Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 3: Chương 3: Cậu biết mình sợ hãi




Trên màn hình di động ngoài bốn chữ ngắn gọn “bỏ nhiều muối rồi” xuất hiện ngay từ đầu. Cho đến khi Mẫn Đăng làm sandwich xong, trên màn hình cũng không xuất hiện thêm bất kỳ bình luận nào nữa.

Mẫn Đăng không xác định dân mạng duy nhất đã trao đổi với cậu có còn xem video nữa không, vì trên giao diện phát trực tiếp số người xem duy trì từ đầu đến cuối từ hai đến ba người.

Trước khi tắt video trực tiếp, Mẫn Đăng cẩn thận ghi nhớ tên người trên mạng đã giao lưu với cậu.

—— mỗi ngày ngâm chân ba lần.

Cái tên rất biết dưỡng sinh.

Ngay khi miễn cưỡng uống nước uống thuốc xong, đã sắp rạng sáng rồi.

Mẫn Đăng ghét ban đêm, bởi vì bóng tối thường đi đôi với sợ hãi. Cậu chỉ có một cách duy nhất chống lại sợ hãi là bật đèn lên mỗi đêm.

Nhưng mở to mắt không thấy được gì, nhắm mắt lại, liền đen thui.

Hôm sau, bảy rưỡi sáng. Mẫn Đăng tỉnh dậy đúng giờ.

Nhà hàng đi làm lúc mười giờ, nhưng cậu muốn đi sớm lau sạch bếp một lần, cho nên thường rời giường lúc tám giờ, chín giờ sẽ đến nhà hàng.

Sau khi dọn dẹp xong, thừa dịp mọi người đều chưa đến. Mẫn Đăng lấy con cá nhỏ cậu tự làm ở trong túi ra, đi ra ngoài bằng cửa sau.

Cửa sau nhà hàng là một con hẻm, con hẻm nhỏ không dài, đi ra ngoài là đường lớn tấp nập phồn hoa, nhưng sau ngõ nhỏ là khu dân cư bị phá bỏ một nửa, khắp nơi toàn xi măng với chất thải xây dựng thường thấy trong công trường.



Có điều vẫn may cách rất xa, lại thêm hiệu quả cách âm của nhà hàng khá tốt, cho nên cơ bản không bị ảnh hưởng.

“Meo meo...” Mẫn Đăng gõ nhẹ vào cái chậu trong tay.

Sau khi tiếng gõ chậu phát ra, chẳng mấy chốc có một con mèo béo tốt chạy ra từ bên trên bức tường của con hẻm nhỏ.

Vách tường của con hẻm rất hẹp, chỉ rộng bằng một bàn tay, nhưng con mèo béo này lại đi đứng vững chãi.

Chỉ là lúc con mèo nhảy xuống, lại trực tiếp lăn từ trên tường xuống. Nằm rạp trên mặt đất lúc la lúc lắc uốn éo cả buổi mới đứng lên được kêu meo meo chạy chậm về phía Mẫn Đăng.

Mèo mập trông rất đẹp. Chắc là được người từng sống ở gần đây nuôi, có lẽ vì dọn nhà mà vứt bỏ.

Cho nên con mèo này luôn bị những con mèo khác ăn hiếp, thường xuyên không giành được đồ ăn.

Có lần Mẫn Đăng gặp được sau đó cho nó ăn ít bánh mì, của nợ này cứ thế ỷ lại vào cậu.

Cho mèo ăn xong, lúc Mẫn Đăng quay về bếp sau, người đã tới gần hết, cũng bắt đầu bận bịu.

Nhà hàng chỉ có hai giờ làm việc, bắt đầu lúc mười giờ sáng và đóng cửa lúc mười giờ tối, giữa chừng còn có một đoạn thời gian để nghỉ ngơi.

Lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, Mẫn Đăng lại bị Chu Nhất Cương thường xuyên tìm cậu để gây sự không nóng không lạnh đâm vài câu. Cậu không thèm để ý, nếu là Chương Khâu đã chửi lại rồi.

Chu Nhất Cương không nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn người không đúng lắm.

Buổi tối tan việc, Mẫn Đăng theo thường lệ mang theo con cá buổi sáng còn thừa đi cho mèo ăn.

Khoảng thời gian này bên ngoài con hẻm rất tối, gần như chỉ có thể dựa vào ít ánh sáng từ tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Mặt trăng đêm nay cũng mờ, cũng không có nhiều sao.

“Meo meo...” Mẫn Đăng nhỏ tiếng gọi.

Nhưng chẳng mấy chốc Mẫn Đăng đã nhận ra bất thường.

Bình thường trước một phút con mèo sẽ chạy đến, mà hôm nay lại chậm chạp không có tiếng động.

Mèo chưa đến, lại có người đi ra từ con hẻm tối đen, vuốt đầu, bước chân lắc lư.

Đợi đến gần Mẫn Đăng mới nhận ra người này là Chu Nhất Cương.

“Ồ, vừa tan làm hả?” Chu Nhất Cương lắc vòng chìa khóa trên đầu ngón tay, vẻ mặt ẩn trong ngọn đèn mờ, nhìn hơi đáng sợ.

Mẫn Đăng không nhịn được lùi một bước, nhưng vẫn hỏi nghi ngờ trong lòng, “Mèo… mèo đâu…”

“À, ý cậu là con mèo mập kia hả?” Chu Nhất Cương ngạc nhiên nói.

Mẫn Đăng nhìn nét mặt hắn ta, đột nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu.

“Mèo gì?” Chu Nhất Cương đột nhiên hỏi lại.

Mẫn Đăng siết chặt túi nilon trên tay, đôi mắt bị tóc mái che lại, không nhìn rõ vẻ mặt, lại mở miệng giọng nói hơi cứng ngắc, “Tôi nói… mèo đâu…”

“Giọng điệu này của cậu là thế nào?” Chu Nhất Cương híp mắt nhìn cậu, “Mèo của cậu sao tôi biết được? Ai biết chết hay bị chôn…”

Mẫn Đăng cắn chặt răng, cậu biết có gì đó không ổn, nhưng đã quen với việc im lặng rồi.

“Có điều…” Chu Nhất Cương đột nhiên đổi giọng nói, lông mày hất lên, mắt liếc nhìn Mẫn Đăng, giọng nói dửng dưng, “Hôm nay tôi ra ngoài hút điếu thuốc, có vật nhỏ nào đó không có mắt đi qua bên chân tôi làm tôi giật nảy. Bị dọa rơi cả thuốc lá, tôi không thể làm gì khác hơn là một đạp đá bay nó. Lúc sau ngẫm nghĩ, lại cảm thấy súc vật đúng là đúng vật, đá văng ra lại không có tác dụng, tôi lại khiến nó…”

Chu Nhất Cương nói được một nửa đột nhiên dừng lại, ngay sau đó lại nở nụ cười, cười chốc lát rồi xoay người đi sâu vào con hẻm.

“Cậu đi theo tôi.” Chu Nhất Cương vẫy vẫy tay về phía Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên rất khó coi, toàn thân đều cứng ngắc.

Cậu không dám đi.



“Gần nhà hàng vẫn không nên có mèo hoang, mất vệ sinh, phải xử lý, cậu nghĩ sao?” Chu Nhất Cương vừa nói vừa đi về phía trước.

Mẫn Đăng biết Chu Nhất Cương có ý gì, theo Chu Nhất Cương càng đi vào bên trong, cả người cậu tựa như tượng đá được tráng xi măng cứng đờ tại chỗ.

Cậu biết mình sợ hãi, cũng biết mình nhu nhược.

Đôi mắt Mẫn Đăng càng đỏ, tay lại càng lạnh.

Cuối cùng cậu nhìn ngó xung quanh, nhặt được một cây gậy gỗ, đi theo.

Chu Nhất Cương cúi người đứng trước một đống đồ lặt vặt, thấy cậu tới còn vẫy tay với cậu.

Tầm nhìn của Mẫn Đăng rời xuống, nhìn thấy một con mèo bị dây thừng trói dưới đống đồ lặt vặt.

Chu Nhất Cương mở dây thừng trên cổ con mèo ra, xách lấy gáy nó quay người cười hỏi Mẫn Đăng, “Là con mèo này à?”

“Đưa tôi…” Mẫn Đăng vội đưa tay ra.

Nhưng Chu Nhất Cương lại rụt tay lại, cười mỉa nói “Sao phải đưa cho cậu?”

Mẫn Đăng ngơ ngẩn, không rõ hắn ta có ý gì.

“Meo méo ——” con mèo bị Chu Nhất Cương xách trên tay bị đột nhiên kêu thảm một tiếng.

Mẫn Đăng quýnh lên, duỗi tay muốn giành con mèo lại.

Chu Nhất Cương bị động tác tiến lên một bước của Mẫn Đăng làm giật mình, lập tức kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận trừng hai mắt, giọng nói châm biếm vươn tay đẩy bả vai Mẫn Đăng một cái, “Làm sao? Muốn đánh tôi à, đồ ẻo lả cũng biết đánh người hả?”

Mẫn Đăng bị hắn ta đẩy lảo đảo lùi một bước, ngón tay nắm chặt gậy gỗ dùng sức đến nỗi trắng bệch.

“Ô hô… nổi giận rồi?” Chu Nhất Cương giơ tay làm bộ định đánh cậu, nói lời bẩn thỉu, “Thằng con hoang dẹo trong dẹo ngoài…”

Mẫn Đăng không biết vì sao mình nghe thấy mấy từ này, trong đầu đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó đôi mắt nóng lên.

Khoảng cách giữa hai người vốn rất gần, Mẫn Đăng đột nhiên vùng ra, Chu Nhất Cương đương nhiên không kịp tránh, bị giáng một gậy vào đầu đánh cho hắn nổ đom đóm mắt.

Mẫn Đăng cũng là lần đầu đánh người, đánh xong sau cả người cũng ngơ ra.

Trước mắt tối sầm, đầu óc không bị khống chế lóe lên một chút mơ hồ, lóe lên hình ảnh của bông tuyết.

Cho đến khi gậy gỗ rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang giòn, Mẫn Đăng mới phản ứng được, lúc này duỗi bàn tay không ngừng run rẩy giành lại con mèo trên tay Chu Nhất Cương.

Sau đó ôm con mèo chạy ít nhất mười bước, Mẫn Đăng đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ nghĩ một hồi rồi chạy trở lại thật nhanh, cúi người nhặt cây gậy trên đất lên, lại chạy xa.

Cậu đứng ở chỗ cách Chu Nhất Cương tối thiểu hơn mười mét nhìn Chu Nhất Cương quỳ trên mặt đất.

Nhưng Chu Nhất Cương ôm đầu quỳ trên mặt đất từ đầu đến cuối không động đậy, thậm chí không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc mặt Mẫn Đăng hơi tái, toàn thân căng thẳng, cả người tựa như dây cung bị kéo căng, tay cầm gậy gỗ vẫn không ngăn được mà run lên.

Cậu bắt đầu nghĩ có phải Chu Nhất Cương bị một gậy của cậu đánh chết rồi không. Mẫn Đăng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, rõ ràng cậu không dùng nhiều lực…

Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu mới nhận ra sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Hơi thở của Mẫn Đăng dần trở nên gấp gáp, cậu ném gậy xuống đất, trước mắt biến thành màu đen đi về phía Chu Nhất Cương nằm trên đất.

“Anh…” Mẫn Đăng đến gần, vừa vuốt yết hầu mở miệng nói một chữ.

Chu Nhất Cương quỳ trên mặt đất đột nhiên hít một hơi thật lớn.

“A! Đau chết bố mày!” Cuối cùng Chu Nhất Cương cũng hít vào thở ra một hơi, la lên.

Mẫn Đăng nghe hắn kêu to, không khỏi lại bị dọa, lùi mấy bước lại cảm thấy may mắn, dù sao người ta cũng không có việc gì lớn.

Mẫn Đăng một bên nghe Chu Nhất Cương kêu đau, một bên nghĩ tới quy định của bếp sau.



Quản lý bếp sau rất nghiêm, đánh nhau gây chuyện sẽ bị đuổi cổ, nhưng Chu Nhất Cương lại khác, hắn là anh em họ của quản lý nhà hàng.

Mặc dù bình thường toàn quyền quyết định ở bếp sau nên là chủ bếp, không đến lượt quản lý, nhưng hiện tại chủ bếp của nhà hàng là một người Mỹ mới đến không lâu, tiếng Trung Quốc cũng chưa nói thạo, đương nhiên không làm chủ được gì cả.

Cho nên toàn bộ nhà hàng, công việc ngày thường do quản lý nắm quyền.

Bây giờ đầu óc lạnh xuống, Mẫn Đăng mới cảm thấy nghĩ mà sợ, cậu không biết sao lúc đó mình lại có gan đánh người.

“Meo…”

Con mèo trong ngực liếm liếm cánh tay cậu, Mẫn Đăng cúi đầu nhìn mèo, nâng tay sờ đầu nó.

Xúc cảm mềm mại trên người con mèo khiến thần kinh căng thẳng của cậu thoáng thả lỏng được một ít.

“Phắc! Bố mày cũng không phải mõ! Có ai đập như mày sao!” Chu Nhất Cương ôm đầu quỳ trên mặt đất kêu rên, “Nếu tao choáng đầu, mày cứ đợi đấy cho bố mày! Xem bố mày có chỉnh chết mày không!”

Mẫn Đăng không dám lên tiếng.

“Đưa tao đi bệnh viện!” Chu Nhất Cương có vẻ đau đớn kêu lên.

Mẫn Đăng vừa đi gần mấy bước muốn nhìn tình trạng của hắn, Chu Nhất Cương lại đột nhiên đứng dậy, duỗi tay túm chặt một cánh tay của Mẫn Đăng.

Cùng lúc đó, trong căn phòng chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ trong bóng tối, có rượu hoa quả, bầu không khí trong phòng rất tốt, Hoắc Sơ ngồi ngay ngắn sau bàn đọc sách nét mặt nghiêm túc phát hiện —— chủ kênh mình chú ý chậm chạm chưa phát trực tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.