12 giờ đêm, Lý Nguyên Thanh nhận được điện thoại của Đào Dã, thiếu chút nữa là nghĩ rằng mình thức đêm nhiều quá đến mờ cả mắt, dụi dụi xác nhận đúng thật là tên của Đào Dã, run bần bật trả lời cuộc gọi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
“Ngày mai tôi mời cậu ăn cơm.”
“Cái gì?” Lúc này Lý Nguyên Thanh lại hoài nghi lỗi tai của mình có vấn đề: “Nửa đêm cậu không ngủ được nên gọi điện thoại chỉ để nói cái này? Anh Dã à, cậu đùa tôi đấy à?”
Đào Dã mời ăn cơm, điều này không thường xảy ra, nhất là hơn nửa đêm cố ý gọi tới, từ xưa đến nay chưa hề có loại chuyện này. Lý Nguyên Thanh bắt đầu suy đoán xem có phải anh chơi trò chơi thua hay còn có nguyên nhân khác, tóm lại là không có cái chuyện anh gọi đến đây chỉ vì muốn hẹn ăn cơm.
“Nghe nói chuyển nhà đều phải làm lễ tân gia.” Đào Dã nằm ở trên sô pha, cầm điều khiển trong tay nhàm chán mà chuyển kênh, không chút để ý rằng mình tự nói gần năm sáu phút đồng hồ: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai luôn đi.”
“Tiệc tân gia?” Lúc này Lý Nguyên Thanh mới phản ứng ra là anh nói nhà mới đã tìm được, hiện tại anh đã ở căn hộ mới: “Cái này thì bắt buộc phải đi rồi, không phải đồ ngon thì tôi không ăn đâu. Mà ngày mai chúng ta đi ăn ở đâu? Có gọi thêm ai không?”
“Ở nhà tôi.” Đào Dã dứt khoát tắt TV đi, phòng khách to như vậy nháy mắt trở nên yên tĩnh lại: “Kêu anh em của cậu, cả mấy bọn trẻ con nữa, đều đến đây đi.”
Lý Nguyên Thanh ngồi xếp bằng ở trên giường, sảng khoái đáp ứng, cúp điện thoại rồi còn sửng sốt nửa ngày: “Người này không có việc gì chứ? Đây không phải chuyện gấp thì còn gọi đến làm gì?”
Nếu là ngày thường, Đào Dã cũng có thể gửi một tin nhắn WeChat, khả năng là chỉ nhắn năm sáu từ: “Ngày mai đến nhà tôi ăn cơm.”
Anh ta cắm tai nghe chơi game tiếp, trong lòng vẫn có chút buồn bực, một lúc lâu sau đột nhiên nhảy ra từ “Hồng Môn Yến”, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đào Dã cúp điện thoại xong mới đi rửa mặt. Vòi hoa sen mở ra, bao phủ toàn bộ phòng tắm, hình ảnh của anh trong gương chậm rãi trở nên mơ hồ. Anh cười tự giễu. Anh thế này mà còn có suy nghĩ ấu trĩ đi ngăn chặn chuyện Diệp Đằng với Lý Nguyên Lãng hẹn hò. Đào Dã dùng ngón trỏ vẽ hai chữ lên mặt gương được bao phủ bởi hơi nước —— YT.
Diệp Đằng trăm triệu không nghĩ đến chuyện ăn nhậu chơi bời vốn đã sắp xếp ổn thỏa thì bị hủy bỏ. Sáng ngủ dậy Lý Nguyên Lãng nói theo chân bọn họ cùng đi đến nhà Đào Dã ăn cơm, chúc mừng anh chuyển nhà mới.
Diệp Đằng nhìn chằm chằm vào điện thoại, lại nhìn nhìn tin nhắn Đào Dã gửi cho cô, 6 giờ rưỡi sáng, cô đi làm luôn hôm nay, buổi chiều cùng đi siêu thị mua đồ ăn.
“Thật đúng là Chu Bái Bì*.” Diệp Đằng ngáp một cái, gửi cho anh một nhãn dán.
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Lúc ấy Đào Dã đã ăn sáng, nhìn con gấu ngây thơ chất phác “Được, ông chủ.”, dép lê trên mũi chân anh lắc lư, anh cười để điện thoại sang một bên.
Buổi sáng Diệp Đằng không có việc gì, thật vất vả mới được nghỉ ngơi thì dùng sức ngủ nướng đến đói bụng thì mới ăn một chút. Diệp Đằng đúng giờ đứng ở cổng trường chờ, hình như anh mới đổi xe, lúc anh đến Diệp Đằng còn không nhận ra. Cái xe quay đầu trong một góc hẹp trước cổng trường, không hiểu vì sao mà cô bị thu hút.
Chờ xe dừng lại, cô lập tức cười đi đến gõ gõ cửa sổ xe. Đào Dã hạ cửa xuống, thấy cô ngó đầu vào, mãn nhãn kinh hỉ: “Cái vừa nãy anh làm kiểu gì đấy? Wow, thật ngầu, em chưa bao giờ thấy ai quay đầu ở đây, toàn là đi đường vòng.”
“Hôm nào đến căn cứ huấn luyện thì chỉ cho em?”
“Vẫn là đừngg.” Diệp Đằng ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa cự tuyệt: “Bằng lái của em còn chưa được dùng từ khi lấy, anh là người chuyên nghiệp, khẳng định anh sẽ cảm thấy dễ dàng, còn người thường như em thì không hề ok chút nào.”
“Con gái bọn em thường kẹp tóc khi đi ra khỏi cửa mà?” Đào Dã duỗi tay từ đằng sau cô lấy ra một cái kẹp ngôi sao màu hồng phấn, tay không cẩn thận mà xẹt qua vành tai cô.
“Ra cửa vội quá, quên mất.” Diệp Đằng nắm chặt cái kẹp trong lòng bàn tay, nhìn về phía trước: “Chúc mừng anh chuyển sang nhà mới.”
Đào Dã nhìn sườn mặt của cô: “Sao đột nhiên lại đứng đắn như vậy?”
“Có vẻ em hơi trịnh trọng nhỉ? Anh quay xe như lúc nãy được không?” Diệp Đằng cảm thấy ngồi trong xe cảm giác nhất định sẽ rất tốt: “Ở chỗ này làm ra một lần nữa đi!”
“Đây là đường một chiều, không thể quay xe được.” Đào Dã yên lặng đánh tay lái: “Bằng lái của em vẫn nên giữ lại, vào công viên trò chơi chơi đụng xe là được.”
“...”
Diệp Đằng cảm thấy mình có bằng lái rồi cũng không cần phải chạm vào xe, dùng để đẩy xe trong siêu thị mua sắm cũng không tệ. Đẩy xe mua sắm trong siêu thị cảm giác giống như là hái đào trong Bàn Đào Viên, đặc biệt là bàn đào này do Chu Bái Bì trả tiền.
Đào Dã đi theo phía sau cô, cảm thấy cô giống như thứ đồ chơi có dây cót, đẩy xe quẹo trái quẹo phải, hoàn toàn không phân biệt được đâu là đường một chiều, đâu là đường hai chiều: “Em thường xuyên đến siêu thị này à?”
“Không có, em đã đến đây đâu.” Diệp Đằng ngẩng đầu nhìn biển hiệu, hóa ra đây là khu thực phẩm, nói rồi cô đi đến khu thực phẩm tươi sống.
“Vậy sao em biết ở đây có bò bít tết?”
Diệp Đằng ngẩng đầu chỉ chỉ cái bảng phía trước: “Bởi vì có bảng hiệu mà, hơn nữa hàng hóa sắp xếp trong siêu thị đều có quy luật. Ví dụ như đồ ăn vặt với đồ uống thường ở gần nhau; gia vị, gạo, mì, đồ khô linh tinh đều gần đó. Trước kia em từng làm việc bán thời gian ở siêu thị.”
“Khi nào?”
“Đại khái là... “ Diệp Đằng cũng không nhớ rõ lắm: “Không phải mùng một thì là mùng hai, lúc ấy bố em còn sống, em sợ ông ấy một mình quá vất vả.”
Hai chữ “bố em” giống như là một cái gai, Đào Dã rũ mắt, nhìn Diệp Đằng ngó vào tủ kính phía trước đang nghiên cứu các loại bít tết, đột nhiên muốn tìm hiểu về người đàn ông có cùng huyết thống với cô kia.
“Em cùng với bố mình quan hệ rất tốt sao?”
“Có, rất tốt.” Diệp Đằng gật đầu thật mạnh.
Đào Dã kéo xe đẩy trong tay cô qua: “Chúng ta qua bên kia xem rau dưa.”
Đột nhiên nhắc tới người nhà, Diệp Đằng thấy tò mò bởi vì Đào Dã chưa từng đề cập đến người nhà của anh. Cô đuổi theo, định hỏi một câu: “Còn anh? Người ta đều nói nam sinh với bố quan hệ tương đối tốt.”
“Bố tôi đã sớm không còn rồi, từ khi tôi còn nhỏ.” Đào Dã nhặt củ cải, nhớ ra mình là người không biết chọn thức ăn, lại làm ra vẻ chọn không tốt lắm, mới vừa cầm lấy đã bị Diệp Đằng để xuống.
“Cái này không được.”
“Cái này?” Anh tùy tay cầm một cái tròn vo.
“Cũng không được.” Diệp Đằng nhìn kĩ củ cải kia: “Lớn lên quá đáng yêu, không thể ăn nó được.”
Khóe môi của người bên cạnh mang theo ý cười mà nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô, cũng không biết là đang nói củ cải hay là đang nói người: “Ừ.”
Mua được một đống đồ, công việc của Diệp Đằng đã tính là hoàn thành, còn lại là chờ cơm tới. Cô ngồi xe Đào Dã trở về nhà của anh, không nghĩ một ngày hôm nay đều dành thời gian ở đây.
Lúc mở cửa, điện thoại của Diệp Đằng đột nhiên rung lên. Trên tay cô đang cầm túi, nhìn nhìn trong tầm tay không có điện thoại, quên mất mình đã để điện thoại ở túi nào. Đào Dã thuận tay tiếp nhận túi đồ trong tay cô, cô cầm túi tìm mãi mới thấy được di động của mình.
“Em là người đầu tiên đến nhà mới của anh à?” Diệp Đằng một bên trả lời tin nhắn, một bên đi theo phía sau anh, không chú ý kéo túi lên, chùm chìa khóa trong túi rơi ra. Cánh cửa chống trộm đóng lại, hai người bọn họ cũng không có nghe thấy tiếng chùm chìa khóa rơi xuống đất.
“Ở trong tủ có dép lê.”
Diệp Đằng thay dép đi vào. Căn hộ mang phong cách song phương, thiên về phong cách châu Âu, là kiểu mà cô thích. Phòng bếp là không gian mở, rất lớn, song khi cánh cửa tủ lạnh mở ra có thể nhìn được bên trong rỗng tuếch.
“Muốn uống gì không? Tạm thời chỉ có soda với coffee đóng hộp.” Đào Dã xoay mặt hỏi cô.
“Uống soda đi.”
Hai người họ nói chuyện, có người ấn chuông cửa, Diệp Đằng chủ động đi ra mở cửa: “Để em đi xem là ai.”
Lý Nguyên Thanh tới trước. Anh ta ở gần đây, lại có xe. Nhưng Diệp Đằng còn chưa đi ra đến cửa thì anh ta có thể vào được, trong tay cầm chùm chìa khóa với vẻ mặt không tin được: “Cậu không thể không cẩn thận thế này chứ! Chìa khóa của cậu rơi trước cửa! May là tôi nhặt được chứ nếu là người khác sẽ rất phiền đấy biết không.”
“Chìa khóa?” Đào Dã theo bản năng sờ sờ túi tiền: “Có rơi đâu.”
“Thế cái này là của ai? Tôi nhặt được trước còn, còn mở được cửa nhà cậu còn gì!” Lý Nguyên Thanh vẻ mặt như thấy quỷ: “Chẳng lẽ có người có mưu đồ gây rối với cậu, trộm làm thêm một cái chìa khóa nhà cậu?
Diệp Đằng ở bên cạnh nhìn nhìn túi của mình đặt trên bàn, quả nhiên là không khóa. Nhưng lúc này cô mà giải thích có vẻ không tốt lắm, trong giây lát không biết nên nói gì, xấu hổ mà nhìn thoáng qua Đào Dã.
Anh xoay người lấy nước soda từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô, nói với Lý Nguyên Thanh nhưng mắt lại nhìn cô, nói một cách mơ hồ: “Phải không?”