúng Sâm thiếu nợ gần 300 triệu, bản thân Lệnh Văn Sâm cũng mắc nợ khoảng 1 tỷ, không còn năng lực chi trả tiền lương mấy chục người làm trong nhà nên chỉ có thể hủy hợp đồng cùng bọn họ.
Đây là đêm cuối cùng bọn họ ở lại Lệnh gia. Qua đêm nay, biệt thự biệt lập xa hoa ở lưng chừng núi này sẽ bị niêm phong để chờ bán đấu giá.
Việc kinh doanh của Chúng Sâm gặp nguy cơ đã có manh mối từ trước, mọi người cũng đã đoán được sẽ có ngày này. Lúc nghe được thông báo, họ cũng không đến mức khiếp sợ, chỉ là biểu tình ngưng trọng mà gục đầu xuống, có mấy người hầu gái còn lén lau nước mắt.
Không phải là do họ luyến tiếc công việc này mà là do họ luyến tiếc phải rời ra một nhà ba người Lệnh gia.
Nam chủ nhân Lệnh Văn Sâm ôn hòa dày rộng, nữ chủ nhân Tống Thư Uyển tri thư đạt lý, tiểu thư Lệnh Điềm cũng là bọn họ nhìn cô lớn lên. Khi còn nhỏ, cô vô cùng đáng yêu, trên mặt có một đôi má lúm đồng tiền, giống như một tiểu thiên sứ. Bây giờ cô trổ mã ngày càng xinh đẹp, hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, được mọi người sủng ái mà lớn lên nhưng lại không hề kiêu căng mà vẫn duy trì bản tính thiện lương lúc nhỏ.
Lúc Lệnh Điềm xuống lầu, mọi người sôi nổi ngước nhìn, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập sự thương tiếc.
Tiểu công chúa của Chúng Sâm sinh ra đã ngậm thìa vành, từ nhỏ ngâm mình trong hũ mật, chưa từng chịu khổ, phiền não duy nhất là hôm nay mặc váy nào, đo giày nào. Hiện giờ lại từ trên mây cao ngã xuống trở thành cô bé lọ lem.
Lệnh Điềm vừa mới trải qua sinh nhật 21 tuổi, những lễ phục định chế cao cấp, túi xách, giày cao gót xa xỉ, đàn dương cầm Steinway số lượng giới hạn từ đây không còn thuộc về cô nữa.
Tài sản trên danh nghĩa của cô cũng bị đóng băng toàn bộ.
Trong một đêm, cái gì cũng không có.
Lệnh Điềm đi đến bên cạnh cha mẹ, ánh mắt lần lượt nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng chợt nổi lên vài phần chua xót, cô nhanh chóng kìm nén lại, cười nhẹ nói với mọi người: “Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, cảm ơn mọi người đã chăm sóc nhiều năm, mong công việc và cuộc sống sau này của mọi người đều thuận lợi.”
Quản gia nghe thế liền đáp: “Tiểu thư, mong cô đừng quá đau lòng cũng đừng mất đi hy vọng. Chúng Sâm nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
Mọi người cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn!”
Lệnh Điềm trong lòng ấm áp, lúm đồng tiền nhỏ bên má hiện lên, tiếng nói ôn nhu mà kiên định: “Cảm ơn mọi người, nhất định sẽ thế.”
Lệnh Văn Sâm đưa tay xoa đầu con gái. Lệnh Điềm quay qua nhìn ông, chỉ mới có nửa tháng mà cha cô đã gầy đi một vòng, tóc cũng đã bạc hơn nửa, so với trước đây thì già đi trông thấy.
Lệnh Điềm rất đau lòng, đáy mắt không khỏi nổi lên triều ý, áp lực của cha cô lớn bao nhiều, cô còn chưa phải chịu một phần mười áp lực ấy.
Mấy năm sau khi Lệnh Điềm sinh ra là thời điểm tập đoàn Chúng Sâm huy hoàng nhất. Lệnh Văn Sâm từng bước đi đến vị trí thứ ba trong bảng phú hào của cả nước, địa vị ở Kinh Thị không thể coi thường, phong quang vô hạn.
Đáng tiếc thời đại thay đổi quá nhanh, ngành sản xuất đã từng mới mẻ bỗng chốc trở nên lỗi thời, Chúng Sâm chuyển đổi loại hình sản xuất thất bại, mấy năm nay đã bắt đầu đóng cửa chi nhánh, trong lúc tìm kiếm ngoại lực chống đỡ cũng đã không ít lần chịu nhục nhã.
Vào lúc Chúng Sâm gặp phải tình cảnh gian nan, Phó Dư Mặc coi trọng Lệnh Điềm, hắn nổi tiếng phong lưu, bạn gái thay đổi liên tục. Lệnh Điềm không có hảo cảm với hắn ta, Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển cũng tuyệt không đồng ý con gái bảo bối cùng người đàn ông như thế ở bên nhau.
Phó Dư Mặc đối với Lệnh Điềm lại là không có được thì không cam lòng. Tập đoàn Phó thị là cây đại thụ, gốc rễ cắm sâu khiến hắn có đủ tài lực mà đối phó với tập đoàn Chúng Sâm.
Lệnh Văn Sâm khí chất nho nhã, bề ngoài phong độ trí thức bên trong lại là xương cốt cứng rắn. Ông lừa Lệnh Điềm, cố gắng chống đỡ áp lực từ Phó thị.
Cuối cùng, liên kết tài chính của Chúng Sâm hoàn toàn đứt gãy, khó có thể thay thể, bắt buộc phải tiến hành thủ tục phá sản.
Chúng Sâm có hai lựa chọn, thanh toán cùng tài sản trọng tổ.
Nếu là thanh toán thì công ty sẽ hoàn toàn biến mất, bốn chữ “ tập đoàn Chúng Sâm” sẽ trở thành lịch sử, tâm huyết cả đời của Lệnh Văn Sâm sẽ hóa thành hư ảo.
Nếu là tài sản trọng tổ, tuy rằng đội ngũ quản lý sẽ trải qua quá trình thay máu nhưng rất có thể sẽ vực dậy được Chúng Sâm.
Nhưng mà toàn bộ Kinh Thị đều biết, Phó Dư Mặc vì Lệnh Điềm mà phát điên, khiến Phó Lão gia tử tức đến nhập viện. Từ việc này có thể thấy được hắn để ý Lệnh Điềm bao nhiêu, không có ai nguyện ý vì Chúng Sâm mà đắc tội hắn. Người có ý định đầu tư vào Chúng Sâm có lẽ chỉ có duy nhất Phó Dư Mặc.
Hoặc là tập đoàn Chúng Sâm biến mất từ đây, hoặc là Lệnh Điềm đi cầu xin Phó Dư Mặc làm Chúng Sâm khởi tử hoàn sinh.
Mục đích của Phó Dư Mặc là cái sau nhưng tất nhiên là Lệnh Văn Sâm lựa chọn cái trước.
Lệnh Điềm lại không thể trơ mắt nhìn Chúng Sâm đi đến con đường diệt vong.
Trong nước mỗi ngày đều có hơn một ngàn công ty gia đình đóng cửa, Lệnh Điềm đã từng nhìn thấy tin tức chủ tịch một xí nghiệp nổi danh hiện đang nợ ngập đầu, vì kiếm ăn mà phải đánh giày cho người ta ở đầu đường.
Cô vô cùng lo lắng Lệnh Văn Sâm một ngày kia cũng sẽ lưu lạc đến bước đường kia.
Sau khi Tống Thư Uyển cho mọi người giải trừ hợp đồng xong thì có khách tới cửa. Chính là cả nhà Tống Thụ Chương, cậu của Lệnh Điềm, mợ và em họ.
Tống Thụ Chương không dám ngồi, trước hết vì chính mình giải thích: “Chị, anh rể, hai người đừng trách em không chịu ra tay giúp Chúng Sâm, nếu như Phó Dư Mặc biết em giúp anh chị nhất định sẽ đem mũi tên nhắm vào Tống gia…”
Mấy năm trước, việc kinh doanh của Tống gia gặp phải nguy cơ, đúng lúc Chúng Sâm chuyển hình thất bại, dưới tình huống máu thịt đầu cắt xuống hơn nửa, Lệnh Văn Sâm vẫn tận lực giúp đỡ Tống gia. Ấy vậy mà đến phiên Lệnh gia gặp nạn, Tống Thụ Chương lại khoanh tay đứng nhìn, sợ bị Lệnh gia liên lụy.
Lệnh Văn Sâm phất tay, tỏ vẻ không so đo: “Tôi hiểu, không trách cậu.”
Tống Thư Uyển: “Việc đã đến nước này, không cần thiết phải nói thêm nữa.”
Vợ Tống Thụ Chương là Trần Bồi Ngọc nhìn về Lệnh Điềm đang ngồi một bên, không nặng không nhẹ mà than một tiếng: “Nếu lúc trước Điềm Điềm hiểu chuyện mà đáp ứng Phó Dư Mặc thì Chúng Sâm cũng không gặp phải cục diện ngày hôm nay.”
Một câu này đã định tội cho Lệnh Điềm, biến cô thành tội nhân làm Chúng Sâm phá sản.
Lông mi Lệnh Điềm hơi run lên, cô rũ mắt, cắn môi.
Tống Thư Uyển nhíu mày: “Việc này sao lại đổ lên đầu Điềm Điềm được?”
Bà vội vàng kéo tay con gái, thanh âm ôn nhu trấn an: “Điềm Điềm, không liên quan đến con, đồng ý với mẹ, đừng nghĩ nhiều được không?“. Lệnh Điềm ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Sao lại không liên quan?”, đuôi lông mày của Trần Bồi Ngọc giương lên, “Liên hôn với Phó gia là chuyện tốt mà bao người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không đến lượt. Thế mà người Phó gia đã chủ động tìm với cửa, Điềm Điềm lại còn chướng mắt người ta.” Bà ta cười nhạt một tiếng: “Nếu nói không dễ nghe, đây không phải là không biết tốt xấu thì là gì?”
Mấy câu nói móc này chỉ có mấy chữ “Xứng đáng phá sản” chưa nói, còn lại thì đều nói ra cả, có người thân phá sản như này, Trần Bồi Ngọc không hề đồng tình, chỉ thấy mất mặt.
Tống Thụ Chương vội vàng quát lớn Trần Bồi Ngọc: “Được rồi, cô bớt nói mấy câu đi, còn ngại hiện tại chưa đủ đau đầu sao?!”
Tống Thư Uyển nhìn về phía Trần Bồi Ngọc, tu dưỡng tốt đẹp khiến ngữ khí bà vẫn bình thản như cũ: “Phó Dư Mặc là dạng người gì mợ cũng sớm biết, một nhà tôi dù có lưu lạc đến mức phải ở trên phố ăn xin cũng sẽ không để cho Điềm Điềm nhảy vào hố lửa.”
Phó gia đúng là đối tượng mà mỗi người ở Kinh Thị đều muốn bám vào nhưng mỗi người Phó gia đều không phải lag người lương thiện gì. Lệnh Điềm tâm tư đơn thuần, không thích hợp cùng Phó gia dây dưa.
“Tình cảm có thể ăn được sao? Chỉ cần có tiền là được rồi.” Trần Bồi Ngọc không cho là đúng, “Liên hôn vốn dĩ chính là trao đổi lợi ích, có ai không phải thân bất do kỷ, sao tới lượt Điềm Điềm thì lại không được? Hai người chính là quá nuông chiều con bé!”
Quan điểm của hai người khác nhau một trời một vực, Tống Thư Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn cùng Trần Bồi Ngọc nhiều lời.
Lệnh Điềm trong đầu vẫn luôn ong ong vang mấy câu mợ vừa nói, vừa ủy khuất vừa áy náy, buồn đến mức lồng ngực khó chịu, giống như bị chìm trong nước không thở nổi.
Nhưng cô không hề biểu lộ ra, bình tĩnh mà nói với Tống Thư Uyển: “Mẹ, Thấm Thấm tìm con, con muốn ra ngoài một chuyến.”
Tư Thấm là chị em tốt của Lệnh Điềm, từ nhỏ hai người đã chơi cùng nhau, Tống Thư Uyển không hề nghi ngờ, chỉ dặn dò cô một câu: “Để Trương thúc đưa con đi, đừng về muộn quá.”
“Vâng, con biết rồi.” Lệnh Điềm gật đầu đáp ứng.
Mới vừa đi ra cửa hành lang không xa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Tống Nhưng Nghiên: “Chị họ!”
Lệnh Điềm dừng lại, xoay người nhìn Tống Nhưng Nghiên, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng Nghiên, có chuyện gì thế?”
Tống Nhưng Nghiên đến gần, ánh mắt đảo qua gương mặt Lệnh Điềm, hạ giọng nói: “Chị họ, mẹ em nói đúng, nhà chị rơi vào kết cục phá sản đều là vì chị, vì gương mặt này của chị.”
Giọng nói ác ý của người trước mặt khiến Lệnh Điềm ngẩn người một lúc. Người em họ này chỉ nhỏ hơn cô hai tháng. Lúc Lệnh gia chưa phá sản, Tống Nhưng Nghiên thường xuyên tìm cô chơi, hai người vô cùng thân thiết, không nghĩ tới thế nhưng em họ lại che giấu ác ý với cô như thế.
Tống Nhưng Nghiên cười sắc như dao: “Nếu em mà là chị thì đã sớm rạch vài đường, hủy gương mặt gây họa này đi rồi!”