Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 87: Chương 87: “Đây là bạn trai tớ.” Mẫn Đăng nói




Hoắc Sơ xoa xoa mồ hôi trên trán cậu, “Ngồi một lát đi.”

Anh sẽ không ngăn cản Mẫn Đăng làm gì, miễn là Mẫn Đăng tự lựa chọn.

Chưa kể, Mẫn Đăng dấy lên ý chí chiến đấu, lộ ra cảm xúc tức giận thực sự của bản thân, hoàn chỉnh hơn, tuổi trẻ khí phách hơn, hào quang cao ngất hơn.

Anh vui lòng thấy Mẫn Đăng thế này, một Mẫn Đăng ngay mặt nghênh địch không sợ hãi chút nào.

“Em đói…” Mẫn Đăng cọ đầu trong lòng bàn tay anh.

Hoắc Sơ thấy điệu bộ này của cậu không nhịn được cười lên, an ủi sờ lên ót cậu, “Bây giờ mà ăn, lát nữa chạy sẽ khó chịu, uống chút đồ uống vận động đi.”

Mẫn Đăng nghe theo gật đầu.

Hoắc Sơ đưa đồ uống cho cậu, bảo cậu ngồi xuống trước.

Lúc Mẫn Đăng ngửa đầu uống đồ uống, Hoắc Sơ ngồi xổm xuống, kéo áo Mẫn Đăng ra. Cẩn thận bắt đầu kiểm tra trên người Mẫn Đăng có vết thương khác hay không.

Vòng ra sau lưng, Hoắc Sơ nhìn thấy một mảng máu bầm bên sườn sau lưng Mẫn Đăng.

Hoắc Sơ cau mày, lấy bình xịt cẩn thận xịt lên.

“Shh…” Mẫn Đăng run một cái.

“Chịu đựng.” Hoắc Sơ không dừng tay.

“… Hắn dùng cùi chỏ thụi em.” Mẫn Đăng nhịn cả buổi, cảm thấy oan ức, “Trọng tài cũng không nhìn thấy.”

“Ừm.” Hoắc Sơ cẩn thận xịt một lần thuốc lên mỗi vết thương, tiếp đó thả bình xịt xuống. Đứng dậy, quay đầu đi về một phía khác.

“Ê!” Mẫn Đăng phản ứng cũng nhanh, kéo tay anh lại, “Anh đi đâu vậy?”

“Thụi lại giúp em.” Vẻ mặt Hoắc Sơ nghiêm túc, trông rất chân thành.

“…”

“Vậy chúng tạ thi đấu xong hẵng thụi.” Mẫn Đăng đề nghị.

Họ ở đây ba phút, đội viên khác trong lớp Mẫn Đăng đã tìm tới.

“Mẫn Đăng! Sao cậu lại ở đây! Uống nước chưa!” Lư Chấu Nguyệt là một cô gái, áo cũng sắp kéo đến ngực, da thịt màu lúa mì nom khỏe mạnh có sức sống.



“Uống rồi.” Mẫn Đăng trả lời.

“Sao mùi thuốc nặng vậy nhỉ?” Một cậu trai trong đó cũng bu lại.

Lư Châu Nguyệt biến sắc, cúi đầu nhìn thấy vết bầm trên eo Mẫn Đăng.

Tiếp đó nhanh chóng phản ứng lại quay đầu nhìn một đội khác đang nghỉ ngơi cách đó không xa.

Cô nhìn chòng chọc vào Trần Bang, nhỏ giọng chửi một câu, “Tớ biết ngay! Lý Phong không lên sân hắn sẽ giở những trò này! Hèn chi tớ nói tại sao hắn có việc hay không có việc cứ chạy sát vào Mẫn Đăng.”

“Tớ còn chú ý, trên mặt Mẫn Đăng một tí biểu cảm cũng không có, một chút cũng không nhìn ra, tớ còn tưởng hắn cải tà quy con mẹ nó chính nữa chứ!” Lư Châu Nguyệt giận đến nỗi cởi từng cái quần áo chơi bóng trên người, sau đó ném xuống đất.

Mẫn Đăng giơ tay bịt kín mắt thật nhanh.

Hoắc Sơ thở dài một hơi, kéo tay cậu ra, “Vẫn còn một cái.”

“Mẫn Đăng cậu không sao chứ?” Thoạt nhìn Lư Châu Nguyệt rất tự trách.

“Tớ không sao.” Mẫn Đăng đỏ mặt lắc đầu.

Mắt thấy người càng vây càng nhiều, Hoắc Sơ nhíu chặt mày kéo quần áo Mẫn Đăng xuống.

Trong lúc lơ đãng, che trước mặt Mẫn Đăng, chừa lại một không gian cho cậu.

Thật ra tất cả mọi người đã chú ý đến Hoắc Sơ từ trước.

Không chỉ vì chiều cao của Hoắc Sơ khiến họ ngưỡng mộ, càng vì khí chất của Hoắc Sơ không hợp với đám học sinh bọn họ.

Đồ vét tu thân hợp người khiến tất cả đám con gái trong nhà thể dục đều nhìn mà trợn tròn mắt.

Bởi vì khí chất xem ra là lạnh lùng, vừa thấy đã không dễ chọc, cứ thế không có cô gái nào dám đi lên đáp lời.

Nhưng Lư Châu Nguyệt không phải cô gái bình thường, cô nhóc căn bản cũng không phải con gái.

“Đây là ai?” Lư Châu Nguyệt khoa trương wow một tiếng, “Đây là chú của cậu à? Đẹp trai quá đi.”

Hoắc Sơ nhướng mày, cảm thấy xưng hô chú này mang theo ý đẹp, cúi đầu nhìn Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng không ngờ bạn học lại hỏi cậu Hoắc Sơ là ai của cậu, lúc này chạm mắt với Hoắc Sơ, trên mặt như bốc cháy.

Hoàn toàn không dám đối mặt với Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ thấy cậu xấu hổ, sờ lên đầu cậu, mỉm cười gật đầu, “Đúng, tôi là chú của Mẫn Đăng.”

“Chào chú.”

“Chào chú, chào chú…” Đám người liên tiếp chào hỏi

“Không phải…” Mẫn Đăng đột nhiên lên tiếng.

Hoắc Sơ kinh ngạc quay đầu.

“Không phải cái gì?” Lư Châu Nguyệt cười hỏi.

“Anh ấy không phải chú của tớ.” Mẫn Đăng nghiêng đầu, trốn sau lưng Hoắc Sơ, giọng rất nhỏ, nhưng đủ cho cái vòng nhỏ vây quanh họ có thể nghe rõ.

“Đây là bạn trai tớ.” Mẫn Đăng nói.

Mọi người đều ngây như phỗng, mở to miệng nói không nên lời.

Hoắc Sơ nhíu mày nhìn một lần vẻ mặt tất cả mọi người, thấy trên mặt mọi người chỉ là kinh ngạc, mới miễn cưỡng yên tâm.

Nhưng tay nắm Mẫn Đăng hơi siết chặt.

Mẫn Đăng cẩn thận ló đầu ra từ sau lưng Hoắc Sơ, thấy bạn học kinh ngạc, xấu hổ cười một tiếng, “Các cậu đừng gọi anh ấy là chú… anh ấy rất trẻ mà…”

Hoắc Sơ cúi đầu mỉm cười vỗ vỗ sau lưng cậu.

“Vậy bọn tớ gọi là gì?” Lư Châu Nguyệt hoàn hồn rất nhanh, ha ha ha nở nụ cười, “Gọi là chú em hả?”

Lư Châu Nguyệt vừa dứt lời, nam sinh vây quanh đều bật cười.

Mẫn Đăng cũng cười theo, cười cong mắt.

“Vậy lát nữa thắng trận bóng hai người không thể hôn đâu, chủ nhiệm giáo dục đang nhìn đấy.” Lư Châu Nguyệt cười nhắc nhở.

“Đúng á, lần trước tôi cũng chỉ nắm tay bạn gái một tí, đã bị ổng bắt được, còn lên đọc bản kiểm điểm.”

“Mẫn Đăng cậu phải cẩn thận, đừng bị ổng bắt được, nếu không thì sẽ bị mờ phụ huynh.”

Mẫn Đăng liên tục gật đầu.

“Không sao.” Hoắc Sơ lên tiếng, miệng hơi cười, “Tôi chính là phụ huynh của cậu ấy.”

Vòng tròn này lập tức ồ lên, cũng không vây quanh nữa, cười hì hì chạy về giống như một cơn gió.

Mẫn Đăng nhìn đám người chạy xa, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy tóc dài đang nhìn chằm chằm bên này từ xa.

Tóc dài thấy cậu nhìn lại, dựng thẳng ngón giữa, cười mỉa lại ngồi xuống.

Mẫn Đăng nhíu mày, biểu cảm trên mặt lại mang theo chút mờ mịt.

Nửa đầu trận đấu, cảm xúc sinh ra trong lòng cậu càng ngày càng rõ ràng.

Cậu rất lạ lẫm với cảm xúc này, cậu không biết cảm xúc này là tốt hay xấu.

Mẫn Đăng cúi đầu nhìn Hoắc Sơ đang buộc dây giày cho mình.

“Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng gọi.

“Hửm?” Hoắc Sơ ngẩng đầu nhìn cậu.

“Em…” Mẫn Đăng nhíu mày nghĩ ngợi, “Em —— ”

“Muốn làm thế nào thì làm thế ấy, làm những gì em muốn làm.” Hoắc Sơ ngắt lời cậu, “Nói những gì em muốn nói, đi theo trái tim của chính em.”

Hoắc Sơ thấy được cảm xúc khác biệt của Mẫn Đăng.

Đây không phải là sự tức giận đơn thuần đối với một vài chuyện, cũng không chỉ là phản kháng.

Đây là mới xuất hiện.

Đây là một khởi đầu thuộc về Mẫn Đăng.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, bắt đầu nửa hiệp sau, trọng tài thổi còi.

Trận đấu tiếp tục một lần nữa.

Đội ngũ hai bên đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bên đối phương.



Mẫn Đăng lắc lắc cổ tay, nhìn chòng chọc vào tên tóc dài.

Tóc dài cũng không cam chịu yếu thế, nghiêng đầu nhe răng.

Bóng bay lên không trung.

Người trên sân bắt đầu truy đuổi.

Bên bọn Mẫn Đăng phân công rõ ràng, Lư Châu Nguyệt và một nam sinh cao to ném bóng, Mẫn Đăng và những người khác phụ trách theo dõi người và chuyền bóng.

Tóc dài vội vã ném bóng, cũng không kề sát Mẫn Đăng đánh tới đánh lui.

Mẫn Đăng truyền bóng trên tay đi, người đi theo sát cậu nhìn đăm đăm chạy qua.

Mẫn Đăng không chú ý vị trí, toàn bộ thể xác và tinh thần của cậu đều chăm chú trên người Lư Châu Nguyệt.

Lư Châu Nguyệt bị ba người vây quanh, Mẫn Đăng căng thẳng nhìn.

Bóng được ném ra ngoài, ném về phía Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng nhận bóng, cậu vô thức muốn truyền bóng ra ngoài, lại phát hiện vị trí của cậu…

Tình hình trên sân thay đổi trong nháy mắt, Lư Châu Nguyệt và hai nam sinh khác ngăn toàn bộ người của đội khác ở bên ngoài.

Mẫn Đăng nuốt nước miếng một cái, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, nhưng không có thời gian.

Cậu chạy, nhảy cao, giơ tay, ném bóng.

Nhưng ngay lập tức, Mẫn Đăng bị đâm vào nhau với tóc dài nhảy lên muốn chặn bóng của cậu giữa không trung.

Tóc dài biết không ngăn được quả bóng này, hắn ta chỉ nhảy lên làm bộ nhận bóng để đụng Mẫn Đăng.

Lực va chạm lần này là thật, Mẫn Đăng trực tiếp ngã từ không trung xuống đất.

Lúc ngã xuống, Mẫn Đăng dùng tay chống đất, cổ tay bị vặn đau nhói, một bên bả vai nháy mắt tê rần.

Nhưng tốt xấu gì cũng không đập đầu xuống đất.

Chỉ có điều trong lúc nhất thời lỗ tai Mẫn Đăng không nghe thấy âm thanh.

Âm thanh cậu ngã xuống đất, tiếng nói chuyện của người xung quanh cấp tốc vây quanh.

Giống như diễn kịch câm.

Có mấy người đỡ Mẫn Đăng lên.

Mẫn Đăng cúi đầu liếc nhìn máu trên đầu gối mình, lỗ tai có thể nghe được lần nữa.

Trọng tài thổi còi, lấy tấm thẻ vàng ra, tóc dài không sao cả nhún vai, tỏ ý mình không cố ý.

Ngay sau đó trọng tài nhìn người bê họ, ý bảo có muốn đổi đội viên không.

“Mẫn Đăng cậu đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đầu óc thằng này có bệnh, để xem chân Lý Phong khỏi rồi có chơi chết hắn không.”

“Chân không nghiêm trọng chứ? Đến phòng y tế xử lý trước.”

“Bọn tôi đỡ Mẫn Đăng xuống trước.”

Mẫn Đăng cúi đầu thở hổn hển, né tránh cánh tay của một người thò ra đỡ cậu.

Cậu lắc đầu.

Đồng đội kinh ngạc nhìn Mẫn Đăng.

Trọng tài gật đầu xác nhận một lần với cậu, tiếp đó nhanh chóng thổi còi.

Trận đấu tiếp tục ——

Mẫn Đăng nâng cánh tay lau mồ hôi trước mắt, híp mắt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Sơ đứng ở khu nghỉ ngơi.

Lông mày nhíu chặt của Hoắc Sơ thả lỏng ra khi cậu nhìn sang, thậm chí cười một cái với cậu.

Hoắc Sơ còn há miệng nói câu gì đó với cậu.

Sau khi Mẫn Đăng thấy rõ cũng mỉm cười.

Lớp bọn cậu vẫn kém một điểm như cũ, chủ yếu là trình độ hai bên cùi bắp, mày ném một quả bóng, tao ném một quả bóng.

Lư Châu Nguyệt là tay duy nhất có thể ném quả ba điểm trong lớp bọn họ, nhưng luôn không có cơ hội, đồng đội không được, đối thủ đến càn rỡ.

Tiếp theo lại chạy hai vòng, cái chân kia của Mẫn Đăng dùng sức quá.

Đập rách đầu gối, vừa khẽ động trên trán cậu đã đổ mồ hôi lạnh.

Mẫn Đăng chuyền bóng trong tay đi, bước chân không hề chậm lại chạy tới theo.

Nửa đường bóng bị người của lớp khác chặn lại, lại nhanh chóng chuyền cho tóc dài.

Mẫn Đăng lao tới, chặn nó lại, bóng rổ chấn động trên cổ tay lâm râm đau nhói, trái tim đập dữ dội.

Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình bên trong cảnh ồn ào.

Tóc dài cố ý xích lại gần, cười hai tiếng, lại lấy bóng đi.

Trong lòng Mẫn Đăng vốn đè nén một đám lửa, đau nhói trên cổ tay khiến cậu bực bội muốn một đạp đá chết cái loại ngu này.

Biểu cảm giống như nuốt sống một cân thuốc nổ, trong cổ họng cũng cháy bốc khói.

Không tìm thấy Chương Khâu, điện thoại tắt máy.

Rốt cuộc Chương Khâu chạy đi đâu.

Chương Khâu cái đồ ***!

Mẫn Đăng lắc lắc cánh tay, giọt mồ hôi chảy ra từ tóc mái khiến mắt cậu đau xót.

Một tay cậu vuốt hết tóc mái lên, chăm chú nhìn động tác của tóc dài.

Lần này đổi thành Mẫn Đăng đuổi theo tóc dài, ngăn hắn ta.

Thời gian thi đấu sắp kết thúc, lớp bọn cậu vẫn kém hai điểm.

Tóc dài vẫn có sức lực giơ ngón giữa lên, lại không nhận được bóng đội viên chuyền tới từ sau lưng.

Mẫn Đăng nắm thời cơ tiến lên, bắt lấy bóng, tiếp đó liếc nhìn tóc dài một cái, thấy vị trí của Lư Châu Nguyệt, lách qua mấy người.

Không còn thời gian nữa.

Mẫn Đăng cố hết sức cắn răng ném bóng đi.



Khoảng cách hơi xa nhưng Lư Châu Nguyệt nhảy cao thành công tiếp được.

Cô nhanh chóng lùi lại hai bước. Đứng vững, ngửa tay, ném bóng.

Toàn sân đều nín thở.

Mẫn Đăng không nhúc nhích, thậm chí cậu không nhìn về phía đó.

Quá nửa người trên sân đều chạy tới một bên khác, đứng tại chỗ không nhúc nhích chỉ có Mẫn Đăng và tóc dài.

Năm giây cuối cùng

Năm…

Bốn…

Ba…

Hai…

Mẫn Đăng đếm thời gian trong lòng.

Tiếng còi sắc nhọn chói tai vang lên, trọng tài đã thổi còi.

Trận đấu kết thúc.

Bóng rổ rơi trên mặt đất phát ra từng tiếng vang trầm.

Mẫn Đăng nghe thấy tiếng hoan hô của lớp mình.

Tóc dài ảo não quát một câu, nhìn qua Mẫn Đăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng chửi mát đi tới.

Hai người đứng đối mặt nhau, tóc dài hừ một tiếng, hé miệng…

Mẫn Đăng lau mồ hôi trên mặt, giơ chân lên, đá ra.

Chân đá lên hông tóc dài.

Tóc dài bị đá bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.