Hoắc Sơ thu dọn xong tìm tới, thì nhìn thấy cảnh tượng hai người đang cùng ngẩn tò te.
Mẫn Đăng dựa vào người đàn ông kia rất gần, quan hệ trông khá thân thiết.
Hoắc Sơ đến gần, thản nhiên như thường vươn tay ra với người đàn ông kia, “Hoắc Sơ.”
“Chương Khâu.” Chương Khâu như gặp phải đại địch, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống cánh mũi ngăm đen.
Y chà xát cánh tay áo một chút, lại hắng giọng một cái, kéo kéo đồng phục đầu bếp vì làm việc một ngày mà nhăn nhúm. Cố gắng đứng ngay thẳng lại thể diện trước mặt Hoắc Sơ.
“Xin chào.” Hoắc Sơ nói.
“Xin chào.” Chương Khâu nở một nụ cười. Tám cái răng, tiêu chuẩn.
Y âm thầm dành cho mình một like trong lòng.
“Chuyện Mẫn Đăng của chúng tôi làm việc ở nhà ông chủ Hoắc, cậu ấy đã nói với tôi rồi.” Chương Khâu rất gian nan tỉa tót từng chữ một, “Cảm ơn sự chăm sóc của ông chủ Hoắc mấy ngày này, nhưng —— ”
“Mẫn Đăng làm việc nghiêm túc, nhiệt tình tích cực, chưa nói tới chăm sóc.” Hoắc Sơ tỉnh rụi chuyển chủ đề, “Đều là cậu ấy chăn sóc tôi, tôi rất vui vẻ.”
Mẫn Đăng nhìn hai anh em tốt này, đứng dậy đi thu dọn bếp sau.
Hoắc Sơ: “...”
Chương Khâu: “...”
Hoắc Sơ nhìn bóng lưng Mẫn Đăng, cười một tiếng. Đứng dậy chuẩn bị đi qua.
“Chuyện là, ông chủ Hoắc. Tôi không học thức, nói hơi thô lỗ, anh đừng để bụng.” Chương Khâu ngăn người lại.
Đáy mắt Hoắc Sơ xẹt qua một tia kinh ngạc. Đứng yên tại chỗ, đợi y nói.
“Anh nhà lớn nghiệp lớn, chúng tôi cửa nhỏ nhà nghèo. Nói mấy lời gì mà môn không đăng hộ không đối là làm ra vẻ, nhưng cũng không phải không có lý.” Chương Khâu nhìn thẳng anh, vẻ mặt kiên nghị, giọng điệu nghiêm túc, “Mẫn Đăng là em trai tôi, nó không có khả năng thích đàn ông, càng không có khả năng thích kiểu người như các anh.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Hoắc Sơ nói.
Sau khi thấy Chương Khâu ngớ ra, anh dứt khoát kéo dài thanh tuyến, tăng thêm âm cuối, “Chúng tôi là hai bên tình nguyện —— ”
Chương Khâu: “...” Hai bên tình nguyện cái đầu anh.
Sao y không nhìn ra.
Hoắc Sơ và Chương Khâu trước sau đi vào bếp.
Đúng lúc thấy Mẫn Đăng muốn nhấc thùng sắt to đùng đựng nước bẩn lên.
“Tôi giúp cậu.” Hoắc Sơ xung phong nhận việc.
Vì phơi bày một ít bắp tay bản thân tôi luyện ra trong phòng tập thể hình.
Anh còn đặc biệt cởi áo khoác, một tay nắm chặt cái quai thùng sắt.
Nét mặt tự tin, nhấc lên.
Cái thùng không nhúc nhích.
“Hây ——” Hoắc Sơ âm thầm sử dụng sức lực.
Cái thùng vẫn không nhúc nhích, ngay cả bọt nước cũng không lắc.
Tình cảnh hơi khô, khô như dầu đọng lại bên trong thùng.
Dù sao cũng rất khô.
“Cái này...” Hoắc Sơ cười không nổi.
Muốn thêm cái tay kia, lại cảm thấy mất mặt. Đành phải tiếp tục cứng rắn với một tay.
Một phút ngắn ngủi.
Hoắc Sơ hây ba lần. Thiếu chút nữa thì hát lên bài Côn nhị khúc.
“Tránh ra.” Mẫn Đăng thở dài một hơi.
Hoắc Sơ sờ một cái mũi, giống như Hoàng thượng bị soán vị, không còn chút mặt mũi nào lùi xuống.
Mẫn Đăng đi qua, cúi người duỗi tay tháo khóa sắt gắn vào sàn nhà dưới thùng.
Đứng dậy, một tay xách thùng, hây một tiếng, bước nhanh đi xa.
Một loạt động tác làm liền một mạch, chiêu thức trơn tru.
Nhưng chiêu nào chiêu nấy cũng trí mạng.
“Khụ...” Hoắc Sơ nhìn khóa sắt trên đất, nước mắt ba hàng không nói gì.
Mẫn Đăng đổ nước, chẳng mấy chốc lại quay về.
“Đêm qua tôi suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy chúng ta cần ở riêng với nhau để hiểu rõ lẫn nhau.” Hoắc Sơ chặn người lại.
“Ví dụ như?” Mẫn Đăng hỏi.
“Ngày mai cùng ăn một bữa cơm đi.” Hoắc Sơ cười dịu dàng.
“Ngày mai nhà hàng tổng vệ sinh, tôi phải dọn rác.” Mẫn Đăng nhíu mày, “Vả lại, ngày mai nhà hàng có cơm chiên để ăn.”
Hoắc Sơ: “...”
“Tôi cảm thấy tôi quan trọng hơn việc dọn rác một chút.” Hoắc Sơ thăm dò phản kháng.
“Tại sao anh phải so sánh với rác.” Mẫn Đăng đánh mạnh.
Hoắc Sơ che tim ngã xuống đất. Cảm thấy bảo bối này cay thật.
“Quyết định như vậy đi.” Hoắc Sơ giải quyết dứt khoát không cần phản kháng, cất thuốc trợ tim hiệu quả nhanh vào túi rồi chạy.
Chạy được nửa đường, nhớ ra, hô to, “Ngày mai sau khi cậu tan làm tôi đến đón cậu!”
Sau một lúc yên tĩnh.
“Anh ta vừa nói gì vậy?” Mẫn Đăng nhíu mày, không nghe rõ.
“... Mày hỏi anh?” Chương Khâu bày phông nền, sắc mặt phức tạp.
Rõ ràng trông y thẳng hơn Mẫn Đăng rất nhiều, hoàn toàn thẳng như ống thép cứng.
Vì sao lại để y cầm trái tim mẹ già?
Con quỷ nhỏ Mẫn Đăng này tại sao cẩu thả vậy chứ...
Mịa nó đều tại lão tặc Hoắc Sơ này.
Hai người đều ở trong thắc mắc nghĩ trăm lần cũng không ra trở về nhà.
Đã rất lâu rồi Mẫn Đăng chưa từng mơ thấy chỗ này.
Một cái sân, một tòa nhà nhỏ. Mấy chữ màu hồng trên cửa sân, trẻ em xếp hàng ngồi ngay ngắn. Đây là một vùng thế giới của cậu.
Trí nhớ trước khi cậu chưa bị người ra đưa đến nơi này chỉ có con đường đi không hết. Mỗi ngày mỗi ngày… đều phải bước đi không ngừng.
Không thể dừng lại. Nếu không thì sẽ bị bắt lại.
Xã hội này có một ca khúc hát vang vinh quanh vui mừng và một đám lớn bọn buôn người.
Cậu bị một bác gái xách theo giỏ thức ăn, ép buộc nhét vào đây.
Tắm rửa xong, thay quần áo mới, ăn cơm sạch sẽ. Cậu mới có một hiểu biết cụ thể đối với cái viện này.
Đây là viện mồ côi.
Nhận nuôi trẻ em không có nhà.
Đây là nơi tràn ngập hy vọng, nơi này có thể dẫn bạn tìm được nhà. Một ngôi nhà mới.
Nhưng những đứa trẻ này vẫn sợ hãi.
Mẫn Đăng cũng sợ, sợ ở nơi tràn ngập hy vọng này, mãi mãi không đợi được hy vọng.
Bị bí hơi không thở được, Mẫn Đăng mở mắt ra, trên mặt ướt một mảng.
Trên gối đầu thấm ra một trái tim nhỏ đáng yêu.
Mẫn Đăng ngồi dậy, nghiêng đầu, trời đã sáng. Cửa sổ mở một nửa, một vòng màu xanh thò vào.
Cậu vuốt mặt một cái, chân trần giẫm lên sàn nhà. Đi vào cửa sổ, ngồi xổm xuống.
Chóp mũi ngửi được mùi bùn đất và sức sống tràn tràn trề thuộc về chồi sơ sinh.
Mẫn Đăng thay quần áo xong, thậm chí chải tóc hai cái.
Hết thảy đều chờ xuất phát.
Cậu gửi tin nhắn xin nghỉ cho Hoắc Sơ, đi đến bệnh viện.
Tòa nhà bệnh viện cao lớn hùng vĩ. Mặc dù hình dung như vậy có lẽ không đúng lắm.
Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy thật ra thì rất đúng.
“Anh đẹp trai, mua củ khoai lang không?”
Mẫn Đăng lấy ra mười đồng hôm qua Chương Khâu cho cậu, mua hai của khoai lang.
Khoai lang rất thơm, cậu cúi đầu cắn một miếng.
Như thế này cậu cảm thấy mình chỉ đến để khám cảm cúm.
Cảm cúm là bệnh nhẹ, không cần lo lắng. goctruyen là ĐĨ CHÓ
Cất bước đi về phía trước, cậu nhìn thấy tóc hơi dài của mình. Nghĩ khám xong sẽ đi cắt tóc.
Sau khi Mẫn Đăng vất vả giao tiếp với cô y tá, trịnh trọng lấy số của chuyên gia.
Chuyên gia nghe tương đối đáng tin.
Cậu lên lầu tìm tới phòng, ngay sau đó thì hối hận. Số chuyên gia (1) ngoại trừ tên gọi chuyện gia này ra.
(1) gốc là chuyên gia hào chỉ loại phòng khám bệnh mà bác sĩ ngồi khám.
Không chỉ có nhiều người, còn đắt nữa.
Một mình Mẫn Đăng đứng xa xa, căng thẳng thò đầu nhìn từng người đi tới.
Cho đến người cuối cùng.
Mẫn Đăng cầm đơn đăng ký, rụt vai lại, bước chân chậm chạp.
Bứt rứt lại lo lắng đi tới trước mặt bác sĩ.
Hai người cứ thế nhìn nhau hai phút.
“Ngồi đi.” Bác sĩ không thể tin nổi, “Chân không tốt, không nên đăng ký khoa này của tôi chứ?”
“... Tôi không có vị giác.” Mẫn Đăng ngồi xuống ghế.
“Ừ.” Bác sĩ gật đầu.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, không biết phải nói gì tiếp.
Bác sĩ này không giống với toàn bộ bác sĩ cậu từng tiếp xúc.
Không hề nhiệt tình với cậu, cũng không quanh co lòng vòng nói một vài lời kỳ lạ.
Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của bác sĩ nha khoa đi.
“Há mồm.” Bác sĩ thấy cậu không nói, cầm cái đèn nhỏ, đứng dậy.
“A ——” Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Một lát sau, lại rũ mắt, thấy cái mũi của mình.
Bởi vì đèn sáng quá, dường như cậu nhìn thấy răng mình phát sáng.
Bác sĩ thu thiết bị về, trận địa sẵn sàng nói: “Tình trạng này của cậu đề nghị cậu lại đến khoa nội tiết và khoa thần kinh kiểm tra một chút.”
“... Rất nghiêm trọng sao?” Mẫn Đăng xoa xoa mồ hôi đổ ra trong lòng bàn tay lên chân.
“Bởi vì không nghiêm trọng, tôi thực sự không nhìn thấy bất kỳ vấn đề nào xảy ra.” Bác sĩ trả lời, “Theo lý mà nói, hẳn là cậu không có vấn đề.”
“Vậy tình trạng này của tôi, cụ thể có phương pháp trị liệu gì không?” Mẫn Đăng có phần chần chờ hỏi.
“Bình thường chúng tôi có hai loại phương pháp trị liệu, phẫu thuật hiệu quả trị liệu ngắn, đắt tiền, thuốc Đông y hiệu quả trị liệu dài, chi phí thấp hơn.” Bác sĩ dừng một chút lại nói, “Đương nhiên, phải đợi kết quả kiểm tra cụ thể xem tình trạng cụ thể của cậu để chẩn đoán.”
“Ngâm... thuốc Đông y?” Mẫn Đăng hơi ngập ngừng, “Bỏ lưỡi của tôi vào chén ngâm à?”
“Gần như là thế…” Bác sĩ ho hai tiếng, xuất ra đòn sát thủ uy nghiêm thuộc về bác sĩ, “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hai người lại lặng im ngồi hai phút.
Bác sĩ không tin tà ma, lại đứng lên gậy sự một trận.
“Theo lý thuyết là có vị giác.” Bác sĩ đẩy gọng kính “Từ khi nào thì bắt đầu không có vị giác? Nguyên nhân là gì?”
“Rất nhiều năm trước, hình như là lúc bảy, tám tuổi.” Mẫn Đăng nói, “Vì nhà bốc cháy, tôi… ở lại bên trong lâu quá.”
“Thế à… vậy tình huống của cậu rất đặc biệt, không loại trừ ám ảnh tâm lý hỏa hoạn năm đó để lại. Nhưng về mặt này, năm đó tôi cũng không chọn chuyên ngành này, hiểu sơ, nhưng không thông thạo.” Bác sĩ đẩy gọng kính trượt xuống, “Vẻn vẹn trên vị giác, tôi đề nghị cậu, hãy làm một vài chuyện kích thích khôi… khôi phục vị giác này.”
“Ví dụ như?” Mẫn Đăng hỏi.
“Ví dụ như…” Bác sĩ nghĩ ngợi, “Cậu có bạn gái không?”
Mẫn Đăng cẩn thận suy nghĩ, “... Không có.”
“Vậy tôi đề nghị cậu có một người.” Bác sĩ nghiêm túc đề nghị.