Mẫn Đăng lo lắng nhúc nhích, nhưng tiếc rằng sau gáy bị túm.
“Đến cũng đến rồi, cùng tắm đi.” Một tay Hoắc Sơ ôm eo, kéo cậu vào phòng tắm.
Hơi nóng nháy mắt dâng lên trong phòng tắm bổ nhào lên mặt Mẫn Đăng, cậu nhắm mắt lại có hơi choáng váng.
Mở mắt ngẩng đầu nhìn là một đoạn cằm của Hoắc Sơ.
Một tay Hoắc Sơ vòng Mẫn Đăng giữa bức tường và anh, thấp giọng nói: “Lần sau đừng nhìn lén, quang minh chính đại, cầm kính lúp, thảng thắn vô tư nhìn. Tùy tiện nhìn, sờ cũng được.”
Toàn thân Mẫn Đăng nóng lên, duỗi tay đẩy anh, đụng phải một mảng ấm áp, lại vội vàng rụt tay về.
“Đúng, chính là sờ như thế.” Hoắc Sơ nói.
“… Anh đi ra.” Mẫn Đăng xấu hổ giận dữ.
“Nhìn vào mắt tôi.” Hoắc Sơ đã cười đau cả bụng, “Cậu vẫn không yên tôi sao?”
“Không có.” Mẫn Đăng nhanh chóng từ chối, “Tôi không có ý nghĩ kia với anh.”
“Cho nên anh không thể để trần thân trên đi tới đi lui trong phòng như vậy, tôi sẽ không bị anh câu dẫn.” Mẫn Đăng nghiêm túc đưa ra quy định.
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ ngẫm nghĩ nghiêm túc hỏi: “Vậy tôi có thể để trần thân dưới đi tới đi lui không?’
Mẫn Đăng: “…”
Hoắc Sơ nhìn dáng vẻ đó của cậu không nhịn được cười lên, cảm thấy trêu đủ rồi. Buông lỏng tay ra, lùi hai bước.
Mặt Mẫn Đăng đỏ bừng, luống cuống tay chân mở cửa đi ra.
Hoắc Sơ mặc quần áo xong, ra khỏi phòng tắm. Thấy Mẫn Đăng ngồi trên ghế sofa xem tivi, nhíu mày trong đầu lại lướt qua một lần lý do để mình ở lại.
Lúc này mới giả vờ như vô ý bước tới.
“Ngày mai tôi cũng không biết ở đâu.” Hoắc Sơ ngồi xuống, hắng giọng một cái, lại nói, “Bây giờ tôi —— ”
“Vậy thì anh ở chỗ tôi đi.” Mẫn Đăng ngắt lời anh.
“Hả?” Hoắc Sơ kinh ngạc.
“Ngủ ghế sofa không tốt.” Mẫn Đăng nhìn tin nhắn vừa gửi đến trong điện thoại, đứng dậy, “Tôi bảo Chương Khâu chuẩn bị cho anh chiếc giường.”
Hoắc Sơ mờ mịt hiếm thấy.
“Đi thôi, Chương Khâu vừa đến dưới lầu.” Mẫn Đăng đi ra cửa.
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ ngẩn ra ngay tại chỗ, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chương Khâu chuyển đến một cái giường lắp ráp đơn giản, trước kia y từng ngủ, về sau chê nhỏ quá, có tiền liền đổi cái to, cái giường này vẫn để trong nhà.
Chương Khâu cùng Mẫn Đăng vừa nhấc lên chuẩn bị lên lầu, đụng phải Hoắc Sơ sững sờ trên lầu một lát, lúc này mới đi xuống.
Hoắc Sơ liếc mắt nhìn thấy cái tay bị siết đỏ của Mẫn Đăng, nhíu mày bước tới nhận lấy đồ đạc.
Một người khiêng lên.
“Chậc, người ngu sức lớn.” Chương Khâu nhỏ giọng đi theo sau nói.
Sau khi khiêng lên, Hoắc Sơ tự chủ trương đặt trong phòng ngủ, đặt song song với cái giường có sẵn của Mẫn Đăng.
Chương Khâu đi tới giúp anh cùng nhau lắp xong cái giường.
Hai người làm xong, Mẫn Đăng mang hết chăn mền trong ngăn tủ ra, ba người cùng nhau bắt đầu trải giường chiếu.
Phòng ngủ nhỏ quá, ba người đứng xoay người cũng là một vấn đề, Mẫn Đăng kéo chăn thấy hai người kia toàn gây trở ngại chứ không giúp gì, bực bội đuổi hai người ra ngoài.
Trong phòng khách hai người ngồi đối diện nhìn nhau, giấu hơi thở có thuốc nổ.
Hoắc Sơ rót một chén trà nóng, đưa qua.
“Còn rất đức hạnh.” Chương Khâu liếc mắt nhìn anh.
“Quá khen.” Hoắc Sơ dửng dưng tự đắc.
“Nếu anh vẫn luôn an phận tiếp tục đức hạnh như vậy, anh và Mẫn Đăng cũng không phải không thể được.” Chương Khâu nhấn mạnh “vẫn luôn”, ý muốn để anh biết khó mà lui.
Lại không ngờ tới, mắt Hoắc Sơ sáng lên, “Thật chứ.”
Chương Khâu: “…”
“Giả đó.” Chương Khâu bị dọa sợ, vội vàng xua tay chối bỏ.
Suýt chút nữa thì thành Cupid sự sợ hãi khiến y không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, chỉ điểm vài câu với Mẫn Đăng, run rẩy chạy đi.
Cho dù y không thể khiến hai người này tách ra, cũng không thể tác hợp cho hai người này ở bên nhau.
Vậy lỗi lẫm này lớn rồi.
Cái giường đơn giản không lớn, cũng chỉ đủ tiêu chuẩn cho người trưởng thành xoay người.
Tuy trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng Mẫn Đăng vẫn sợ Hoắc Sơ lạnh, trải mấy lớp đệm ở bên dưới.
Thời gian không còn sớm, Mẫn Đăng làm xong đi tắm rửa.
Rửa mặt xong vào phòng, chỉ thấy Hoắc Sơ đã nằm ngay ngắn trên giường rồi.
Thấy cậu đi vào, còn mỉm cười vẫy vẫy tay.
Mẫn Đăng thấy vậy hơi xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ.
Che giấu cực tốt lên giường, bình tĩnh nói câu ngủ ngon. Kéo chăn qua đầu, cuộn thành một cục, ngủ.
Hoắc Sơ nhìn buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng kéo chăn của cậu xuống, cũng nằm xuống ngủ.
Trong bóng đêm Mẫn Đăng trợn tròn mắt, hít thở khe khẽ.
Cậu không quen mặc quần áo đi ngủ, luôn cảm giác mình bị quấn. Cậu thường cởi trước khi lên giường, nhưng Hoắc Sơ ở đây cậu không tiện cởi.
Chỉ có thể đợi sau khi lên giường lặng lẽ cởi ra.
Tiếng hít thở của Hoắc Sơ gần bên tai, Mẫn Đăng nuốt ngụm nước bọt, kéo vạt áo thun lên cởi ra.
Cởi được một nửa, giường đột nhiên vang lên một tiếng, cậu vội vàng ngừng thở.
Sau khi đợi một lát, đổi góc độ khác, chậm rãi bắt đầu kéo lên.
Đến chỗ cổ, hai cánh tay vẫn không dễ cử động. Chuyển đến chuyển đi, nhiệt độ trong chăn tăng cao, Mẫn Đăng nóng bắt đầu thở hổn hển.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ đột nhiên lên tiếng.
Mẫn Đăng cứng đờ một lúc sau mới trả lời, “Chuyện gì?”
“… Tôi cởi giúp cậu nhé.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ đứng dậy, “Động tĩnh này của cậu lửa của tôi cũng bốc lên rồi.”
Mẫn Đăng: “…”
Căn phòng im lặng thật lâu, Hoắc Sơ cười ho một tiếng.
Chỉ thấy mặt Mẫn Đăng đỏ bừng, giận dữ đứng lên. Giơ tay cởi áo thun ra, nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn qua cuộn người lại, đưa lưng về phía Hoắc Sơ.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, Hoắc Sơ chỉ kịp thấy một mảng trắng toát…
“… Cậu trắng thật.” Hoắc Sơ cảm thán.
Hơi nóng vọt lên mặt Mẫn Đăng, đốt tới hoảng loạn, cầm lấy áo thun vừa cởi, ném sang bên cạnh.
“Cũng rất táo bạo.” Hoắc Sơ đưa ra kết luận cuối cùng.
Mẫn Đăng không có động tĩnh, nắm chặt lấy góc chăn. Cảm thấy Hoắc Sơ quá lưu manh, tại sao lời gì cũng nói ra.
Trong lúc vô tình, vành tai lộ ra ngoài chăn của Mẫn Đăng lặng lẽ đỏ lên.
Sáng sớm hôm sau, kim đồng hồ vừa qua tám giờ.
Mẫn Đăng thức dậy đã coi như sớm, cậu lại không ngờ tới Hoắc Sơ còn dậy sớm hơn cậu.
Đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Của cậu.” Hoắc Sơ đổ sữa còn nóng trong nồi ra.
Mẫn Đăng nhíu mày, cậu không thích uống sữa, cậu ghét mùi đó, trong nhà chưa bao giờ mua cái này.
“Tôi xuống dưới mua đó.” Hoắc Sơ đưa cái cốc ấm qua, “Anh Đăng đừng chê, cơ thể cậu còn đang lớn.”
Mẫn Đăng không nhận, xoay người cầm bánh mì trên bàn.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, ép buộc nhét cái cốc vào tay cậu, “Nhất định phải uống, bằng không thì mỗi ngày tôi sẽ cởi áo lắc lư trong nhà.”
Mẫn Đăng: “…”
Đang ăn dở, Hoắc Sơ nghe điện thoại, sắc mặt trầm xuống.
Ngồi trên sofa không nói một lời.
“Sao vậy?” Mẫn Đăng tiến tới hỏi.
“Không sao, lát nữa tôi phải đến một nơi.” Hoắc Sơ cầm tờ giấy, mỉm cười xoa xoa vết sữa trên khóe miệng cậu: “Ăn xong rồi?”
“Anh đi đâu?” Mẫn Đăng không để ý động tác của anh, nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ im lặng một lát, nở nụ cười, “Đi ký một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, trong một công ty lớn đã lấy công ty của tôi.”
Mẫn Đăng nhìn anh cười, không lên tiếng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
“Tôi đi cùng anh.” Mẫn Đăng mở miệng nói.
Vẻ mặt Hoắc Sơ có phần kinh ngạc.
“Đừng lo lắng.” Mẫn Đăng lại vỗ vỗ sống lưng anh, vỗ xong vội vàng nói, “Không được ôm tôi.”
Tay Hoắc Sơ vừa nâng lên, dừng lại giữa không trung.
Anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười một tiếng, duỗi tay nắm một cái trên đầu Mẫn Đăng.
Hai người xuống lầu gọi xe đi đến công ty lớn kia.
Suốt dọc đường Mẫn Đăng chú ý đến tâm trạng của Hoắc Sơ, cậu lo cho Hoắc Sơ.
“Tôi thật sự không sao.” Hoắc Sơ để ý thấy hành động nhỏ của cậu, dở khóc dở cười.
“Vậy anh đừng kéo tay tôi.” Mẫn Đăng thấy anh hình như thật sự không sao, muốn rút tay về.
“… Tôi sợ lại căng thẳng.” Mặt Hoắc Sơ không biểu cảm, tâm như nước lặng, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Mẫn Đăng do dự chốc lát, cầm ngược tay anh.
Hoắc Sơ được như ý cười một tiếng.
Công ty lớn quả nhiên rất lớn, quầy lễ tân cũng rất lớn.
Mẫn Đăng hơi căng thẳng, Hoắc Sơ kéo tay cậu ngăn lại.
“Xin hỏi có hẹn trước không?” Cô gái lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn.
Hoắc Sơ còn chưa mở miệng, người phụ nữ mặc váy vest chuyên nghiệp bên cạnh hơi kinh ngạc gọi một tiếng.
“Tiểu Hoắc tổng?” Váy vest kinh ngạc nhìn anh, “Sao cậu lại đến đây?”
Hoắc Sơ nhíu mày, “Không thấy tin tức à?”
Váy vest cười xấu hổ, “Hoắc tổng ở phía trên vừa phát cáu xong, tôi xuống dưới hít thở không khí, cậu đợi một lát nữa hẵng lên nha.”
Cô gái lễ tân đột nhiên nhận ra, thì ra đây là con trai bị lưu đày nhiều năm của tổng giám đốc công ty bọn họ.
Hoắc Sơ không nói thêm gì nữa, kéo Mẫn Đăng vào thang máy.
“Lát nữa cậu ngồi ở bên ngoài đợi tôi, muốn uống gì, ăn gì có thể nói với tôi.” Hoắc Sơ dặn dò.
Mẫn Đăng gật đầu.
Con số thang máy nhảy lên, vừa đến tầng chỉ định, nên là thời điểm mở cửa.
Đèn thang máy đột nhiên nhấy nháy.
Mẫn Đăng thắc mắc, “Sao —— ”
Mẫn Đăng nói được nửa câu, đèn thang máy chợt léo rồi tắt, bên ngoài thang máy vang lên âm thanh máy móc đụng nhau, thang máy lập tức dừng lại không nhúc nhích.
Hoắc Sơ phản xạ kéo Mẫn Đăng lại gần.
“Sao vậy?” Mẫn Đăng nhíu mày hỏi.
“Không sao, đừng lo.” Hoắc Sơ siết chặt tay cậu, sau khi xác định thang máy không có xu thế rơi xuống, tiến lên một bước, nhấn nút khẩn cấp trong thang máy.
Hoắc Sơ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Không có tín hiệu.
Thời gian trôi qua từng chút một, vẻn vẹn năm phút, toàn thân Mẫn Đăng hơi cứng ngắc.
Không gian thang máy nhỏ hẹp, đèn khẩn cấp bên trong không sáng. Ánh sáng điện thoại khó khăn chiếu sáng một góc.
Trong lúc bất giác Mẫn Đăng lùi lại vào góc thang máy, dán chặt vào bức tường lạnh lẽo.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ nhận ra cậu bất thường, nhéo nhéo tay cậu, “Đừng sợ, không sao.”
Mẫn Đăng miễn cưỡng nhìn anh một cái, lại không tự chủ rụt lại vào góc thang máy.
Hoắc Sơ nhíu mày đỡ lấy người, anh biết thế này không chỉ đơn giản là sợ hãi.
Tiếng hít thở của Mẫn Đăng càng ngày càng gấp rút, trên trán bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi.
“Không có chuyện gì đâu, tôi cam đoan.” Hoắc Sơ nắm tay cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, “Tôi cam đoan, tin tôi. Cậu đừng sợ.”
“… Ừm.” Một lúc lâu Mẫn Đăng mới gật nhẹ đầu.
“Tôi có thể ôm cậu không?” Hoắc Sơ thử thăm dò.
Anh sợ dưới tình huống này đối với tiếp xúc của anh, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến Mẫn Đăng.
Hoắc Sơ vừa hỏi xong, không gian thang máy yên tĩnh không có âm thanh.
Một phút sau, một Mẫn Đăng mềm mềm đang run rẩy nhào vào ngực Hoắc Sơ.
Anh vội vàng ôm chặt lại.
Cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Mười mấy người đứng bên ngoài, lấy Hoắc Mãn Hoằng cầm đầu, đều trông ngóng nhìn nhau.