Phó Trầm Nghiên nghe thấy thế lập tức ngẩn ra một lúc.
Chồng? Đây là gọi anh à?
Đuôi lông mày Phó Trầm Nghiên hơi nhướng lên: “Em gọi tôi là gì?”
“Gọi anh là chồng đấy.” Giọng nói của Lệnh Điềm vẫn như cũ, mềm mại ngọt ngào, thấy anh vẫn cứ đứng yên ở cạnh cửa sổ thì không khỏi bĩu môi, “Chồng ơi, sao anh lại đứng cách xa em như thế, mau tới gần em đi.”
Phó Trầm Nghiên trầm mặc hai giây rồi đi tới gần cô.
Lệnh Điềm nhìn thấy anh chậm rãi tới gần, đáy mắt rực rỡ hẳn lên như chứa đựng ánh sao.
Phó Trầm Nghiên đi đến trước giường bệnh của cô, nhìn kỹ cô từ trên cao, không nói lời nào.
Gương mặt trước mắt này thật sự rất đẹp, tràn đầy sức sống, giống như quả vải đầu hạ vừa mới bóc vỏ, căng mọng tươi mới. Cánh môi hồng nhạt, mắt hạnh, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ như sương mai.
Ánh mắt của cô thuần tịnh trong suốt, vô cùng tĩnh lặng, khi vô tình chạm phải ánh mắt của anh cũng không trốn tránh, đến cả khóe mắt, đuôi lông mày cũng vô cùng sinh động.
Phó Trầm Nghiên nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt.
Trước khi Lệnh Điềm tỉnh lại, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho cô, miệng vết thương không nghiêm trọng, đã xử lý hết. Chỉ có phần đầu đã chịu va chạm, bị chấn động não nhẹ.
Đây là mất trí nhớ nên nhận nhầm anh thành chồng cô? Cô đã có người trong lòng rồi sao?
“Chồng ơi, nơi này của em đau quá.” Lệnh Điềm chỉ vào đầu của mình, làm nũng với Phó Trầm Nghiên, “Muốn anh hôn một cái mới đỡ.”
Cô phát hiện ký ức của mình thiếu hụt rất nhiều chi tiết về Phó Trầm Nghiên, khi cô cố gắng nhớ lại những đoạn ký ức đó thì đầu liền đau như muốn vỡ ra.
Nhưng mà cô nhớ rõ là Phó Trầm Nghiên yêu cô, yêu cô hơn cả mạng, cô nói một anh chưa bao giờ bảo hai, cô chỉ đông, anh không bao giờ đi hướng tây.
Anh đã thề sẽ luôn chiều chuộng cô, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô.
Lệnh Điềm ngước mặt lên nhìn Phó Trầm Nghiên, chờ đợi anh hôn môi cô. Hiển nhiên cô không nhận ra đây là một yêu cầu đường đột đến nhường nào.
Đối diện với ánh mắt của Lệnh Điềm, đáy mắt Phó Trầm Nghiên xẹt qua một cỗ cảm xúc không rõ, anh trầm mặc một lúc rồi chậm rãi cúi người sát vào cô.
Trên mùi hương của anh có mùi gỗ mát lạnh giống như rừng tuyết tùng bát ngát, ung dung thong dong mà tỏa ra, không hiểu sao lại làm Lệnh Điềm cảm thấy an tâm.
Cô nhắm mắt lại, trên trán cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Lệnh Điềm chậm rãi mở to mắt, đối diện với ánh mắt của Phó Trầm Nghiên. Mí mắt của anh hẹp dài, màu mắt rất tối, rất trầm tĩnh, giống như một hang sâu không thấy đáy muốn hút cô vào trong.
Không biết vì sao mà tim Lệnh Điềm đột nhiên đập thật nhanh, dường như mật ngọt đang lên men trong lòng, hai má cũng dần nóng lên.
“Còn có đau hay không?” Phó Trầm Nghiên thấp giọng hỏi, tiếng nói trầm thấp giống như âm thanh vang lên từ đàn cello, vô cùng êm tai.
Lúm đồng tiền trên má Lệnh Điềm nhạt đi, cô nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: “Em không đâu.”
Phó Trầm Nghiên ngồi dậy, Lệnh Điềm bỗng nhiên ôm lấy anh, đôi tay trắng nõn mềm mại của cô ôm chặt lấy eo anh, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, đáy mắt nhanh chóng nổi lên một tầng sương mù.
Phó Trầm Nghiên: “Làm sao vậy? Em thấy không thoải mái ở đâu?”
Anh đưa tay định ấn chuông ở đầu giường để gọi y tá thì Lệnh Điềm ngăn cản, lắc đầu: “Em chỉ đột nhiên nghĩ đến rồi thấy sợ.” Cô hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu cái xe đâm em lái nhanh hơn một thì có thể em đã chết rồi, có thể sẽ không được gặp lại anh nữa.”
Nếu như cô bị đâm chết, Phó Trầm Nghiên lại yêu cô như thế nhất định sẽ cực kỳ đau khổ.
Còn có cha mẹ của cô, làm sao mà họ chịu được đả kích như thế?
May mắn là mạng cô lớn.
Đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sương mù, nhu nhược đáng thương khiến người nào cũng muốn bảo vệ.
Phó Trầm Nghiên giơ tay, ở giữa không trung tạm dừng nửa giây, sau đó dùng lòng bàn tay mềm nhẹ mà lau đi hơi nước ở khóe mắt của cô, ôn nhu nói: “Đừng sợ, không sao rồi, về sau chú ý an toàn.”
“Em sẽ chú ý.” Lệnh Điềm nghiêm túc gật đầu, “Về sau em sẽ không bao giờ xem điện thoại lúc đi đường nữa.”
Trong trí nhớ hiện tại của cô, khi ấy là vì trên đường về vội xem tin nhắn Wechat của Tư Thấm, không chú ý nhị đường nên mới bị xe đâm.
“Đúng rồi chồng ơi, em quên mất chưa nói với anh.” Lệnh Điềm chớp mắt nhẹ nhàng, hai má hơi hồng, “Hôm nay anh ở buổi lễ khai trương rất đẹp trai.”
Phó Trầm Nghiên: “Sao cơ?”
Lệnh Điềm cười rộ lên, mi mắt cong cong: “Em bí mật tới xem anh, anh không phát hiện ra em đâu.”
Phó Trầm Nghiên: “Em ở dưới sân khấu?”
Lệnh Điềm gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô chắc chắn lúc đấy mình có mặt ở đấy, tuy rằng thiếu hụt rất nhiều chi tiết, nhưng cô nhớ rõ ràng dáng vẻ Phó Trầm Nghiên đứng giữa mọi người, phong thái thong dong, lưu loát lại đĩnh bạt, là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Phó Trầm Nghiên rũ mắt nhìn cô, ánh mắt rơi vào ngọt ngào trong mắt cô, khóe môi cong lên một hình vòng cung nhỏ đến mức khó phát hiện được.
“Ong ——” điện thoại đặt trên bàn trà rung lên.
Lệnh Điềm đôi tay đang dính lấy Phó Trầm Nghiên ra, nhẹ giọng nói: “Anh nghe điện thoại đi chồng.”
Phó Trầm Nghiên xoay người đi đến trước bàn trà, vừa mới cầm điện thoại lên thì có người đẩy cửa đi vào.